Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 326 : Kỵ binh truy kích (3)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 326 : Kỵ binh truy kích (3)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cuộc chiến kinh tâm động phách bên bờ nam dần lắng xuống, đám thổ hào địa chủ vẫn chưa khôi phục lại từ trong kinh hoàng, đã nghe thấy thân binh bảo bọn họ quét dọn chiến trường.

Quét dọn chiến trường, trên đó có thi thể và ngựa, bao nhiêu món béo bở để kiếm chác, binh mã Sơn Đông đúng là rất biết chơi.

Có một số người tính sốt ruột, lật đật từ trên triền dốc chạy xuống, chuẩn bị triều tập nhân mã của mình, ai ngờ mới chạy được vài bước, đã thấy đồng bạn của mình chạy cuống cuồng tới trước mặt Lý Mạnh quỳ phục xuống, dập đầu cảm kích rơi lệ nói:

- Chúc mừng đại soái thu được đại thắng, chuyện phong tước phong hầu chỉ còn chờ ngày nữa thôi, tiểu nhân không làm gì. lại được đại soái từ bi ban thưởng, tiểu nhân thực sự cảm kích khôn cùng, nếu sau này có chỗ nào cần tới tiểu nhân, tiểu nhân cùng cả nhà nguyện làm trâu làm ngựa, tan xương nát thịt vì đại soái cũng không hối tiếc.

Mấỵ tên chạy được mấy bước kia quay lại nhìn đồng bạn của mình, không khỏi chửi mình hồ đồ, thầm nghĩ mấy thứ tài vật trên người chết kia có là cái gì, có thể quan hệ tốt với vị đại soái này. tương lai cả đời, thậm chí mấy đời hưởng vinh hoa phú quý.

Những người đi khấu đầu lấy lòng trước, ấn tượng tất nhiên tốt hơn những người vội vã quay về hơn kia rồi, không bao lâu trước mặt Lý Mạnh đã quỳ toàn bộ số thổ hào địa chủ, những người này còn có không ít đã đọc sách, nên ngôn từ tâng bốc rất văn vẻ.

Lý Mạnh ngồi trên ngựa mặt tươi cười, nhưng trong lòng có chút bực bội. nhưng dân tráng và gia đinh ở bên bờ bắc nơm nớp lo sợ nhìn qua bên này, thầm nghĩ lão gia nhà mình làm gì đắc tội với đại soái mà cứ dập đầu liên tục như thế.

- Các vị hương lão. hôm nay đại chiến với phản quân một trận, chặt đầu hơn hai nghìn, thực sự là đại thắng, nếu không có các vị giúp đỡ, sao có tin mừng này, bản tướng nhất định sẽ đem khổ cực của các vị báo cáo cho thánh thượng, cùng khen thường.

“Chém đầu trên hai nghìn?” Chưa tính số kỵ binh giết được, chỉ số đội trường mâu giết đã hơn xa rồi. có người quỷ phía dưới không kìm được nói:

- Đại soái, đâu phải thế. hôm nay giết địch tiểu nhân thấy thế nào cũng phải mấy vạn...

- Sao?

Lý Mạnh mỉm cười nhìn tới, nụ cười rất hòa ái, nhưng người lỡ mồm nói ra câu kia cảm thấỵ có luồng hơi lạnh xộc lên trong lòng, chân nhũn ra, cả người thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất. vội vàng sửa chữa:

- Tiểu nhân hoa mắt, tiểu nhân hoa mắt, vừa rồi mới nhìn kỹ. đúng là hơn hai nghìn đúng là hơn hai nghìn.

Những địa chủ quỳ ở dưới đất đều chẳng hiểu gì nữa, thầm nghĩ bọn Tả Lương Ngọc. Hạ Nhân Long dù không giết được tên địch nào cũng chém đầu bình dân báo công, sao vị đại soái này lại không muốn báo nhiều công lao?

Có người tâm cơ thâm trầm tặc lưỡi than, vị võ tướng Sơn Đông này đúng là hiểu che dấu thực lực. năm xưa đốc sư Lô Tượng Thăng báo tin thắng trận, cũng chỉ có hơn một nghìn, còn là mấy tổng binh các tỉnh hợp lực, hôm nay tổng đốc Sơn Đông đã giết cho đất trời u ám. há chẳng phải quá khủng khiếp.

- Hai nghìn thủ cấp. chư vị cũng có công lao. bất quá bản tướng là võ quan Sơn Đông, cho dù ở Hà Nam muốn tiến cử người có công, cũng chỉ có hai hạn ngạch.

Lời này nói ra những địa chủ ẩn cần đập đầu tức thì nhụt chí, mang theo nhân mã, chuẩn bị lương thảo tới nơi này làm gì, chẳng phải là muốn liều mạng kiếm lấy phú quý sao. nhưng cơ hội liều mạng không có. cái chức quan phú quý này thế nào cũng ít đi. nghe nói Cổ Đại Sơn và hai đệ đệ đều theo vận chuyển lương thảo, phía bên mình sao bì được, hai hạn ngạch này không cần nói đã rồi trên người Cổ gia rồi.

