Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 314 : Đường này không thông đào hầm cho sập thành (3)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 314 : Đường này không thông đào hầm cho sập thành (3)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trương du kích đứng trên nóc nhà dân thấy trận chiến ngoài thành, sau khi thấy chém giết như vậy, cuối cũng đã hiểu ra Nếu dựa vào binh mã của mình ra ngoài thành dã chiến, thì vẫn nên quên đi, không cần chủ ý này.

Đời Minh tinh binh nhất chính là thân binh gia tướng, thường dẫn mấy trăm thân binh xông về phía thế lực với trận địa hàng nghìn người và hàng vạn người, trong tay Tả Lương Ngọc Cũng có thân vệ như vậy, Trương du kích xuất thân từ thân vệ. nhưng nhìn dáng vẻ của hơn nghìn người bên ngoài, lại còn tinh nhuệ hơn thân vệ hắn đã từng gặp, trận này đánh thế nào đây?

Mau đóng cổng thành lại, chớ để đối phương đuổi theo sau xông vào trong, về phần những binh lính ngoài thành, các binh lính này đáng mấy tiền? tùy ý bắt dân thường trai tráng là được, thế nào cũng có.

Quân tiên phong của Tả quân vừa nãy còn liều mạng xông lén. đột nhiên quay sang mắng chửi trong thành, không khí chém giết ở cả chiến trường đột nhiên trở nên lãnh đạm.

Quan binh Tả bộ nặng mùi thổ phỉ này, làm gì cũng rất tùy tiện, thấy cổng thành đóng lại, binh lính Sơn Đông lại vô cùng hung hãn, không đánh lại được, vậy còn đánh gì nữa.

Lại nói, ngoài thành còn lại tổng cộng cùng một trăm hai mươi người, các quan quân Tả quân còn lại đều là thi thể.

Nếu doanh Giao Châu đánh mạnh tới, những tên lính Tả quân này tuyệt đối không dám đầu hàng, bên ngươi vừa quỳ xuống đất, đối phương nổi sát khí, xông tới là chém ngươi, nhưng đối phương từng bước ép tới, rất có thể là đầu hàng.

Nhìn nhau vài cái, những người này đồng loạt vứt binh khí trong tay xuống, quỳ rạp trên đất, miệng kêu loạn “tha mạng” với cả “đầu hàng”.

Thiên tổng dẫn binh bên cổng tây lầm bẩm chửi một câu. thầm nghĩ bên ông đây vừa nổi khí thế lên, bên ngươi lại hàng rồi. Đối phương đã đầu hàng rồi, cũng không thể xuống tay giết người, bên trên nói là không để sót một tên, chứ không nói có giết kẻ đầu hàng hay không?

Lập tức kêu hỏa thương binh và binh lính hai hàng sau cùng lên trước trói người, ngoài những hỏa thương binh đi trói người ra, những binh lính còn lại cũng đều cẩn thận tiền tới gần. Nếu binh lính Tả quân quỳ trên đất có hành động gì khác thường, bên này sẽ lập tức ra tay giết chết.

Nhưng đám hàng binh của Tả quân cũng không lỗ mãng như vậy, mặc dù là kẻ liều mạng, nhưng không muốn chết nhăn răng như vậy mà xông lên.

Cũng có mấy chục hỏa thương binh quan sát đầu thành, chỉ cần có người thò đầu ra, lập tức bắn hạ chúng, nhưng bên cổng thành lại không có động tĩnh gì, chắc là sau khi lấp xong lỗ ở cổng thành, binh mã trong thành đã rời khỏi khu vực đó, thiên tổng dẫn đội thấy trận chiến sắp kết thúc, không khỏi thở phào.

Chính vào lúc này, lại nghe thấy tiếng vó ngựa, quay đầu lại nhìn, có đội ngựa chạy từ hướng đông tới, nhìn cờ hiệu, chính là cờ hiệu của đại soái mình.

Thiên tổng này trong lòng vui sướng, bên mình vừa đánh một trận đại thắng, chủ soái tới đây, là chuyện vô cùng tốt, vội vàng hô binh lính thuộc hạ, sau khi chấn chỉnh tù binh xong, mau chóng xếp hàng ở khoảng cách an toàn, đợi đại soái kiểm duyệt.

Nghe thấy chủ quan nói như vậy, các binh lính trong doanh này đều vô cùng hưng phấn, vội vàng chạy tới xếp hàng ở vị trí cách cổng thành khoảng hai trăm bước, khoảng cách này cách xa tầm bắn trên đầu thành, cơ bản không cần phải lo lắng.

Bên này vẫn chưa xếp hàng xong, Lý Mạnh dưới vòng vây của các thân vệ đã tới trước mặt, Thiên tổng này lên trước một bước, lớn tiếng báo cáo kết quả trận chiến vừa nãy.

Lý Mạnh ngồi trên ngựa nhìn thi thể dưới thành và đám tù binh bị trói chặt, cười lớn ha ha, nói:

"Chu Chiêm Đông, đánh hay lắm, nghe nói ngươi mở màn đánh ở đây, ta vội vàng tới xem thử, ai ngờ đã đánh xong rồi, luyện binh giỏi lắm, binh sĩ của ngươi đánh giỏi lắm, quay về Sơn Đông sẽ luận công khen thường”.

