Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thì ra gần Đăng Châu và mấy bến cảng nhỏ. ngư dân thủy thủ ra vào đại đa số là đầu trọc, quấn khăn, như vậy có cái lợi là khi tới Liêu Đông làm ăn hoặc đánh cá. có thể nói rằng mình cũng là người Thát Đát tới trị người Hán.
Ngư dân vất vả nuôi sống gia đình, không có khái niệm gì Hoa Hạ hay là man di. chỉ cần có thể yên bình đánh cá là mộng tưởng lớn nhất rồi. những ngư dân này đều nghèo khó. người của thủy doanh Tín Dương một là bị kỷ luật hạn chế. hai là chẳng kiếm được lợi lộc gì từ họ. nên để bỏ mặc.
Ai mà ngờ khi Đặng Cách Lạp Mỗ tuần tra. phát hiện có điều cổ quái, có một số ngư dân thân hình cao lớn, hành động cử chỉ rõ ràng có phong phạm quân nhân, hơn nữa nốt chai trên tay lại ở hô khẩu và giữa đốt ngón tay.
Đám hải tặc của thủy doanh không chú ý tới chi tiết này. dù chú ý nhưng chẳng cảm thấy có gì không ổn. nhưng Đặng Cách Lạp Tư lại bắt đám ngư dân này bỏ khăn trùm đầu ra.
Tiếp đó càng nhìn ra vấn đề. đó là sau đầu trắng hơn các khu vực khác, thiên hạ Đại Minh, trừ hòa thượng ra người khác đều búi tóc. nếu cạo đầu. tất nhiên tất cả đầu tóc đều cạo sạch, phoi nắng cả đầu da dẻ đều giống nhau.
Chỗ màu trắng này. cũng chỉ có Mãn Thanh thắt bím phía sau. còn các chỗ khác để trọc, nên mới như vậy. từ dó có thể đoán ra, khẳng định là thám tử bên Mãn Thanh phái tới rồi.
Mấy tên thám tử bị phát giác lập tức lộ nguyên hình, muốn kháng cự nhưng bị đám hải tặc như hùm như beo của thủy doanh xông lên, sao mà kháng cự nổi. lập tức bị đè lăn ra đất.
Dưới đòn tra tấn nghiêm khắc, một số tên mật thám khác của Mãn Thanh trong thành Đăng Châu mau chóng bị moi ra, đám này đa phần xuất thân từ quân hộ Liêu Đông, lợi dụng thân phận người Hán và một số đặc điểm người Liêu của vùng Đăng Châu, lén ẩn vào thăm dò tin tức.
Bất quá nhiều lần tra khảo, kết quả có được đều gần như nhau, đám thám tử này không thể thâm nhập vào trong Sơn Đông, lại không tới gần được quân doanh, nhưng Mãn Thanh quân pháp nghiêm ngặt, sau khi trở về chỉ có đường chặt đầu, nên chỉ đành bịa ra tình báo để ứng phó.
Nhưng bên phía Mãn Thanh cũng đâu có ngu, nhưng lời này chẳng lừa được ai, đành phái thêm người tới. vốn Sơn Đông rất dễ xâm nhập, nhưng lần này lại bị một tên người Tây nhìn ra sơ hở. nên trừ kêu xui xẻo ra, hình như chẳng thể tìm được lời giải thích nào khác.
Phủ Đăng Châu và cửa cảng xung quanh đều lùng sục toàn thành, nha dịch địa phương dẫn đường, diêm đinh vũ trang và sĩ tốt thủy doanh động thủ xới tung tất cả lên.
Bắt tất cả bọn chúng lại thẩm vấn xong, vốn muốn phạt làm khổ sai. không ngờ Đặng Cách Lạp Tư kiên trì chặt đầu hết. lý do là đám mật thám này đều kẻ phản bội. hơn nữa tạo thành tổn hại cho Sơn Đông còn lớn hơn cả chiến tranh, trừ chặt đầu ra, không còn lý do gì tha thứ cho bọn chúng cả.
