Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước trận địa của bộ binh Giao Châu doanh, lính liên quân xông lên không ngừng, nhưng chỉ có thể tới để chịu chết.
Đội ngũ phía sau ngày càng thưa thớt, đám lính lão luyện của sấm quân không chịu nổi cái áp lực này, bắt đầu quay lưng chạy về đội của mình, nhưng những tên khinh kỵ không cho phép kẻ nào rút lui.
vốn là đội ngũ hình vuông dàn hàng ngang, nhưng lúc này hai cánh đã tiến tới trước, nếu nhìn từ không trung xuống. sẽ thấy đội trường mâu đột biến thành một đường cong lõm ở giữa.
Đối diện, hạch tâm là của liên quân, hai cánh yếu hơn một chút, nhưng các doanh Giao Châu doanh thực lực khá đồng đều. bên mạnh bên yếu. càng lệch sang cánh ưu thế của đội trường mâu càng lớn. cho nên mình thành hình dạng này.
Lý Tự Thành và La Nhữ Tài nhìn cảnh tượng này đều trầm mặc không nói. binh sĩ không ngừng tiêu hao trước trận đối phương. mà đối phương vẫn không ngừng áp tới.
- Lão Tào, kỵ binh là vốn liếng của chúng ta. để bọn họ xông lên chứ?
Đại địch ở trước mắt, rất nhiều mâu thuẫn trước hết bỏ qua một bên. Lý Tự Thành lên tiếng hỏi. La Nhữ Tài nhìn chiến trường, nghiến răng đáp:
- Đánh tới giở bên lũ cẩu quan cũng mệt rồi. dùng kỵ binh cho chúng một đòn nếu có thể đánh tan đội trường mâu này, chúng ta lại đưa thêm người vào đánh.
Lý Tự Thành gật đầu. có thể cảm thấy Sấm vương trả lời không đủ thành thực, La Nhữ Tài quay người lại. nhưng hắn không nổi giận, chỉ thành khẩn nói:
- Lý đại ca. hai ta tung hoành thiên hạ bao năm. đã bao giờ sợ quan binh đâu. cho dù là đám Tôn Truyền Đình, Lô Tượng Thăng, cũng cùng lắm tạo cho chúng ta chút phiền phức, nhưng đám binh mã trước mắt này. lão Lã tôi luôn cảm thấy không ổn, nếu không đánh tan bọn chúng, thì đừng tới gần Sơn Đông nữa.
Lời của La Nhữ Tài giống như móc tim gan ra nói rồi. Lý Tự Thành trầm tư một lúc rồi nói:
- Vậy thì thử đi. trước tiên để đội phía sau chuẩn bị. nếu kỵ binh có thể đánh loạn được bọn chúng, phía sau hãy tiếp tục xông lên. nếu không, sấm doanh sẽ đi đoạn hậu.
Nghe Lý Tự Thành chủ động nói đoạn hậu, La Nhữ Tài đúng là có chút bất ngờ. nhưng không nói gì. chỉ quay về bố trí binh mã.
Bất quá hổ báo doanh của La Nhữ Tài và đại bản doanh của Lý Tự Thành đều ở hậu phương, đây mới là vốn liếng chân chính của bọn chúng, nhưng chẳng ai chịu bỏ ra.
Mấy nghìn kỵ binh phía trước, trừ đốc chiến ra liên tục quay đầu nhìn hiệu lệnh của bên mình, sĩ tốt phía trước và đối phương chém giết vang trời, nhưng vẫn không tìm được lỗ hổng đột phá.
Bọn chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn chiến hữu của mình ở phía trước không ngừng bị giết chết, nhưng lại chẳng giúp được gì. trong lòng thực sự không dễ chịu gì.
Vừa rồi phía trước giao chiến, hắn cưỡi ngựa ở trong trận nhìn trận tuyến của đối phương, hai mươi tư đội ngũ hình vuông, hơn nữa đội súng sau khi rút về cảnh giới ở hai cánh, tức là cho dù ở hai cánh xung phong, đối phương cũng sẵn sàng đón đánh không thể mạo hiểm, nơi đột phá duy nhất là trận tuyến phía trước, ít nhất quan binh ở đó hẳn rất mệt mỏi rồi.
Nhưng xông tới không có chút phần thắng nào. thấy người phía trước ngày càng thưa, phía sau không hề gõ chiếng thu quân tên đầu mục này nhìn mấy chục cái trống gõ ầm ầm. quay sang nói với thân tín:
- Xem ra là đã hạ quyết tâm bắt chúng ta đi nạp mạng rồi....
