Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 313 : Binh không bằng tặc tiên lễ hậu binh (3)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 313 : Binh không bằng tặc tiên lễ hậu binh (3)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đội thân binh thuộc hạ của Lý Mạnh, chuẩn bị xuất phát, tốc độ vượt qua dự đoán của nhiều người. Lý Mạnh và Nhan Kế Tổ dưới sư bảo vệ của thân vệ quay về nơi ở, rồi lập tức lên đường xuất phát.

Những thân binh trong thành đã chuẩn bị xong từ hôm trước, Tôn Chí Dương bị nhét trong xe ngựa, cũng bị dẫn ra ngoài, dù sao quan sai nha dịch trong thành Khai Phong cũng không dám kiểm tra đội quân của tổng binh Sơn Đông.

Đi ra cổng thành, cổng tây thành Khai Phong lập tức đóng lại, hiện giờ đã không còn Sấm tặc nữa, thành Khai Phong còn lo lắng như vậy làm gì chứ?

Những nhìn thấy dáng vẻ loạn xị bát nháo của doanh Giao Châu đóng ngoài thành, Cũng có thể hiểu vì sao trong thành lại lo lắng như vậy. Người của Tả Lương Ngọc hiện giờ đang đóng xung quanh thành Khai Phong, điều này khiến người ta lo sợ, quân đội quy mô lớn như vậy lại đột nhiên nhổ trại, mặc dù là muốn quay vể Sơn Đông, nhưng vạn lỡ xông vào thì làm thế nào, nên không khỏi không cẩn thận.

Đi ra ngoài thành, nụ cười trên mặt Lý Mạnh biến mất không còn dấu vết, nhổ nước bọt về phía thành Khai Phong. Quân tướng xung quanh đều giật mình, khó mà thấy được đại soái nhà mình lại có lúc không khống chế được cảm xúc như vậy, cũng không biết chuyện gì khiến hắn thất thố như vậy?

Vương Hải muốn nói gì đó, nhưng có thám mã sớm đợi bên ngoài vội vàng tới bẩm báo:

“Đại soái, quân yểm trơ Tả quân vẫn đang đóng trong thành Lan Dương, hiện giờ xung quanh thành Khai Phong có sáu đội của Tả bộ, chỉ có đôi này tìm được thành trì trú quân, binh mã còn lại đều bị chặn ở ngoài. Du kích họ Trương đó dẫn quân binh nửa tháng không có hành động khác lạ gì”

Người này nói xong, Lý Mạnh gật gật đầu, sớm đã bố trí binh lính liên lạc tới doanh trại gọi Thang Nhị tới. Lý Mạnh ra lệnh:

“Dần đầu binh mã của người đi về huyện thành Lan Dương trước, không được để bắt cú binh mã Tả quân trong thành đi mất, ngươi hiểu không?"

Đối phó với mấy nghìn đám ô hợp, Thang Nhị rất có lòng tin, liền chắp tay nói chắc như đinh đóng cột:

“Nếu tên nào chạy mất, mạt tướng cam lòng chịu phạt theo quân pháp”.

Lý Mạnh gật gật đầu. Thang Nhị hành quân lễ xong, lên ngựa tự đi gọi kỵ binh, các binh lính, thủ thành thấy đoàn ngựa lớn đi về phía bến đò Trần Bì Trại, kéo theo khói bụi mịt mù, bọn họ hoàn toàn không cảm thấy có gì bất thường, đó chẳng phải là điều quân trở về hướng bến đò sao, chẳng có gì kỳ lạ cả.

Vương Hải từ khi theo Lý Mạnh vội vã ra khỏi thành, đã muốn nói gì đó lúc này mới hiểu ra, bừng bừng hưng phấn, lớn tiếng hạ lệnh, chỉnh lý đội cho các thân binh.

Lý Mạnh nhìn hắn, cười cười không để ý tới, Triệu Năng lại vội vàng chạy tới, đi tới trước mặt, nhìn người xung quanh, rồi tới gần thấp giọng nói:

"Đại soái, quan binh sông mái ở địa giới Hà Nam, chuyện này có gấp quá không?”

Trong cả doanh Giao Châu, cũng chỉ có Triệu Năng có tư cách tới nêu ý kiến với quyết định của Lý Mạnh, hơn nữa Triệu Năng vì tuổi tác, làm người xử sự tương đối thận trọng vững vàng hơn nhiều. Thế lực của Tả Lương Ngọc ở vùng Hà Nam, Hồ Quảng lớn nhất, trong tay có gần tám vạn quân binh.

Hơn nữa Tả Lương Ngọc còn có thân phận địa vị cao hơn Lý Mạnh nhiều, Tả Lương Ngọc còn là “danh tướng" số một thiên hạ của Đại Minh, sống mái với hắn ở phủ Khai Phong này, không khỏi chọc tới phiền phức quá lớn.