Sau khi tuyên bộ chặt đầu thị chúng, quả nhiên rất có hiệu quả, ngày hôm sau có người tới bí mật báo cáo. nói nhà nào đó có hành tung khả nghi, nhà nào đó đột nhiên có thân thích bên ngoài tới. tra ra thì có 8 trên 10 đều thám tử bên ngoài phái tới.
Chỗ đáng ngờ này. người Hán không nhìn ra. Bởi vì ngày nào cũng thấy quen rồi. chỉ có Đặng Cách Lạp Tư dùng thái độ người ngoài, cho nên mới phát hiện ra sự khác biệt, cho nên có câu nói người ngoài cuộc thường sáng suốt.
Kết quả này truyền tới Tế Nam và các châu phủ khác, phủ tổng binh, nữ quyến nội trạch, điền trang truân điền, cùng diêm đinh vũ trang đều kinh hãi.
Nhờ có Giao Châu doanh, cục chế tạo binh khí và điền trang đều thực hành chế độ quản lý khép kín. gần cục binh khí càng cấm tiến vào. phỏng chừng đối phương cũng không rình mò được cái gì giá trị. nhưng Sơn Đông không nhỏ. đại quân điều động tác chiến khó trách khỏi bị người khác nhìn ra dấu vết.
Không biết Mãn Thanh hoặc các thế lực khác xâm nhập vào bao nhiêu người, hiện giờ không dám xác định.
Phong thư mật cuối cùng, là thỉnh cầu của Hoàng Bình, nói là nội thư phòng định ra một kế, lão thái gia cũng thấy có thể được, nếu như Lý Mạnh đồng ý. vũ trang diêm đinh, thương hội Linh Sơn và nha dịch các nơi sẽ liên hợp lại triển khai điều tra.
Đặc biệt là những địa phương quan trọng như bến tàu. kho hàng, quân doanh càng phải kiểm tra kỹ càng, sau khi thanh tra xong, ở những nơi Giao Châu doanh có thể ảnh hưởng tới. áp dụng chế độ hộ tịch, nghiêm nhặt đề phòng người ngoài tiến vào.
Bức thư này Lý Mạnh xem lâu nhất, Mãn Thanh mấy năm nay duy nhất thất bị là ở Sơn Đông, theo tin tức Lý Mạnh tìm hiểu được, Mãn Thanh phán đoán, binh mã Sơn Đông phải hợp lực với binh mã Nam Trực Đãi.
Vì thực sự không thể tin chiến tích huy hoàng kia là do Lý Mạnh suất lĩnh hơn hai nghìn sĩ tốt làm được, mấy năm qua đánh nhau, sức chiến đấu của quan quân Đại Minh mà có bậc này, thì thực quá khó tin.
Bọn chúng chỉ có thể phán đoán đại quân ở Nam Trực Đãi đã đốc trọn ổ. chặn đánh ở phụ cận Tế Nam. đồng thời vì cổ vũ sĩ khí, nên có ý tạo ra một nhân vật anh hùng như vậy.
Cách này có chút tự lừa dối mình, bất quá Duệ thân vương Đa Nhĩ Cổn dưới sự chỉ huy của Hoàng Thái Cực, là nhân vật dưới một người trên vạn người, hắn xuất binh gặp trở ngại, tất nhiên phải tìm lý do để lý giải, ai dám nói cái gì. cũng chẳng ai chuốc họa vào người.
Nhưng đó chỉ là giải thích bề ngoài mà thôi, chốn riêng tư thế nào cũng có người thấy cổ quái, hiện giờ Mãn Thanh dưới sự thống lĩnh của Hoàng Thái Cực. quân chính và dân chính ngày càng toàn diện, chuyện tình báo tất nhiên cũng ngày càng toàn diện, bao nhiêu thám tử và mật thám tất nhiên phái tra rõ chuyện cổ quái này.