Địa chủ phía dưới tuy cúi đầu. nhưng cũng có mấy người lỗ mãng không hiểu che dấu. không kìm được đưa mắt lên nhìn, Lý Mạnh tất nhiên nhìn thấy, hắn cười thẩm rồi tiếp tục nói:

- Quan chức ở Hà Nam tuy có hai cái, nhưng vị trí thiên tổng, bả tổng dưới quyền bản tướng vẫn còn, Cổ thủ bị mặc dù là thủ bị Thác Thành, bất quá lại là thuộc hạ của tổng binh Sơn Đông ta, hiện giờ hắn ở phủ Quy Đức, thế lực có chút mỏng manh, chư vị hương lão có bằng lòng tới hỗ trợ chứ?

Mọi người đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó không biết là ai dẫn đầu quỳ lạy. miệng luôn mồm hô:

- Đa tạ ân điển của đại soái, đa tạ ân điển của đại soái.

Sơn Đông đó chính là vùng đất thái bình, phủ Quy Đức hiện giờ cũng tốt hơn so với đại bộ phận phủ huyện ở Hà Nam nhiều, mặc dù nói có thể làm quan ở địa phương tốt như vậy ai chẳng muốn, nhựng mọi người cũng hiểu rõ. nếu như Lý đại soái có thể tiến vào phủ Quy Đức. ai mà biết về sau có thể tiến vào nhà mình không!

Hơn nữa nhìn ra được Lý đại soái không phải là loại ngang ngược ức hiếp người khác. Những địa chủ này mấy hôm nay đi theo đã thấy được tác phong làm việc của Giao Châu doanh, cấp dưỡng đầy đủ. quân kỷ nghiêm ngặt, chưa từng tới phụ cận cướp bóc. hơn nữa còn hạn chế thủ hạ làm chuyện xấu. Bởi vì một chút sai lầm đã chém đầu mười mấy dân tráng.

Tác phong này mặc dù làm người ta sợ hãi, nhưng cũng làm người ta yên tâm. ít nhất sẽ không thôn tính bọn họ. mọi người theo quy củ mà làm việc.

Nói xong Lý Mạnh dẫn thân binh cùng tới bờ nam, đám địa chủ đứng dậy. ai nấy mặt mày hớn hờ. tới nay này quá chính xác. trong loạn thế cuối cùng tìm được thế lực đồng ý thu nhận nhân vật nhỏ như mình, hơn nữa thế lực này còn làm người ta yên tâm.

Còn chưa đợi bọn họ nghĩ ngợi, đã có thân binh tới giục bọn họ mau chóng đi thu dọn thi thể, mặc dù đã là trung thu, nhưng ban ngày mặt trời vẫn có chút oi nóng, những thi thể kia nếu không mau chóng chôn cất đốt cháy, sợ rằng sẽ sinh ra bệnh dịch tức thì.

Những người này hứng khởi đi điều động thủ hạ của mình, trên chiến trường thế nào cũng kiếm được một món tiền tài chậm chân sẽ bị người khác lấy mất.

ở bờ nam. bộ binh đã bắt đầu nghỉ ngơi, nhưng đội ngũ không tham chiến hoặc là cảnh giới hoặc là đang thu dọn.

Thi thể các chiến sĩ Giao Châu doanh cho chính bọn họ tự thu thập, chút tổn thất này so với những lưu dân phía trước kia thực sự không là gì cả.

Loại đối lập này làm các chiến sĩ không bi thương lắm nữa, hơn nữa trong huấn luyện ở Giao Châu doanh, lúc nào cũng được quân triệt tư tưởng, là chiến sĩ, lúc nào cũng có thể chết trên chiến trường, nhưng các ngươi chết vì Lý đại soái, chết vì bảo vệ người nhà của mình, đó là cái chết vinh quang.

Những binh sĩ khá mệt mỏi nhìn thấy Lý Mạnh cười ngựa đi tới đều lấy tinh thần đứng dậy. Lý Mạnh vội đưa tay áp xuống, nói:

- Mọi người chiến đấu vất vả rồi. không cần giữ lễ. ngồi xuống nghỉ ngơi đi.

Các binh sĩ đều cảm động không thôi, mặc dù Lý Mạnh không cho. nhưng bọn họ vẫn đứng dậy. tay trái đặt ngang ngực, hành quân lễ.

Lý Mạnh cưỡi ngựa đi một đoạn, phát hiện ra phía trước có người khóc lớn liền dừng ngựa lại, viên thiên tổng nhìn thấy Lý Mạnh dừng lại, còn cho rằng tiếng khóc kia làm đại soái không vui, vội tiến tới tự trách.

- Đại soái, hạ quan quân giáo thuộc hạ không nghiêm, để hạ quan đi nói với hắn.