Chu Chiêm Đông này là thân binh xuất thân từ bả tổng của Lý Mạnh, Lý Mạnh khá quen hắn, nghe thấy đại soái gọi tên mình, lại ra sức tán dương mình và quân binh thủ hạ, càng lấy làm vui mừng.

Giọng Lý Mạnh rất lớn, các binh lính doanh này cũng đều nghe rõ, ai nấy đều mừng rỡ.

Mặc dù quan binh Tả bộ trong thành hiện giờ có vẻ không khác gì gà đất chó kiểng, nhưng dù sao trên chiến trường, Chu Chiêm Đông vẫn đứng bên ngựa Lý Mạnh hỏi:

“Đại soái, một trăm mười ba tù binh này, xử trí thế nào, xin đại soái cho chỉ thị”.

Lý Mạnh ngồi trên ngựa nhìn hơn một trăm tù binh cúi đầu ủ rũ dưới thành, trầm ngâm một lát, rồi hỏi:

“Những người này có cầu xin ngươi tha mạng không?”

Chu Chiêm Đông có chút mơ hồ, thầm nghĩ sao đại soái lại hỏi như vậy, nhưng vẫn đứng trang nghiêm trả lời:

“Đều là sau khi cổng thành đóng lại, thấy không còn đường lui, vứt binh khí, đầu hàng xin tha với quân ta”.

Lý Mạnh gật gật đầu, cười hỏi:

“Chiêm Đông, dân thường trong huyện thành Lan Dương này, khi đối mặt với đám cầm thú này, có từng xin tha mạng không, chắc là dập đầu tới chảy máu ấy nhỉ?"

Nghe thấy Lý Mạnh nói những lời này, Chu Chiêm Đông sửng sốt, lập tức tay trái khẽ đánh trước ngựa, gật đầuđáp:

“Đại soái, mạt tường đã rõ phải làm thế nào rồi”.

Nói xong liền đi về phía tù binh,Lý Mạnh ở phía sau cao giọng nói:

“Chu Chiêm Đông, không cần chém đầu”.

Nói xong, Lý Mạnh liền dẫn thân binh lại chạy về phía cửa đông, thiên tổng này suy nghĩ một lát, quay đầu gọi thống lĩnh hỏa thương tới.

May mệnh lệnh ngắn ngủn, hỏa thương binh đều đặt hỏa thương xuống, rút đao kiếm bên hông ra, đi về phía những tù binh bị trói chặt kia. Thấy binh lính Sơn Đông cầm đao kiếm đi tới, những tù binh bị ừói kia tất nhiên hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng toàn thân không thể nhúc nhích, cùng chỉ có thể chửi mắng om sòm ở đó, rồi rất nhanh bị ẩn ngã, một đao cứa trên yết hầu

thời gian tiếp chiến ngắn ngủi vừa nãy, Lý Mạnh Cũng có hiểu biết cơ bản về đội quân hãm hại dân chúng trong thành, đội quân như vậy đối với tân binh của mình nhiều nhất cũng chỉ làm tăng thêm kinh nghiệm thấy máu của họ, luyện tập can đảm mà thôi.

Trừ cổng đông ra, xem ra ba cổng khác đều không có vấn đề gì lớn, dù sao đội ngựa của Thang Nhị có thể tới trợ giúp bất cứ lúc nào.

Lý Mạnh và các thân binh trước khi quay về cổng đông, đã truyền lệnh cho binh lính tản ra xung quanh, tới các doanh truyền lệnh tấn công, nhưng cổng thành huyện thành Lan Dương vẫn đóng chặt, bên trong chắc chắn nhét đầy đồ, mặc dù không thấy ai trên đầu thành, Nhưng có thể nhìn thấy bóng đao kiếm lay động.

Rõ ràng quân binh Tả quân trong thành đang nằm phục chờ đợi trên đầu thành, muốn tấn công thành, leo thang lên, mặc dù cách này đường đường chính chính, nhưng đối phương ở trên cao, lại biết vật lộn, doanh Giao Châu chắc chắn sẽ có tổn thất nhất định, đối phó với binh mã như vậy lại phải chịu tổn thất, Lý Mạnh không hề muốn vậy.

Mệnh lệnh tấn công thành đã được truyền tới các doanh. thống lĩnh đội pháo Quách Lương đang đứng ở hàng đầu cùng nhận được lệnh, hỏa pháo từ quả pháo đầu tiên cho tới giờ cũng bắn vụn vặt được mấy quả. trên đầu thành khôngcòn ai dám xuất hiện.

vừa nãy khi Lý Mạnh tới cổng tây, Quách Lương tập trung sáu quả pháo đánh một lần lên cổng thành, cổng thành huyện thành này quả nhiên không có gì là kiên cố, một lượt bắn, cổng thành đã có lỗ thủng lớn. nhưng cũng bắn ra cát đá gỗ lấp đầy bên trong, binh mã của Tả quân cũng không hồ đồ.

