Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vương Đại. Vương Tam là hai huynh đệ. người huyện Nghi Nam phủ Thanh Châu, bọn họ vốn có bảy huynh đệ. người nghèo khổ không biết chữ. chỉ dựa theo con số làm tên bất quá cha mẹ cũng năm huynh đệ khác đều chết trong nạn đói rồi.
Nhà bọn họ cũng có mấy mẫu ruộng, nhưng mấy năm qua mất trắng, mảnh ruộng đó ở xa nguồn nước, tưới tiêu phức tạp. dù muốn bán cũng chẳng ai cần hơn nữa Vương Đại còn nhớ rất rõ, khi đó trong thôn bọn họ. những địa chủ phú hộ cũng chẳng có hoàn cảnh chẳng khá hơn là bao.
Quan phủ không cứu tế cho chút nào. dần dần trong thôn bắt đầu có người chết đói. có người muốn đi chạy nạn. nhưng đói tới mức này rồi. có đi chẳng đi bao xa. không rời khỏi thôn bao lâu đã chết đói rồi.
Cảnh tượng này làm người ta tuyệt vọng, thôn đông có nhà sau khi con chết đói không đem chôn mà đem ăn, thực sự đói quá rồi, thứ ăn được xung quanh thôn đã ăn hết. nhưng nhà kia sau khi ăn xong thịt con cũng phát điên chạy ra khỏi thôn chết ở bên đường.
Vương Đại khi đó nói với đệ đệ của mình, nếu không chịu được nữa thì giết hắn đi mà ăn. sau đó đi được bao xa thì đi. tìm lấy đường mà sống.
Tiếp theo có lẽ bọn họ may mắn nhà bọn họ khá hẻo lánh được đội buôn lậu muối nhìn trúng, chọn làm trạm trung chuyển.
Khi đó thế lực của Lý Mạnh chỉ ở Lai Châu mà thôi, đội buôn lậu phải tới các nơi lập trạm, đều lấy danh nghĩa mua bán sản nghiệp tiến hành, đây cũng là cơ sở chỗ hình thức truân điền về sau. đã tới đương địa. phái tận dụng hết khả năng lung lạc một nhóm nhân lực.
Lúc ấy Sơn Đông khắp nơi thiên tai. tình huống cả thôn đợi chết không hiếm, với năng lực của đội buôn muối chỉ có thể cứu được người của mình.
Cứ ù ù cạc cạc hai huynh đệ Vương Đại Vương Tam có cơm ăn. không phải chết đói hoặc gặp cảnh còn thê thảm hơn.
Dựa theo tính toán của Lý Mạnh, đợi điền trang lập lên. Vương Đại Vương Tam cũng thành hộ truân điền, về sau lại được rút làm hộ vệ điền trang, hai người ngoại trừ được cơm ăn, còn được phát ba phần quân lương.
Mấy năm qua hai huynh đệ tích góp được chút tiền. Giao Châu doanh thưởng phạt công minh, binh tốt hộ vệ điền trang tích lũy được quân công nhất định, là có thể thành bình dân, đồng thời có vùng đất riêng của mình trong điền trang.
Vương Đại luôn nói với Vương Tam. bảo đệ đệ giải ngũ về nhà lấy vợ. để nối dõi của nhà họ Vương.
Phải biết rằng binh tốt giải ngũ của Giao Châu doanh ở địa phương chính là hàng có giá. người nhà giàu đều tranh nhau kết thân, hơn nữa sản nghiệp của ngươi ở phương diện thuế má đều có ưu đãi.
ở trong Giao Châu doanh, tích góp quân công chẳng phải là chuyện dễ. một là các bộ đội luân phiên chiến đấu, hai là binh mã Sơn Đông luôn giữ một loại ôn hòa nhất định, cơ hội chinh chiến bên ngoài không nhiều.
Hơn nữa rút tráng đinh làm lính, Giao Châu doanh thực hành khá muộn, thời cơ Vương Đại Vương Tam khi gia nhập Giao Châu doanh, cùng thân phận tân binh của bọn họ. đều rất khó có cơ hội gì.
Bất quá Vương Đại, Vương Tam vẫn cứ luôn tích góp từng chút quân công một. nỗ lực vì mục tiêu một người giải ngũ lập gia thất, vì mục tiêu này Vương Đại còn chủ động báo danh thành lính cầm súng, hơn nữa chủ động yêu cầu tham dự chiến đấu giáp lá cà. như vậy quân công gấp đôi đương nhiên tỉ lệ chiến tử cũng tăng lớn.