Triệu Năng khuyên vài câu, Lý Mạnh cười lắc đầu.nói:

““Đội quân ở huyện Lan Dương làm bậy quá nhiều, Nếu ta không diệt trừ những tên cầm thú này, vậy thì thật có lỗi với trời, cho họ một bài học, tránh sau này làm hại tới dân chúng”.

Nghe thấy Lý Mạnh nói như vậy, Triệu Năng biết đại soái mình đã ra quyết định rồi. liền ngập ngừng rồi lại nói:

“Nếu đã như vậy, không phải là không để người nào chạy thoát mà là không để lại người nào mới đúng”.

Lý Mạnh cười ha ha. vỗ vỗ vai Triệu Năng, cao giọng nói:

“Đúng là như vậy. mau đi chuẩn bị đi”.

Từ thành Khai Phong tới bến đò Triệu Bì Trại, mất gần hai ngày rưỡi, trên đường đi thật là có thể để binh lính, trang bị nhẹ tiến tới, vì phía sau là đại đội mang quân nhu lương thảo, còn bên bến đò lại vận chuyển quân nhu, kho hàng, các binh lính mang theo hai ngày lương khô là được.

Hai ngày lương khô nhẹ như vậy, phân lượng này cũng không có gì quá gánh nặng, để lại bốn doanh bốn nghìn người bảo vệ đại đội vận chuyển quân nhu lương thảo. Lý Mạnh dẫn binh mã còn lại chạy gấp về phía huyện thành Lan Dương. Triệu Năng, Mã Cương cũng cùng dẫn đầu.

Các binh lính hộ tống quân nhu lương thảo đều lão binh của doanh Giao Châu, còn lên đường hành quân gấp chính là các tân binh.

Lần này từ Sơn Đông tới Hà Nam, mục đích chính là luyện binh, nhưng sau khi tới Hà Nam, mặc dù thanh thế chiến đấu cờ hiệu tung bay không nhỏ, nhưng có nhiều tân binh vẫn chưa có được kinh nghiệm thực chiến, hành động lần này, lại dẫn theo những tân binh kia đi.

Xưa nay doanh Giao Châu thay phiên xét duyệt, cũng là một cách kiểm tra huấn luyện tân binh, nhưng không khỏi nhìn không thau triệt. hơn nữa trong vận động thực chiến, cái gì Cũng có thể kiểm tra rõ, hành quân gấp là một trong những phương thức kiểm tra tố chất cơ thể và phối hợp đội hình tốt nhất của binh lính.

Nhưng mà duy trì rất tốt, đội quân Mã Cương dẫn đầu cơ bản không có sai sót gì, đội quân của Triệu Năng, hành động hơi chậm một chút, nhưng luôn giữ vững đội hình.

Lý Mạnh thầm nghĩ, nếu là đội quân của Trần Lục là chạy nhanh nhất, nhưng đội ngũ chắc chắn cũng là đội loạn nhất. Trương du kích của Tả quân cầm đầu hơn sáu nghìn quân binh, cuộc sống ở huyện thành Lan Dương vô cùng thoải mái, thành trì nhỏ này không lớn, người cũng không đông.

Sáu nghìn binh lính ra tay cướp bóc, hoàn toàn không chia đủ lãi. Từ ngày Tôn Chí Dương chạy ra khỏi huyện thành, cư dân trong thành chết gần ba phần, Trương du kích đó sợ giết sạch cả thành, không giải thích rõ được, mới bố trí đội quân trực thuộc đàn áp trong thành.

Nhưng người vẫn cứ chết, mấy thiên tổng bên dưới tìm vài cô em trẻ tuổi xinh đẹp cho Trương du kích đưa tới nha môn tri huyện, còn đồng ý, số tiền bạc của cải cướp được trong thành, chắc chắn sẽ có bốn phần của Trương du kích, nhận được câu trả lời thuyết phục này Trương du kích mới yên tâm hưởng lạc trong nha môn.

Những người chết đi đều bị chém đầu, vứt từ tường thành ra bên ngoài, dù sao quân đội mình cũng ở lại đây không quá mười ngày mà thôi. thời tiết này, những thi thể này cho dù hư thối truyền phát bệnh dịch cũng phải một thời gian nữa.

về phần những cái đầu chặt đi đó, lấy vôi vung lên, đợi bố chính sứ ti Hà Nam và quan phủ Khai Phong tới, sẽ đem những cái đều này làm quân công báo lên trên.

Chuyện lo lắng duy nhất chính là hôm đó huyện lệnh huyện Lan Dương vội vã chạy về phía thành Khai Phong, lúc đó quá chủ quan, sao lại để tên huyện lệnh đó chạy đi xa như vậy.

