Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 326 : Kỵ binh truy kích (1)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 326 : Kỵ binh truy kích (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vừa rồi lúc giao chiến, lính hậu cần của Giao Châu doanh đã kẻo mấy hàng xích sắt ở bờ nam và bờ bắc Qua Thủy. bên trên xích sắt là ván gỗ. phía dưới là từng chiếc thuyền gỗ. lúc này đất đai lấp sông đã bị nước dâng lên nhấn chìm.

Lính hậu cần còn đào một con lạch nông, đặt cầu nổi đơn giản ở bên trên, mấy chiếc thuyền nhỏ bên trên dùng ván gỗ gắn với nhau, sau dó dùng xích sắp nối liền lại.

Đất lấp sông mau chóng bị xô tan, nhưng cầu nếu đã được lắp lên. Lý Mạnh hạ lệnh xong, dẫn thân binh tránh sang một bên.

Kỵ binh trên đỉnh dốc chờ đợi đã lâu. Trần Lục, Trương Giang, Thang Nhị đều cưỡi ngựa tới trước đội của mình.

Đội kỵ binh của Thang Nhị có bốn nghìn người, còn Trần Lục và Trương Giang mỗi người có hơn một nghìn.

Thang Nhị vung tay lên quát:

- Phát hiệu lệnh tiến quân tiến lên!

Lính hiệu ở bên cạnh liền giơ kèn đồng lấy sức thổi, tiếng quân hiệu ngắn chói tai tức thì vang lên. Thang Nhị rút đao đặt trên vai. hai chân kẹp bụng ngựa dẫn theo lính cầm kèn và cầm cờ, xông lên đầu, cùng với tiếng quân hiệu, đại đội phía sau bắt đầu di động, bụi bốc mù mịt.

Triền dốc này không lớn, mỗi một kỵ binh đi qua đều có thể nhìn thấy thống soái của mình đứng ở một bên như duyệt binh, mỗi kỵ sĩ càng ý chí dâng trào.

Lý Mạnh bỏ mũ trụ xuống, giơ lên cao lắc khẽ, đội ngũ kỵ binh không ngừng phát ra từng tiếng hoan hô.

Cùng với ngày càng có nhiều bộ đội vượt qua. trong đội kỵ binh tiếng hô càng mãnh liệt, đột nhiên có người hô lên một tiếng “Chiến thắng!!” mang theo một làn sóng gầm không thể ngăn cản giống như thủy triều trào dâng, làm cả chiến trường đều bị âm thanh này làm cho chấn động.

Đợt tiến quân thứ hai của lưu tặc vừa mới bị đánh lui, kỵ binh truyền lệnh trên đỉnh dốc đã chạy sang bờ đối diện, binh mã địch vẫn đang rút lui. đám kỵ binh liên quân vừa rồi quay mình cũng gần như đã chạy được ngoài bốn trăm bước rồi.

Hai bên cánh đội trường mâu bắt đầu chuyển hướng, hai mươi bốn đội ngũ tách ra hai bên, nhìn thấy quan binh phía sau đột nhiên tách ra. binh sĩ liên quân đều ngạc nhiên vô cùng.

Loại chiến thuật đột nhiên nhường ra trung quân này rốt cuộc là có ý gì. lập tức có tên nảy ra ý muốn quay lại đánh, bất quá trong chớp mắt xoay người đó. có tiếng quân hiệu gấp gáp truyền tới, theo sau là tiếng vó ngựa đạp lên mặt đất. tiếp đó nữa là tiếng hoan hô chấn động trời đất, khói bốc mù mịt, tiếng hò như sấm rền, làm cho chút hi vọng nho nhỏ kia vừa nảy lên đã biến mất tăm tích.

Khi đội ngũ tách ra. vô số kỵ binh tràn tới. Giao Châu doanh chú trọng đội ngũ, cho dù là kỵ binh cũng như vậy, ba trăm kỵ binh thành một đội. xếp thành năm hàng, mỗi hàng sáu mươi người.

Đội ngũ trực thuộc Thang Nhị, xếp ở cánh trái, vừa mới xếp đội xong. Thang Nhị đứng dậy trên yên ngựa, hắn giơ mũ trụ của mình lên. chiếc mũ này cực kỳ hoa lệ. bên trên cắm vô số lông vũ. thậm chí còn có lông khổng tước mua từ phía nam về.

Thang Nhị không biết lông khổng tước là đồ trang trí của quan viên Mãn Thanh sau này. hắn đứng trên không, vẫy mũ của mình ba lần tiếng reo hò đinh tai nhức óc vang lên. Như vừa rồi hò hét không hề tiêu hao chút sức lực nào của bọn họ.