Lý Mạnh hi vọng bọn chúng tiếp tục tự lừa mình lừa người, nhưng biết điều này không hiện thực, chỉ đành cố gắng tăng cường công tác bảo mật.
Trầm ngâm hồi lâu. Lý Mạnh lấy bút phê mấy chữ. giao cho thân binh căn dặn phải lên đường ngay trong đêm. dùng khoái mã đưa về Tế Nam.
Thân binh vội vội vàng vàng rời đi, đêm đã khuya, hiến binh tuần đêm đang gõ mõ đi lại. nghe càng thêm rõ ràng.
Lý Mạnh ngáp dài, ngày hôm nay hắn đúng là cảm thấy mệt mỏi, hạ rèm xuống muốn ngủ. nhưng nghe thấy bên ngoài văng vẳng tiếng ca. tiếng ca rất khẽ, làm Lý Mạnh thiếu chút nữa cho rằng mình gặp ảo giác, nghe kỹ thì hắn là dân ca Thiểm Tây, dù không nghe rõ ca tư, nhưng âm điệu vô cùng bị thương, hẳn là từ sấm doanh phát ra.
Tiếng ca làm Lý Mạnh mau chóng tiến vào giấc ngủ ngon, trước khi ngủ hắn lắm lại mấy chữ vừa phê xong trên báo cáo.
- Thà giết nhầm, hơn bỏ sót.
Một đêm ngủ say...
Trưa ngày hôm sau. vùng đất giữa sông đã bị nước sông xô đi mất hết. nước sông cũng trong hơn nhiều.
Vì đại quân của Lý Tự Thành và La Nhữ Tài đã tới bờ đối diện, Lý Mạnh sáng sớm ngủ dậy chính là bị tiếng ồn ào bên đó đánh thức, tiếng huyên nào đó kéo dài tới tận trưa, đây đúng là mấy chục vạn đại quân tới nơi.
Trần Lục và Thang Nhị đứng trên đốc núi nhìn đối diện mà há hốc mồm. dù nhìn thế nào cũng không nhìn thấy điểm cuối, sự hưng phấn ngày hôm quạ đã bị uy thế không bờ không bến đó làm cho tan biến sạch.
Sau hàng rào, những tay súng cũng có chút bất an. mỗi người đều nghĩ, đối diện đông người như vậy. nếu như toàn bộ xông tới. thì mật độ hỏa lực như hôm qua có kháng cự nổi không.
Bất quá hôm nay họ đã tiến bộ hơn hôm qua rồi. mỗi người đều chuẩn bị trước một tấm khăn ướt để chuẩn bị hạ nhiệt cho nòng súng, tránh khỏi bị nòng quá nóng không dùng được.
Thực tế công sự bên quan quân cũng vì đại quân đối phương tới nơi mà có điều chỉnh, hàng rào gỗ giảm đi một nửa. để không gian di động tăng lên không ít. đồng thời ở phía bắc sườn núi, rất nhiều kỵ binh cũng tập trung.
Giao Châu doanh đã sẵn sàng chiến đấu, nhưng phía trước lại không gấp tấn công, chỉ bố trí một đội kỵ binh ở gần bờ. nếu như Giao Châu doanh muốn tiến công, đội kỵ binh này sẽ xông tới.
Nghe thấy báo cáo của Điền Kiến Tú và Hách Diêu Kỳ. ở trong soái trướng Lý Tự Thành và La Nhữ Tài sắc mặt bình thản như nước, không nhìn thấy chút biến đổi nào. trên người hai viên chủ tướng đều mặc giáp. Lý Tự Thành mặc áo giáp da. còn La Nhữ Tài toàn thân giáp sắt mới tinh.
- Chết gần ba nghìn người mà không chạm tới được hàng rào đối diện?