Nhưng điều Trương du kích này lo lắng chính là nếu huyện lệnh này tới phủ Khai Phong cáo trạng, gây tới bên Tả đại soái, mặc dù không trừng phạt gì. nhưng chắc chấn sẽ chửi mắng một trận. Tiền bạc gái gú không dễ gì chiếm đoạt được trong huyện thành Lan Dương lại phải đưa lên đại soái một phần, hơn nữa còn phải là phần lớn, như vậy thật không đáng.

về phần quân doanh binh mã Sơn Đông gần đó, Trương du kích không để ý tới, một là người bên đó ít hơn bên mình nhiêu, hai là việc đánh cướp trong thành, cùng coi trọng tới trước tới sau, nếu Tả quân chúng ta vào huyện thành Lan Dương trước, thì địa bàn này là của chúng ta.

Binh mã Sơn Đông các ngươi không tới cướp, đó là các ngươi không ra tay trước, không thể trách bọn ta tới chiếm địa bàn trước được, về phần đi tàn sát đại doanh Sơn Đông ở bến đò,cũng có người từng nói với Trương du kích nhưng bị hắn thóa mạ một trận, nói là chúng ta nghèo thế nào ngươi còn không biết sao, Sơn Đông quỷ quái gì đó lại càng quần không đáy, hơn nữa. ngươi xem đối phương hạ trại như vậy, đánh tới thế nào?

Dù sao quy tắc những năm này, quân đội các khu vực khác nhau nước sông không phạm nước giếng, dù sao ta đứng vững ở huyện thành Lan Dương rồi, bất di bất dịch, ngươi muốn làm gì ngoài thành thì làm, không liên quan tới ta.

Binh mã của Tả Lương Ngọc từ khi tới đóng quân ở phủ Nam Dương, lại không ngày nào dừng chân, hoặc là chiến đấu với bọn lưu phỉ ở vùng Hà Nam, Giang Tây, hoặc là đám người Dương Tự Xương cầm đầu ở vùng Hồ Quảng, Tứ Xuyên chiến đấu với Trương Hiến Trung, Lã Như Tài, không ngừng bôn ba khắp nơi, tất nhiên cũng không ngừng gây họa ven đường.

Từ Hồ Quảng thoát thân tới Hà Nam, mặc dù có đại loạn như Lý Tự Thành, nhưng có chút thời gian yên ổn, binh mã dưới trướng hắn, vừa vặn có thời gian nghỉ ngơi hồi phục.

Nhưng dân chúng Hà Nam lại gặp nạn rồi, Trương du kích dẫn binh ở trong huyện thành Lan Dương, vô cùng thoải mái, dùng đồ dự trữ trong thành, còn có thể mang dân chúng ra dọa cho khiếp đảm, thật là chuyện vui không cùng.

Trương du kích này sống trong nhà của huyện lệnh, những thiên tổng khác lại tự tìm ở trong các nhà giàu có, những nhà giàu có này, nếu nghe lời, để con gái xinh đẹp lại cho mình hưởng thụ, giam giữ nam đinh vào nhà sau, nếu không nghe lời, tất nhiên giết toàn bộ các nam đinh rồi.

Trương du kích cầm đầu đội quân yểm trợ Tả quân này, trong thiên tổng Cũng có người họ Trương, Trương thiên tổng và Trương du kích này nghe nói là đồng hương, cũng là chỉ huy có sức chiến đấu mạnh nhất đội, được bố trí ở hướng đông của thành.

Các quan quân Tả quân này không có khái niệm luyện binh gì, không dễ gì có thời gian nghỉ ngơi, Trương thiên tổng này ngày nào cũng ôm tiểu lão bà của các nhà giàu có ngủ tới tận trưa.

Nhưng cuộc sống thế này mới được vài ngày, sáng sớm hôm nay đang ngủ ngon, lại bị thân binh vội vã tới đánh thức. Trương thiên tổng này còn đang mơ màng, tức giận tát cho thân binh đó mấy cái bạt tai.Nhưng sau khi nghe thân binh bẩm báo xong, vội vàng chạy theo lên đầu thành.

Quan binh Tả bộ bình thường hoàn toàn không có người trông coi thành, lúc này còn sớm, Trương Thiên tổng tới đầu thành, mới nhìn thấy hơn chục người, thưa thớt, nhưng tròn mắt há miệng nhìn dưới thành.

"Thiên tổng gia, trời vừa sáng đã nhìn thấy số binh mã này dưới thành, không biết tới từ lúc nào” Thân binh đó nói lắp ba lắp bắp,Trương Thiên tổng toát mồ hôi lạnh, đối diện cổng đông huyện thành Lan Dương có mấy vạn quân binh đã xếp hàng dưới thành.

"Làm thế nào bây giờ..mau đi báo....”

Trương thiên tổng nói năng lộn xộn.

"Ầm ầm”.

May tiếng vang lớn dưới thành, giọng hắn bị át đi trong tiếng rít.

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tận Thế Chó Lang Thang

Copyright © 2022 - MTruyện.net