Trong đội trường mâu hàng một. từ lúc khai chiến Vương Tam chẳng hề sợ hãi. chiến trường có đẫm máu thế nào. cũng chẳng bì nổi cảnh tượng toàn thôn chờ chết. Vương Tam dựng đứng trường mâu. dựa theo nhịp trống chậm rãi tiến về phía trước.
Khi mỗi lần chiến đấu, Vương Đại luôn cố hết sức đứng ở trước mặt đệ đệ. Vương Tam nhìn thấy huynh trưởng của mình, cũng cảm thấy đặc biệt yên lòng.
Tiếng súng vang lên. sau đó Vương Tam hai tay cầm trường mâu. nhìn lính liên quân xông tới. Vương Tam không sợ. mơ hồ còn có chút hưng phấn, cuối cùng cũng có thể giết người rồi. chỉ cần giết kẻ địch trước mắt. sau khi chiến đấu kết thúc sẽ có quân công tương ứng.
Đợi quân công đủ rồi. mình không thể đi trước. hắn nhớ lúc còn nhỏ đã nói với cha mẹ. Nếu kết hôn thì phải từ lớn tới nhỏ. cơ hội này để lại cho ca ca của mình.
Bên cạnh đằng sau đều chiến hữu. Vương Tam không sợ. trường mâu trong tay đâm ra thu vào. kẻ địch phía trước chỉ cần bị đâm trúng là kêu thảm ngã xuống, mỗi lần giết chết một tên trong lòng Vương Tam lại hưng phấn, vì mục tiêu của hai huynh đệ ngày càng gần.
Nhưng lính liên quân không lùi lại. vì đằng sau bọn chúng có kỵ binh xông tới ở đợt thứ hai. còn có đội đốc chiến với chức năng: kẻ rút lui. chém!
Có điều trận trường mâu của quan binh thực sự quá khó nhằn, cầm binh khi vọt tới trước. phát hiện trường mâu đối phương dài mười mấy xích, minh căn bản không đánh tới được đối phương.
Kẻ bỏ mạng dưới trường mâu tiến lên ngày càng nhiều, các tay súng giao súng cho đội phía sau. cũng rút bội đao ra. tiến vào phía dưới trường mâu.
Vương Tam cho dù chuyên tâm đâm kẻ địch trước mắt. nhưng cũng dần dần có chút phân tâm. cách đó mấy người đột nhiên có tiếng kêu thảm ngã xuống, dù hàng phía sau lập tức lắp vào. nhưng ai nấỵ đều biết, kẻ địch không chỉ tới từ trước mặt. ở phía dưới cũng có nguy hiểm.
Vương Tam thiếu kinh nghiệm chiến đấu có chút khẩn trương, bị kẻ địch phía trước xông tới thiếu chút nửa chém gẫy cán mâu. may mà có đồng bạn bên cạnh giải cứu. nhưng dù là thế Vương Tam không kìm được nhìn xuống dưới, sợ có kẻ đâm lên.
Sợ cái gì thì cái đó tới. Vương Tam nhìn thấy một tên lính liên quân cầm đao trên mặt đất ném tới. hắn trong lòng kinh hoàng, nhưng cũng biết trường mâu trong tay không thể hạ xuống.
Vì thi triển trường mâu. nên giữa từng người Cũng có khoảng trống, để lấp kín khoảng trống này cần có bốn năm hàng trường mâu cùng cầm ngang chĩa về phía trước.
Nếu như có trường mâu đám xuống, lập tức có khoảng trống xuống hiện, làm vậy là đại tội vi phạm ký luật quản đội.
Nhìn người kia ngày càng tới gần. đao đối phương lách qua khe hở trường mâu. sắp tới trước mặt mình rồi.
Và giây phút đó. Vương Tam nhắm mắt lại. cũng vào giây phút đó có một tiếng kêu thảm vang lên. Vương Tam mở mắt nhìn thấy kẻ kia đã ngã xuống, đổ bị cắt đứt. người lính cầm súng rất mau lẹ lui lại. Vương Tam nhận ra đó là ca ca của mình.
- Phía dưới có chiến hữu của các ngươi rồi kẻ địch của các ngươi ở phía trước, giơ ngang trường mâu! Không được cúi đầu xuống!
Viên thiên tổng bên phải cũng đang vung trường mâu chiến đấu. nhưng vẫn tranh thủ khe hở lớn tiếng quát, để bộ hạ mình không phản tâm.