Sau khi Trương thiên tổng bị giết trên thành, binh mã Tả quân lập tức lấp đầy cổng thành phía chủ công của doanh Giao Châu, nếu muốn mở ra, phải mất nhiều phương pháp và công sức.

Quách Lương thầm nghĩ, trong tay ta có vũ khí lợi hại nhất toàn quân, nhiệm vụ phá thành này chính là để đội pháo hoàn thành. Nếu là kiến tới đánh thành, há chẳng phải có vẻ mình không có tác dụng gì sao.

Một cối pháo sau khi được nhét đầy đạn dược, lại thử bắn một lần lên tường thành, tường thành huyện Lan Dương mặc dù cũ nát, nhưng uy lực của ba khẩu pháo lại hơi thấp, cũng chỉ đánh lõm xuống mà thôi.

Lý Mạnh không hề ra lệnh gì với lần tấn công thành này, hắn chỉ cho thuôc hạ tự bày kế hoạch, pháo bắn thử xong, Quách Lương đi tới bên này, nói với Lý Mạnh gì đó. Lý Mạnh gật gật đầu, lính truyền lệnh lại truyền lệnh khắp nơi, cả đại đội lùi sau hai trăm bước.

Hiện giờ khoảng cách với tường thành đã ở phạm vi gần bốn trăm bước, binh lính ở trạm gác ghé bên lỗ châu mai quan sát binh mã Sơn Đông vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ những tên sát thần này lè nào sắp đi rồi.

Quách Lương và Mã Cương, Triệu Năng bàn bạc một hơi, đưa ra bố trí, sau đó có gần bốn trăm hỏa thương binh đi ra, còn pháo binh của đội pháo lại tập trung tất cả hộp thuốc pháo lại, buộc hết lại, dùng một chiếc xe lớn chứa, đi về phía dưới thành.

Tường thành, thành hào mặt đông huyện thành Lan Dương này đã bị binh lính doanh Giao Châu san bằng, cũng không hành động chậm trễ, các binh lính trên đầu thành thay đối phương đi về phía tường thành, còn chưa biết đối phương rốt cuộc muốn làm gì, nhưng cũng không thể để đối phương tới gần như vậy được.

Tin tức truyền tới bên cổng tây, binh lính Sơn Đông tàn nhẫn định châm lửa, không giữ lại cả những người đầu hàng, vậy thì chỉ có thể liều mạng.

vừa nãy có mấy binh lính Tả quân giương cung tiễn muốn bắn về phía dưới thành, liền bị hỏa thương binh bên dưới đồng loạt bắn cho thành cái dây, người phía sau càng không dám ngẩng đầu lên, Nếu ai đứng lên đầu thành, đó chính là bia ngắm của hỏa thương binh phía dưới thành.

Cỗ xe lớn tới dưới thành, hơn chục pháo binh cầm xẻng sắt mũi nhọn bắt đầu đào ở chân tường thành phía cổng thành, có người từ phía đầu thành liếc thấy. thầm nghĩ lẽ nào muốn đào tường thành

Tường thành huyện Lan Dương mặc dù cũ nát, nhưng nếu đào như vậy, lãng phí rất nhiều thời gian công súc.

Đang trong lúc giằng co, liền nghe thấy hơn chục người ở cổng thành cùng hô lớn:

"Các vị đại nhân ngoài thành, chủng ta đều binh mã của triều đình, tàn sát nhau như vậy, Tả đại soái ta quy tội xuống, hoặc là báo về triều đình, các người cũng không có gì tốt đẹp”.

Trên đầu thành sợ bị đánh, chắc là người bên trong nghĩ cách này truyền tiếng ra ngoài, nhưng câu trả lời của doanh Giao Châu cũng rất nhanh, cũng là một đám người đáp lại:

“Chẳng lẽ không biết xấu hổ, còn ở đó mạo danh quan binh, các ngươi rõ ràng là tặc, quân tặc như cầm thú ”

Những pháo binh kia ba chân bốn cẳng đào đất dưới tường thành thành một hố sâu khoảng hai thước, vô cùng rộng, dỡ thuốc nổ trên xe đặt vào trong động, có pháo binh cầm vải tẩm thuốc nổ nhét vào trong gói thuốc, sau đó một đám người kẻo vải ra. vừa đi về phía quân minh.

Mảnh vải dài khoảng hơn hai trăm bước, ngoài một pháo binh đó ra, những người khác đều chạy về chỗ, pháo binh đó cầm đuốc tới gần mảnh vài, mảnh vài có tẩm thuốc nổ chính là dây dẫn lửa, pháo binh đó vứt bó đuốc xuống, rồi liều mạng chạy về phía bên mình.

Chạy chưa bao xa, phía sau vang lên tiếng ầm ầm, đất rung núi chuyển, pháo binh châm lửa này lảo đảo rồi nằm sụp xuống đất, ôm đầu không dám nhúc nhích.

Tường thành phía cổng thành huyện Lan Dương, đổ sụp rồi....

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thịnh Thế Thanh Phong

Copyright © 2022 - MTruyện.net