Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 314 : Đường này không thông đào hầm cho sập thành (1)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 314 : Đường này không thông đào hầm cho sập thành (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hỏa pháo chắc chắn không quá chuẩn xác, Nhưng sáu khẩu pháo nhắm về phía đầu thành, vẫn đủ để đảm bảo sát thương trong một phạm vi.

Trương Thiên tổng và mấy vệ binh đứng ở đầu thành, đều bị mảnh vỡ kim loại bắn tới nát tuơm, những gì còn lại trên thành chỉ là máu thịt nát vụn.

Mấy quả pháo đánh tới, mấy binh lính còn lại trên đầu thành lập tức không dám tiếp tục ở lại đầu thành nữa, khóc lóc la hét chạy xuống dưới thành.

“Lắp đạn. lắp đạn, chỉ cần trên thành có người thò đầu ra, liền bắn pháo tới cho ta”.

Quách Lương cầm đầu đội pháo đứng bên hỏa pháo hô lớn, có vẻ rất hưng phấn, các pháo binh cũng rất nhiệt tình, vừa hò hét đáp lời, vừa vội vàng lắp đạn vào.

Không riêng gì pháo binh của đội pháo có sức lực như vậy. những đội khác cũng gần như vậy, binh lính doanh Giao Châu đều trong không khí chú trọng tính chất kỷ luật, nhấn mạnh ý thức tập thể, biết rằng mình tác chiến là để bảo vệ quê hương, bảo vệ cuộc sống ấm no của mình, hơn nữa là vì cuộc sống của mình và người nhà ngày càng tốt hơn.

Đó chính là nguồn gốc ý chí của họ, mà trận chiến dưới thành Lan Dương, lại có bao nhiêu hăng hái tiêu khiển, Tả quân không kiêng nể, hung ác tàn bạo đã được quan quân các cấp truyền xuống dưới. Mặc dù binh mã Tả quân trong huyện thành Lan Dương cũng là quan binh, nhưng giết chết đám cầm thú như vậy, binh lính doanh Giao Châu không có gánh nặng tâm lý nào cả.

Ai nấy trong lòng tức giận, cảm thấy mình là anh hùng thay trời hành đạo, chuyện này khi về nhà có thể không kiêng nể kể lại với thân phụ đồng hương rồi. cửa đông huyện thành Lan Dương, Lý Mạnh tập trung chín quân doanh, trước ba cổng thành còn lại, trước mỗi cổng thành là môt doanh bộ binh, những đội ngựa khác duy trì trạng thái lưu động, nếu đối phương không ra khỏi từ cổng đông, đội ngựa sẽ lập tức chạy tới.

Binh lính Tả quân trong thành Lan Dương đều lão binh trải qua nhiều trận chiến, mặc dù đúng là ngu ngốc, bắn pháo đạn ầm ầm trên thành, vẫn có mấy tên lính chạy xuống, rất nhanh, Trương du kích và một đám quan quân đều biết, sau khi nghe tình hình đều hoảng sợ.

Phản ứng đầu tiên là có phải quân tặc đánh trở lại không, nghe binh lính chạy về từ đầu thành bẩm báo, mới biết bên ngoài có thể quan binh của Đại Minh.

Trương du kích này còn đang mơ hồ, các quan quân khác ngồi đó cũng không còn tỉnh táo, có người thậm chí còn chưa mặc xong quần áo.

“Ngoài thành có phải có hiểu lẩm gì không, lão Lưu, ngươi lên thành hô lớn, nói chúng ta cũng là quan binh Đại Minh”.

Chỉ phái một người lên đầu thành giao thiệp, vốn muốn quay về ngủ tiếp, Trương du kích luôn cảm thấy trong lòng bất an, ngồi ngáp ở đó, nhìn dáng vẻ các quan binh cũng là muốn quay về nghỉ ngơi, lớn tiếng nói:

“Một đám hỗn trướng, khoác hết áo giáp lên, tập trung nhân mã lại, không được ăn ngủ như lợn trong nhà dân nữa".

“Trương đầu, ngoài thành không phải là quan binh sao, chúng ta sợ cái gì....”

“Khốn kiếp, ít lời thôi, làm nhanh đi, không có chuyện gì nữa ngươi về ôm gái ngủ cùng mặc kệ, mau đi chuẩn bị cho ta, nếu chậm trễ, đao của ta không khách sáo đâu”.

Trương du kích hùng hùng hổ hổ, đuổi hết các quan quân không tình nguyện ra ngoài. Trương du kích sớm đã cho thân binh đi triệu tập binh mã trực thuộc, nói xong cũng gần như tập hợp xong, trục tiếp dẫn người chạy về phía cổng đông.