Tên thân tín mặt trắng bệch, nhưng vẫn còn cố tự động viên:
- Đại ca không nên hoảng hốt. đối phương cũng đã mệt rồi. huynh đệ phía trước đã tiêu hao gần hết bọn chúng rồi. chúng ta thêm chút sức nữa là đánh tan được.
Nghe thấy tên thân tín nói vậy, hắn cười lạnh nói:
- Nếu chỉ thêm một chút sức là đánh tan. sao hiện giờ đối phương vẫn còn tiến tới như vậy. phía sau còn có những kẻ chưa hề có động tĩnh gì kia. Đi thôi, quay đầu lại cũng chết.
Tuy trong miệng làu bàu. nhưng hắn vẫn rút binh khí cầm ở tay. thúc ngựa chạy về phía trước đội ngũ.
Tên đầu mục này trong lòng biết mình chết chắc, nhưng vẫn giơ cao đại đao đi ở phía trên cùng, tên thân tín theo sát cười hăng hắc nói:
- Đại ca. chết thì chết, chúng ta chẳng phải đã sống lãi được mấy năm rồi sao?
Tên đầu mục cười lớn nói:
- Không sai. huynh đệ chúng ta mấy năm trước sớm phải chết đói nuôi chó hoang rồi. sống tới hiện giờ là con mẹ nó đáng lắm rồi.
Cười xong hai chân kẹp mạnh bụng ngựa, xông vọt tới. nhìn đầu lĩnh xông lên. toàn bộ kỵ binh đều hô vang, thúc ngựa xông lên theo.
Đám bộ binh liên mình đã chết gần hết, cho dù còn lại một ít cũng mất đi sức chiến đấu. nhưng quay đầu chạy cũng bị chết, nên thực tế đa phần bọn chúng hồn siêu phách lạc đứng ngây ra đó đợi chết.
Khoảng cách một trăm mét đủ cho ngựa tăng tốc tới mức nhanh nhất, thực tế đám kỵ binh liên minh chẳng hề nghĩ tới khống chế tốc độ. cứ hùng hục xông lên mà thôi.
Trong đội trường mâu. những tay súng không tham gia giáp lá cà nữa. đổi sang súng, thay phiên vươn súng ra bắn loạn, kẻ địch quá đông, bắn loạn thế nào cũng trúng.
Bất quá ở trong trận tuyến dài như vậy. đội súng không triển khai thì không hình thành được sát thương có quy mô. cuối cùng vẫn cần đội trường mâu đối dịch.
Trên chiến trường đối mặt với nhau, đã chẳng còn kỹ xảo nào hết, hai bên chỉ có rảo bước xông tới đâm vào nhau.
Đội trường mâu Giao Châu doanh ép bộ binh đối phương lui dần từng bước, nhưng thấy kỵ binh xông tới. viên thiên tổng ở giữa kia cắm phủ thương xuống đất, tiếng trống dừng lại các doanh cũng theo thứ tự tiến hành.
- Chống ngựa!
Quan quân mỗi doanh đều hét lớn, có doanh tới hàng thứ năm đều đã không còn đầy đủ nữa, nghe thấy câu này. binh sĩ cầm trường mâu hàng sau vội vàng bổ sung tới đội ngũ hàng đầu. cắm trường mâu nghiêng nghiêng xuống đất, một tay cầm trường mâu. một chân dẫm lên đuổi trường mâu, người nghiêng về phía trước, gần như song song với trường mâu.
Binh sĩ hàng thứ hai cúng như thế. bất quá trường mốc có góc độ cao hơn mà thôi, hàng ba hàng bốn. hàng năm đều như vậy.
Còn ở giữa khe hở đội trường mâu các tay súng luân phiên xạ kích, phàm là kẻ nào có ý đồ xông qua khe hở này. đều bị bắn hạ.
Kỵ binh liên quân xông tới. tên tiểu đầu mục kia kẹp chân vào bụng ngựa, khiến con ngựa chảy cả máu. ngựa bị đau. chạy càn điên cuồng.
Tên đầu mục trước kia cũng đã xung kích đội ngũ quan quân, thấy ngựa xông như điên tới, bước chân không còn vững nữa, sợ tới gần thì lả rồi.
Nhưng trận thế quan quân vững như núi, tên tiểu đầu mục nghe thấy tiếng trống phía sau giục dã càng thêm gấp rút, cười hăng hắc lẩm bẩm:
- Phía trước đúng là một con nhím sắt. mẹ nó chứ.
Hai chân hắn tách khỏi bụng ngựa, sau đó kẹp mạnh vào. con ngựa đau đớn hí vang một tiếng, bay thẳng về phía trước.