Cuộc chiến nay đã thắng bại rõ rồi. cần phải dương oai. Thang Nhị không nói hai lời. phất tay. hiệu lệnh xung phong vang lên. trong chớp mắt toàn bộ kỵ binh cùng lúc phát ra nốt nhạc mạnh nhất của bọn họ.

Đại quân hành động rồi.

Mang theo đội ngũ của mình, Thang Nhị dẫn đầu xông lên. mấy nghìn kỵ binh xếp thành hàng ngang chỉnh tề đi theo, trông như một ngọn núi lớn di động.

ở phía sau bọn họ bộ binh không ngừng hô lớn, trận này kỵ binh xung kích, hẳn là sách lược quyết thắng cuối cùng rồi. Vương Tam ở trong đội ngũ cũng hò hét tới khản giọng, nhưng nước mắt không ngừng trào ra.

Thang Nhị cùng đội ngũ của mình ở phía trên cùng, hướng đi của bọn họ là mệnh lệnh cho kỵ binh phía sau, cho dù là Trần Lục và Trương Giang cũng phải tuân theo.

Kỵ binh Giao Châu doanh gác đao lên vai, một tay khống chế ngựa, đội kỵ binh cầm thương ở cuối cùng đội ngũ. chạy ở giữa hàng đầu là thiết kỵ binh, bọn họ đều cưỡi trên những con ngựa cao lớn chất lượng tốt. người tốt. ngựa càng tốt. những dũng sĩ cưỡi con ngựa lớn này đều những hán tử cao lớn lựa chọn tỉ mỉ trong quân đội Sơn Đông, thân hình sừng sững của bọn họ trông như thiên binh thiên thiên tướng, có một loại khí thế coi thường tất cả. người như rồng, ngựa như hổ.

Thang Nhị tuổi tuy không lớn. nhưng đã là thống lĩnh kỵ binh của Giao Châu doanh, trực thuộc đại soái chỉ huy. Thang Nhị không ngừng cảnh cáo mình, nhất định không được sai lầm, nhất định phái nghe theo đại soái chỉ huy.

Phía trước là phản tặc đã hơi có hoảng sợ và hỗn loạn, đằng sau là gần bảy nhìn kỵ binh, mình lại là chỉ huy của những kỵ binh này. nghĩ thôi đã thấy oai phong, cho dù là Hoắc Phiêu Diêu nắm xưa cũng cùng lắm chỉ như thế mà thôi.

Đại trượng phu chính phải như thế! Thực làm người ta muốn phóng ngựa thật nhanh hét lên cho thống khoái một hồi.

Nhưng Thang Nhị khống chế chắc chắn tốc độ của ngựa, đại quân địch phía trước tuy đã rút lui. nhưng đội hình chưa tán loạn, tùy tiện xông vào. chắc gì đã có hiệu quả.

Loại khí thế kinh thiệt động địa, hùng dũng áp tới này làm kẻ địch đối diện thường thường không dám kháng cự. sẽ quay đầu chạy sẽ lách mình tránh.

Chỉ cần kẻ địch không thể duy trì đội ngũ được nữa, thì bọn họ có thể dùng lực xung kích kinh người của ngựa, vung đao lên phía sau lưng của địch, chuyện không đơn giản hơn được nữa.

Chỉ có bộ binh trận thế nghiêm ngặt, kỷ luật vững vàng mới có thể kháng cự lại kỵ binh xung kích, trong lòng Thang Nhị. bộ binh có thể kháng cự được kỵ binh Giao Châu doanh chỉ có bộ binh Giao Châu doanh.

Cho dù khống chế tốc độ kỵ binh, thì tốc độ bốn chấn vẫn nhanh hơn hai chân nhiều, trong Sấm doanh đám tiền đội biến thành hậu đội kia nhìn thấy sau lưng mình có kỵ binh không nhanh không chậm áp tới. cổ họng liền khô rát. tim thắt lại. bước chân bất giác nhanh hơn.

Còn đám kỵ binh của liên quân, thì sớm đã chạy tới phía trước, những tên khi khai chiến bị xếp thành đội sau. giờ thành đội trước. một bên co giò chạy một bên thầm kêu số mình may mắn.

Bộ đội địch cũng biết mình không thể rối loạn, đám nòng cốt trong đội ngũ cũng là lính biên thùy từng trải chiến trận rồi. nhưng thấy cả đầu mục đều đã chạy hết ở phía dưới, trong lòng cũng không có chút tự tin nào nữa.