Lý Mạnh ngăn lại, hỏi binh sĩ kia vì sao. hẳn là có chiến hữu chết trận nhưng quân đội đều rất khắc chế, vì sao người này lại bị thương như vậy.

Viên thiên tổng kia biết tình hình, nhỏ giọng nói:

- Là hai huynh đệ họ Vương, xuất thân từ điền trang....

Lý Mạnh thở dài, xuống ngựa chậm rãi đi tới nơi đặt thi thể, một người lính trường mâu quy trên mặt đất nhìn cỗ thi thể khóc lớn, Lý Mạnh đã biết tình cảnh của Vương Tam. tính quân công, người đệ đệ này đã đủ để giải ngũ về nhà, đồng thời vinh dự thành bình dân có đất đai.

Viên thiên tổng kia vừa muốn lên tiếng. Lý Mạnh lắc đầu. tới bên cạnh Vương Tam. cúi người xuống vỗ vai hắn Vương Tam quay đầu lại muốn quỳ xuống dập đầu thì Lý Mạnh đã đỡ lấy thở dài nói:

- Đợi đại quân trở về Sơn Đông ngươi có thể xuất ngũ rồi. có yêu cầu gì không? Bản soái có thể giúp ngươi... thương hội Linh Sơn, diêm đinh?... ngươi muốn tới chỗ nào?

Mấy nơi đó đều chỗ các binh sĩ xuất ngũ muốn tới nhất, thu nhập nhiều, lại còn có cơ hội đảm nhận tiểu lại của điền trang địa phương.

Vương Tam ngây ra nhìn thi thể của huynh trưởng, lau nước mắt kiên định ngẩng đầu lên, nói với Lý Mạnh:

- Đại soái, tiểu nhân không muốn về nữa. tiểu nhân muốn đi theo đại soái đánh trận giết sạch quân giặc...

Hôm Điền Kiến Tú. Hách Diêu Kỳ sai lưu dân lấp sông, cháu Lý Tự Thành là Lý Quá và con nuôi Lý Song Hỉ dẫn ba nghìn khinh kỵ từ đại bản doanh xuất phát ngay trong đêm. nói với La Nhữ Tài là có chuyện gấp về đại đại Nam Dương, nhưng thực tế là vòng qua thương du Qua Thủy tiến vào Sư Dương Vệ.

ở giao giới giữa Sư Dương Vệ và sông Huệ Tế . chính là trang viên của Cổ gia ở Thác Thành, cũng là kho lương của Giao Châu doanh.

Trang viên Cổ gia phòng bị trang nghiêm, gần như đã dùng tới tất cả lực lượng có thể dùng, còn có tráng đinh và hai quân chính quy của Giao Châu doanh.

Trận địa như vậy không phải là ba nghìn khinh kỵ bọn chúng có thể hạ được, bọn chúng không dám trì hoãn trực tiếp quan đạo và đường thủy từ Thác Thành tới phủ Quy Đức.

Đây là con đường mà trang viên Cổ gia vận chuyển lương thực phải qua, nhưng mà thuyền bè trên sông thì bọn chúng không thể làm gì.

Trên đường bộ có xe ngựa vận chuyển, nhưng bọn chung mới tới. những cỗ xe kia quây lại thành vòng, binh sĩ Giao Châu doanh áp tải lương thảo dùng trường mâu và súng gác lên xe. lấy xe làm thành mà đánh.

Đây là trung tâm phủ Quy Đức, chỉ cần không bị công phá ngay, thì viện binh sẽ lập tức tới nơi.

Lý Song Hỉ và Lý Quá căn bản không thể làm gì. ngược lại còn có nguy hiểm bị tiêu diệt, kết quả ngày thứ hai Lý Quá dương cờ trắng, nói có tin khẩn muốn đưa cho Lý đại soái.

Nhận được tin quan quân không dám chậm trễ. vội vàng phái khoái mã đưa ngay tới chiến trường.

Nội dung bức thư rất đơn giản. Lý Tự Thành nói lần này phản bội minh ước là do La Nhữ Tài xúi giục, sấm doanh sẽ rút lui ngay, mong Lý tướng quân hạ thủ lưu tình, nhưng lần này Lý Mạnh không tin.

Sau khi chém giết một hồi mới thả cho bọn chúng đi không truy kích, đã coi như là hạ thủ lưu tình rồi.

Tháng 9 năm Sùng Trinh thứ 14. tổng đốc Sơn Đông là Lý Mạnh ở tây bắc Thác Thành đại phá liên quân Lý Tự Thành và La Nhữ Tài. chém chết năm vạn. địch lui năm mươi dặm.

Nhưng trong ghi chép của triều đình, Lý Mạnh giết được hơn hai nghìn tên địch, địch chỉ hơi lui bước, nhưng Lý Mạnh báo tin đại thắng, làm chư thân trong triều và nhân sĩ thiên hạ cùng cười nhạo.

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Copyright © 2022 - MTruyện.net