Mặc dù thi thể đều bị vất ra ngoài thành, nhưng khắp nơi trong thành có thể nhìn thấy dân chúng bị chém giết, mùi trong không khí đã rất ghê, Trương du kích thầm nghĩ:

“Những tên ranh đó sung sướng xong rồi cũng không đi thu dọn, còn phải rửa sạch một lần, nếu không sẽ phát bệnh dịch không chừng.

Huyện thành không lớn, nhanh chóng tới được phía cổng đông, quan quân được phái lên thành kêu gọi nhanh hơn hắn một bước, Trương du kích có thể nghe thấy tiếng hô của quân tướng đó, sau đó lại mấy tiếng "ầm ầm” vang lên. liền nhìn thấy thủ hạ của quan quân đó khóc lóc chạy từ trên đầu thành xuống.

vừa chạy vừa hô gì đó, tinh thần có vẻ không bình thường, mấy thân binh tới trước mặt Trương du kích, thủ hạ đó khóc nói:

“Đại....đại nhân, bị pháo nổ tung rồi.”

Nhìn kỹ trên người thủ hạ, còn có gì đó như thịt nát, rõ ràng là nổ nát vụn bắn lên, cho dù Trương du kích hay thủ hạ của hắn đều đồ tề như cầm thú, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy vẫn không khỏi ghê tởm.

Lúc này, mấy binh lính và quan quân ở cổng thành khác cũng đều tới báo tin, ai nấy đều vô cùng hoảng sợ, tới hô lớn:

“Bị bao vây rồi, bị bao vây rồi.".

“Bốn cổng đều có binh mã, nhìn cờ hiệu chính là đôi quân Sơn Đông bên sông... ”

Còn có một quan quân nhỏ tiến lên trước nói:

“Có phải làm sai gì không?”

Trương du kích nghe thấy vậy cho ngay một bạt tai, hung tợn nói:

“Mở mắt ngươi ra mà nhìn, chúng ta cắm cờ trên đầu thành, bon họ mắt mù không nhìn thấy chúng ta là binh lính của Tả đại soái sao, rõ ràng là tới sống mái với chúng ta”.

Trương du kích xoay người hung dữ nói:

“Vào thành tập trung hết binh mã lại cho ta, mẹ kiếp, một đội binh mã Sơn Đông mà lại muốn đánh với lão quân như chúng ta sao, ai còn ôm gái ngủ, chém đầu”.

Thân binh thuộc hạ hắn tản đi tứ phía, Trương du kích lại hạ lệnh cho mấy thân binh, cầm đao ép hai quan quân lên đầu thành, hai quan quân nhỏ này sao khi lên đầu thành, cùng nhận được bài học lúc trước, đâu dám đứng thẳng người đi lên, đơn giản là ghé vào đầu thành bò lên, phủ phục bò tới.

Hố rãnh trên tường thành không tính tới, còn có người nát thịt do bị nổ chết, vô cùng ghê tởm, tới gần lỗ châu mai, cũng không dám đứng lên, ở đó hắng giọng hô lên:

“Trong thành cũng là quan binh của Đại Minh, thái tử thiếu bảo, binh mã của bình tặc tướng quân Tả đại soái, các vị ngoài thành tuyệt đối chớ hiểu lầm, tránh tổn hại tới hỏa khí đôi bên”.

“ầm” một tiếng, dưới thành lại bắn pháo lên, Nhưng nhìn không rõ người đang làm gì, đạn pháo vừa vặn nện trên đầu thành, gạch đá văng khắp nơi, hai tiểu quan quân đó vội vàng lấy tay che mặt, những mảnh vụn của gạch đá rạch mấy đường trên tay, đau gần chết.

Thanh thế này thật là dọa người, hai tiểu quan quân tất nhiên cũng vô cùng sợ hãi, nhưng lại không dám đi xuống, trong tay những thân binh đó cầm đao kiếm cũng định giết người...

Bắn pháo xong, dưới thành cũng có người hô lớn:

“Ăn nói xằng xiên, trong thành sao lại có quan quân được, rõ ràng là các ngươi giả mạo quân binh của Tả đại soái, tác oai tác quái trong thành, hôm nay binh mã Sơn Đông ta tới đây, chính là trừ hại cho dân”.

Hai tiểu quan quân của Tả quân vừa định giải thích, đột nhiên rùng mình một cái, sợ hãi nghĩ tới, quan binh vây đánh quân cướp. ít nhất cũng đều nói “đầu hàng chiêu an sẽ không giết”, nhưng hôm nay nói thẳng là “ trừ hại cho dân", xem ra muốn đại khai sát giới rồi.