Với huấn luyện của bọn chúng, chạy đều là chuyện rất khó. đằng sau lại có kỵ binh không ngừng ép tới. làm sao có thể nghiêm chỉnh rút lui theo trật tự được.

Kẻ dưới muốn chạy lên trên, kẻ trên muốn chạy nhanh hơn, khi có người phát hiện, bất kể là Lý Tự Thành hay La Nhữ Tài, tinh nhuệ tâm phúc chân chính của hai kẻ đó đều đã chạy xa rồi, cả đội ngũ tức thì không duy trì nổi nữa. sụp xuống như tuyết lờ vậy.

Lúc đầu chỉ là một góc nhỏ. sau đó là cả chỉnh thể tan vỡ. khi kỵ binh Giao Châu doanh đuổi còn cách hơn tràm mét. thì liên quân phía trước chẳng còn phân đội ngũ trước sau gì, tất cả chỉ còn biết điên cuồng bỏ chạy.

Dùng thế uy hiếp đối phương tan vỡ đã thành, Thang Nhị giơ cao mã đao trong tay, kỵ binh phía sau đồng loạt giơ cao vũ khí trong tay.

Thang Nhị vung mã đao trong tay về phía trước, kỵ binh phía sau đồng loạt chĩa binh khí về phía trước, bao nhiêu người như vậy mà động tác hết sức chỉnh tề.

Kỵ binh bắt đầu tăng tốc. mỗi người đều có gắng ép thật sát người trên lưng ngựa, như vậy ngựa sẽ chạy càng nhanh hơn...

ở hai bên cánh là khinh kỵ của Giao Châu doanh, là kỵ binh riêng của các địa phương, bọn họ cũng là kỵ binh được rèn luyện nghiêm ngặt, trên người mặc áo đen. khoác áo choàng, nắm chắc mã đao. dùi khẽ dùng sức. hiện giờ là chiến trường tốt nhất cho bọn họ. kẻ địch ở ngay trước mặt. chỉ đợi bọn họ dùng kỹ xào và dũng khí của mình tới giết.

Kỵ binh quan quân đột nhiên tăng tốc. lính liên quân càng thêm kinh hoàng, nhưng ở cục diện này, bốn phương tám hướng đều người, dù tán ra hai bên cũng chẳng có chỗ nào bỏ chạy, đây là chiến trường Giao Châu doanh chọn, là nơi tàn sát tốt nhất.

Nếu như xung quanh hoàn toàn là binh địa không có gì cản trở. binh mã có thể chạy tán loạn khắp nơi. nhưng xung quanh có đồi núi. bụi gai. binh sĩ bên mép muốn chạy cũng bị ảnh hưởng, tốc độ bọn chúng liền chậm lại. nhưng ở giữa vẫn là vùng bằng phẳng binh sĩ nơi đó chạy rất nhanh, thế là lập tức chen lấn hỗn loạn.

Lưu dân sở dĩ gọi là lưu dân là bởi vì bọn họ vô tổ chức vô kỷ luật, có lẽ vừa rồi khi xung phong còn có một bầu nhiệt huyết. nhưng khi bỏ chạy bọn họ chỉ là con ruồi không đầu.

Còn về phần những binh sĩ có tổ chức của liên quân Lý - Lã thì đã chạy ở phía trước mất rồi.

Trên một ý nghĩ nào đó. giống như năm xưa Tào Tháo truy kích Lưu bị. những người dân “tự nguyện” đi theo ông ta đều chạy ở phía cuối cùng, Tào Tháo chính vì bị những bách tính bình dân này cản trở, mới không đuổi kịp được Lưu Bị.

Liên quân Lý - Lã bỏ lại phía sau cũng chính là những loại người như vậy, khi xung phong bọn họ là tốt thí, khi rút lui bọn họ là chướng ngại vật.

Nhưng lần này liên quân Lã Lý trả giá thực sự hơi lớn một chút, vì đại chiến với quan binh, bọn chúng đã cố gắng điều động tất cả lưu dân có kinh nghiệm chiến đấu. số lưu dân đó là nguồn lính cốt cán về sau. tổn thất rồi sẽ ảnh hưởng rất lớn cho sự phát triển trong tương lai.

Lưu dân chạy một lúc thì mệt mỏi kinh hoàng, còn kỵ binh Giao Châu doanh vẫn khống chế tốc độ đột nhiên tăng tốc, phóng thẳng tới.

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng

Copyright © 2022 - MTruyện.net