Mở miệng hỏi lại là Lưu Tông Mẫn. nhưng câu này hắn hỏi bốn lần rồi, Điền Kiến Tú mặt âm trầm đáp:
- Gần ba nghìn súng đạn của quan binh rất lợi hại, bắn như mưa vậy. huynh đệ lấp sông căn bản là không thể tiến lên được một bước.
Hỏi tới đây. Lưu Tông Mẫn cũng trầm mặc không nói. đừng thấy La Nhữ Tài bộ dạng dửng dưng, nhưng vào lúc này cũng không hàm hồ chút nào. lạnh lùng nói:
- Ba người lấp sông bị chết, cho dù là các huynh đệ lão luyện tiến lên cũng chưa chắc đã khá hơn Lý đại ca. các chàng trai dưới tay huynh giỏi công thành. chàng trai dưới tay tôi dã chiến vớ vẫn, hay là bên huynh thử lại xem.
La Nhữ Tài thăm dò hỏi. Lý Tự Thành là minh chủ phản quân trong thiên hạ. nên La Nhữ Tài gọi là “đại ca”, từ khi hai nhà kết minh. La Nhữ Tài luôn gọi lẫn lộn “đại ca” “Sấm vương", Lý Tự Thành cũng cười hi hi gọi “lão Lã”, nhưng chư tướng xung quanh không dám thiếu lễ số. đều cung kính gọi là Sấm vương.
Thấy Tào Tháo cợt nhả như thế. ai nấy trong lòng bất mãn, nhưng bộ hạ La Nhữ Tài đa phần là lính Thiểm Tây. cường hãn thiện chiến, là trợ thủ đắc lực. nên đành nhẫn nhịn.
“Bên huynh thử lại lần nữa xem.” Đó là để sấm quân lần nữa tấn công, hai bên vốn là liên quân, chiến lợi phẩm chia đều . nhưng tổn thất thì cũng không phải một bên đơn độc chịu, dựa vào cái gì bắt sấm quân lại tiến lên.
Lưu Phương Lượng cau mày lại, tiến lên một bước, nhưng bị Cao Nhất Công kéo lại lắc đầu. không biết Lý Tự Thành có nhìn thấy động tác này hay không, quay sang hỏi Lưu Tông Mẫn bên cạnh:
- Tông Mẫn, có thể chẳng đứt dòng sông, hay là tường đất đắp qua không.
- Sấm vương, thuộc hạ đã nhìn qua con sông đó. nó vốn không rộng, nếu chúng ta đắp tường, quan binh bên đó đẩy pháo ra bắn ngay, lão Hách, súng của bọn cẩu quan bắn được một trăm mét hả?
Hách Diêu Kỳ gật đầu. người trong trướng nhìn nhau không có động tĩnh gì, hồi lâu mới có người nói:
- Hay là đợi tin tức của Lý Quá và Song Hỉ vậy!
Mọi người lại im lặng, La Nhữ Tài bị không khí này làm tức giận, cao giọng nói:
- Phủ Quy Đức và Sơn Đông đều chẳng phải là nơi giàu có gì. đi đánh hắn làm cái gì. hiện giờ có thanh thế này chúng ta về bên Thiểm Tây. nơi đó là quê hương, muốn làm gì thì làm, cần gì phái khó xử ở đây!
Lý Tự Thành nghe thấy lời này mày hơi cau lại. nhưng động tác rất nhỏ. không ai chú ý tới.
Hai bên cứ giằng có như vậy không có động tĩnh gì...
- Công sự Giao Châu doanh chúng ta như tường đồng vách sắt. bất kể phản tặc đánh từ phía nào cũng chẳng thể làm gì được, lại còn vỡ đầu chảy máu. trù chừ không đánh. hẳn là không kiếm ra được cách nào.
Lý Mạnh ở trong soái trướng vừa đi vừa nói. đột nhiên đừng bước, nói với tướng quân đứng nghiêm trong lều trước mặt, nói như chém đinh chặt sắt :
- Nếu bọn chúng không đến thì chúng ta đánh tới. các tướng, toàn quân xuất chiến!