Trong chớp mắt. hắn cùng ngựa bị bốn năm thành trường mâu xuyên qua. cho dù có quan binh không chịu nổi ngồi phệt xuống, nhưng đội trường mâu chỉ hơi lõm về sau. không hề hỗn loạn.
Tên đầu mục cả người bị trường mâu xuyên quạ máu không ngừng trào ra tứ miệng, muốn há miệng cười, nhưng trong miệng chỉ toàn là máu.
Hắn còn thấy đạo đạo rũ xuống, không chém được một ai. đối diện là một người thanh niên trẻ. trông chẳng khác gì người phe mình, thanh niên đó siết chặt trường mâu. trên mặt còn có dấu nước mắt. nhìn trừng trừng vào mình đầy phẫn hận và kiên định.
Mình khi bằng hắn thì làm gì nhi. nhớ là chăn dê. mỗi ngày muội muội theo đằng sau mình, sau đó dê chết, muội muội cũng chết. rồi đi theo Sấm vương...
Mấy binh sĩ hít hơi rút trường mâu cắm trên người hắn ra, tên đầu mầu đó cả người và ngựa ngã xuống đất không nhúc nhích, trên người có mấy cái lỗ máu tươi ồng ộc chảy, nhưng mắt mờ lớn. mặt mang theo nụ cười.
Quan binh đối diện với tên đầu mục là Vương Tam, vừa rồi cùng đội ngũ tiến lên. hắn nhìn thấy thi thể của đại ca. tới chết không lật người lại nhìn hắn được một lần cuối..
Có thể cùng trung quân va chạm dù sao chỉ là thiểu số, những tên kỵ binh khác xông tới trước đội ngũ trường mâu liền chuyển hướng, động vật cũng có linh tính, bọn chúng cũng muốn sống, nhưng khi ngựa đánh vòng, thường thường ném người văng thẳng xuống.
Có kẻ khống chế được ngựa phóng thẳng tới. nhưng lại xô vào ngựa quành về, ngã lăn ra đất. hỗn loạn vô cùng, binh sĩ Giao Châu doanh hò vang, Bởi vì căn bản đối phương không xông tới được trận địa của bọn họ. là bọn họ giành thắng lợi rồi.
Nhìn thấy cục diện này Hách Diêu Kỳ không chút chần chừ quay đầu nói với quan quân bên cạnh:
- Nhị Hổ. dẫn huynh đệ đi đi, Sấm vương đã có phân phó rồi!
Liên quân lần lượt hạ lệnh rút lui, tức thì khung cảnh hỗn loạn, đám kỵ binh xông lên kia. phàm là kẻ nào có thể ghìm được ngựa, bất kể cái gì mà chết cũng không lui. quay về phía trận địa của mình bỏ chạy luôn.
Mệnh lệnh hạ xuống, tiền đội biến thành hậu đội. hướng về phía tây nam bỏ chạy, nhưng đột nhiên chuyển hướng, cho dù mệnh lệnh truyền xuống sớm. động tác gấp gáp cũng có ảnh hưởng lớn, sấm quân đâu phải là Giao Châu doanh, đại quân vừa chuyển động là loạn lên.
Sở dĩ bọn chúng đám làm thế đơn giản là bắt nạt bộ đội Giao Châu doanh không thể mau chóng tiến lên mà thôi, nếu như quan binh cầm trường mâu xông lên. liên quân Lý - Lã sẽ quay lại diệt gọn.
Trên đỉnh dốc, lúc này Lý Mạnh không theo dõi cuộc chiến mà đọc một bức thư, trong quá trình đọc thu khóe miệng luôn nở nụ cười, chư tướng xung quanh hiếu kỳ nhưng không dám tới gần xem.
Chiến thẳng đã định, tiếp theo là làm sao để mở rộng chiến quả mà thôi, lẽ ra vừa rồi phải tăng cường lực lượng truy kích, bất quá lại có khoái mã từ Thác Thành mang tin gấp tới cho đại soái, sau khi Lý Mạnh mở thư ra liên không hạ mệnh lệnh nữa.
Xem xong thư, Lý Mạnh gật lại nhét vào lòng lẩm bẩm:
- Thế nào cũng phải đánh cho đau. mới nhớ kỹ được.
Hắn nói hàm hồ. chẳng ai nghe rõ. bất quá tiếp đó Lý Mạnh cười hạ lệnh:
- Các tướng, suất lĩnh kỵ binh truy kích, mặc sức chém giết, không cần phải nương tay.
Chư tướng xung quanh dạ ran. vừa mới định rời đi, Lý Mạnh vung roi ngựa chỉ về phía trước thong thả nói:
- Lưu tặc ở phía trước, các vị anh dũng xông lên. Đừng để tụt lại phía sau người khác.