Trương du kích cũng mơ hồ, đã tập trung hơn ba nghìn người mở cổng tây huyện thành Lan Dương ra, theo thuộc hạ từ đầu thành về báo, nói rằng phần lớn binh mã của đối phương đều tập trung ở cửa đông, mình tập trung ưu thế về lực lượng xông ra từ cửa tây, chỉ cần có thể hội hợp với binh mã Tả quân khác ngoài thành Khai Phong, thì không còn gì phải sợ.

Khi Tả quân vào thành Lan Dương. vừa không muốn binh mã khác ngoài thành vào trong, lại không muốn cư dân trong thành chạy ra ngoài, đơn giản là theo chiến lược thủ thành, nhét các lỗ ở cổng thành lại, lần này nếu muốn ra ngoài cũng phải mất sức lực để vận chuyển đi. Các quan quân bên dưới đều cầm đao kiếm ép các binh lính nhanh tay vận chuyển đi.

Cũng có người lén quan sát động tĩnh ngoài thành, ngoài thành cũng chỉ khoảng một nghìn người, không có thay đổi thực lực gì.

Vận chuyển xong các đồ trong lỗ cổng thành, Trương du kích và các quan quân chọn các binh lính đấm đánh đấm liều mạng của mình, xếp hàng trên cùng, để ra một khoảng trống ở giữa.

Mệnh lệnh vang lên, cổng thành được các binh lính dùng sức kéo ra, quân được lựa chọn tiên phong bỏ mạng, giơ cao đao thương, hô lớn xông ra ngoài.

Điều này thật đột ngột, tấn công của các binh lính này cũng rất hung mãnh, hơn nữa còn lấy đông đánh ít, binh mã Tả quân trong thành, những quan quân được phái đi canh giữ các cổng thành khác cũng đều chạy về phía cổng tây của huyện Lan Dương, thầm nghĩ lão Trương ngươi tự dẫn binh mã chạy trốn, nhưng cũng đừng vứt các huynh đệ lại trong thành.

Người tụ tập càng đông ở cổng tây, Trương du kích càng lo lắng, sau khi đám quân tiên phong đó xông ra ngoài, cùng nhanh chóng cho binh mã thuộc quyền của mình chuẩn bị hàng ngũ.

Hai làn sóng tấn công nhau, số lượng người có ưu thế, Trương du kích rất nắm chắc.

Đợi bên ngoài thành là quân doanh nào đó của Đăng châu thuộc hạ của Mã Cương, đội quân này từ trên xuống dưới nhìn thấy đại soái cầm đầu binh mã dàn trận ở cổng đông, đều cảm thấy trận chiến chắc chắn xảy ra ở cổng đông, bên mình chắc không có đánh đấm gì.

Hết lần này tới lần khác tới cổng đông và cổng tây, khoảng cách là xa nhất, cổng nam và cổng bắc không chừng còn có cơ hội đánh một trận, nhưng cửa tây chắc chắn không có trò gì hay.

Mặc dù dự đoán không có cuộc chiến nào, nhưng điều nên làm vẫn phải làm, các hỏa thương binh đứng hàng trước, đạn dược lắp sẵn, binh lính cầm trường mâu lại xếp thành hàng đứng thẳng.

Mấy tên lính gác ở trạm canh trên đầu thành, sớm đã bị sung bắn hạ, trên tường thành đã không nhìn thấy bóng dáng nào nữa, thống lĩnh hỏa thương cũng không có trò gì chơi nữa.

Chắc cũng nhàn rỗi vô sự, đơn giản là chỉnh lý trận hình hỏa thương binh, hiện giờ hai trăm hỏa thương binh này đứng chỉnh tề thành năm hàng, đội hình ngay ngắn hơn trường mâu binh phía sau, nhìn chỉnh tề như vậy, thống lĩnh hỏa thương mới cười hì hì cho thôi.

Không ít hỏa thương binh đã đổi dây dẫn thứ hai, thổi được thì thổi, tránh dây dẫn tắt dụi.

Các binh lính đột nhiên nhìn thấy cổng thành chính diện được mở ra, một quân binh cầm đao thương xông lên, ai nấy đều hoảng sợ.

Phản ứng lại đầu tiên chính là thống lĩnh hỏa thương, hắn gần như nhảy cẫng lên, nhếch miệng cười lớn ra lệnh:

“Chuẩn bị, chuẩn bị!!”

Các hỏa thương binh mặc dù đứng ở đó không thể lộn xộn, nhưng nghe được lệnh, đúng là vô cùng hưng phấn, thầm nghĩ rầu rĩ không được đánh, ai ngờ đối phương lại tự dẫn xác tới.

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Từ Hokage Bắt Đầu

Copyright © 2022 - MTruyện.net