Vương Đại ở dưới cán trường mâu tiến hành cái gọi là “cuộc chiến bắt chuột”, mọi người đều phủ phục người, bất kể quan binh hay phản tặc. động tác đều chậm chạp, nhưng đẫm máu và tàn khốc. so với chém giết bên trên còn có phần hơn.
Không phải mỗi một tên lính liên quân đều có thể lăn tới dưới trường mâu. cũng không phải kẻ nào cũng có thể áp sát như vừa rồi.
Vương Đại nhìn chằm chằm vào một tên lính liên quân vừa mới chui vào. mặt hắn, người hắn toàn là máu tươi, đó là dấu máu của đồng bạn sau khi bị đâm chết.
Tên lính liên quân kia cũng nhìn thấy Vương Đại. trong tay hắn cầm một mũi mâu, không biết là lấy của binh sĩ Giao Châu doanh hay là của bản thân.
Hai người cứ thế chầm chậm áp sát nhau, tên lính liên quân dùng mâu không thuần thục lắm, thêm vào tư thế đó không thể dùng sức được, người nhào bổ về phía trước, mũi mâu trong tay đâm mạnh ra. đúng là hành động chỉ có chết không có sống.
Vương Đại ngả người ra sau. rồi một chân dùng sức. lăn tới bên trái đối phương đâm đoản đao vào hông đối phương, tên địch vặn vẹo mấy cái. rồi lập tức không nhúc nhích được nữa.
Trong hoàn cảnh đó. dù Vương Đại huấn luyện chu đáo, nhưng cũng có chút mệt mỏi. thở hồng hộc. đột nhiên nhớ ra. nếu tính theo quân công, hôm nay mình đã giết năm tên địch, thêm vào công lao đệ đệ tích góp được ở tuyến đầu. thì đã sắp tích đủ quân công rồi.
Để đệ đệ về nhà cưới vợ. cha mẹ và huynh đệ ở trên trời có linh thiêng khẳng định cũng sẽ vui mừng.
Trên chiến trường không thể có chút buông lòng nào. Vương Đại đột nhiên nghe thấy có tiếng gió đánh tới. hai chân đạp đất. xoay người chém ngay một đao xuống.
Xuất hiện ở trước mặt Vương Đại là một tên choai choai lỡ cỡ xanh xao. trong mắt mang theo sự tuyệt vọng, không biết vì sao nhìn nó. Vương Đại đột nhiên nhớ tới bộ dạng của đệ đệ lúc sắp chết đói ở Thanh Châu, đao vung lên hơi chậm nửa nhịp, liền bị đối phương đâm vào ngực.
Nhưng đối phương còn chưa kịp rút binh khí ra. đã bị một người lính cầm súng khác chém chết, không ai đi cứu giúp Vương Đại. ở trên chiến trường mỗi người đều phải giữ trạng thái giết địch, không thể phân tâm.
Vương Đại nằm trên mặt đật cảm thất sức lực theo máu chảy vào lòng đất. hắn muốn xoay người lại nhìn đệ đệ của mình, nhưng không sao làm nổi cái động tác đơn giản ấy. Vương Đại ý thức dần dần mơ hồ. cuối cùng hắn muốn hét lớn với đệ đệ điều gì đó.
Chỉ tiếc hắn chỉ phát ra được mấy tiếng yếu ớt:
- về nhà... thành t...
Âm thanh này nhỏ như tiếng lẩm bẩm. trong chiến trường căn bản chẳng ai nghe thấy. Vương Tam hiện giờ chỉ nhìn thấy kẻ địch phía trước, không hoảng hốt như vừa rồi. hắn biết ca ca mình ở phía dưới cản lũ chuột cho mình, mình khẳng định sẽ an toàn.
Hắn không biết Vương Đại đã chết phía trước rồi...
Lính tiên phong liên quân phái ra giao chiến với Giao Châu doanh đã gần nửa canh giờ. bọn chúng không ngừng xô vào trong trường mâu ngã xuống. những cũng có kẻ xông vào mà không chết, trên chiến trường luôn có cá lọt lười.
Bọn chúng cho rằng, chỉ cần lao qua sáu hàng trường mâu phía trước, là tới lúc mình vung đao thoải mái chém giết rồi. vì trường mâu không thể cận chiến, không ngờ bên trong đội trường mâu còn có đội ngũ dùng vũ khí ngắn thích hợp cận chiến hơn cả bọn chúng.