Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai bờ Qua Thủy bảy năm sau thành nơi phì nhiêu nhất Hà Nam, bất quá chẳng một ai dám trồng trọt ở nơi này, còn mỗi mùa hoa nở nơi này đều rực rỡ mỹ lệ vô cùng.
Phàm là những thổ hào tham gia trận chiến Qua Thủy, hoặc lớn hoặc nhỏ đều có quan chức của mình, làm cho bọn họ bất ngờ là. ban cho bọn họ quan chức đều ở nguyên quán, phủ Quy Đức. phủ Khai Phong, phủ Hoài Khánh đều có người được phong chức.
Bọn họ họ dẫn số người tới tuy không ít. bất quá Giao Châu doanh cũng có trình tự lựa chọn, con số binh sĩ có thể nhận được lương từ Giao Châu doanh của mỗi người, đa phần chỉ bằng một phần mười, nhiều nhất cũng chỉ được một phần năm mà thôi.
vốn hành vi giống như tuyển quân này, liên quan số lượng binh sĩ. phải trải qua cò kè mặc cả rất phiền phức, nhưng Giao Châu doanh giành được đại thắng, ai dám nói nhiều.
Hơn nữa có quan có chức, lại còn được làm quan ở Hà Nam vốn đã là vui mừng ngoài dự liệu rồi. nếu còn yêu cầu thêm sẽ bị trời phạt.
Bất quá mọi người cũng cảm thấy kỳ quái, Lý Mạnh là võ tướng ở Sơn Đông, sao có thể phong quan ở Hà Nam, hơn nữa mấy vị đại lão trong phủ Khai Phong cũng không có ý kiến gì, thực sự là không sao tưởng tượng được.
Mặc dù Giao Châu doanh cấp bọn họ hạn ngạch binh sĩ không nhiều, nhưng cũng để cho bọn đường ra, nếu như muốn tăng cường nguồn quân sĩ. có thể gửi thân tín hoặc con cháu trong nhà tới huấn luyện, mấy doanh trại ở Quy Đức và Duyệt Châu đều có thể huấn luyện thay.
Trừ tiền chi tiêu bên ngoài, chỉ phí ăn ở đều do Giao Châu doanh phụ trách, nhìn qua đúng là chuyện không thể tốt hơn, nhưng sau khi được Giao Châu doanh huấn luyện, luôn cố ý hoặc vô ý thân cận với Giao Châu doanh.
Lý Mạnh không ở phủ Quy Đức lâu lắm, Cổ Đại Sơn vì đứa cháu lỗ mãng của mình mà trong lòng thấp thỏm không yên. sợ bị liên lụy, sau khi được Lý Mạnh trấn an mới yên lòng, những tên thủ hạ kia của hắn sau khi lựa chọn, còn lại được một nghìn năm trăm tên tạo thành một đại doanh.
Điền trang ở hai bên Hoàng Hà, từ trong tráng đinh chọn ra hai doanh quân chính quy, thêm vào hai doanh vốn có. trong tay Cổ Đại Sơn có binh lực năm doanh.
Lý Mạnh cực kỳ hào phóng, phàm là những địa chủ lần này tới giúp đánh trận, tất cả giao cho Cổ Đại Sơn thống lĩnh, những người đó gộp lại binh lực cũng gần hai doanh.
Hơn nữa những đại tộc địa phương động viên được, không kể là quân chính quy hay không, chỉ cần là tráng đinh, tới lúc cần kẻo hết vào trong đội ngũ, tính như thế Cổ Đại Sơn tùy thời có thể hiệu triệu được gần hai vạn binh mã, hơn nữa còn có thể luyện thành đội ngũ nòng cốt.
Nhớ tới năm xưa, Cổ Đại Sơn lấy danh hiệu “Lý Chấn Hải” hoành hành Dự Đông, nhưng quan viên địa phương cùng đám hào tộc căn bản không nể mặt hắn. cháu ngoại mình đi cầu hôn. bị đối phương khinh miệt cự tuyệt, nói nhà ta dòng dõi cao quý, sao có thể kết thân với đám cướp đường.
Khi đó cho dù phẫn nộ vô cùng, nhưng Cổ Đại Sơn không thể làm gì. tuy hắn có hơn vạn tráng đinh, nhưng hương thân ở quê căn bản không dễ hạ thủ, hơn nữa muốn vây công có nhà ai chẳng chẳng xây dựng tường trại vô cùng kiên cố. người dân động viên lại cũng là con số không nhỏ. tới lúc đó ai thắng ai thua chưa biết.
Cổ Đại Sơn chỉ đành ủ rũ chịu đựng, bề ngoài oai phong, nhưng lại thầm có cảm giác mất mặt.
Song lần này khác rồi. Lý Mạnh và binh mã thủ hạ không vào thành Quy Đức ở mà ở lại trang viên của hắn hai ngày. nghỉ ngơi qua loa rồi suất lĩnh đại quân rời khỏi Hà Nam.
Bất quá tiếp theo đó. nhà từ chối hôn sự kia vội vàng tìm tới tận nơi. nói đồng ý kết thân của hồi môn đầy đủ. tri huyện Thác Thành trước kia gặp mặt tuy khách khí, nhưng vẫn đầy thái độ bề trên, Cổ Đại Sơn cũng phải cẩn thận cười bồi. nhưng sau lần đại chiến này. tri huyện Thác Thành lại cung kính gọi “tướng quâri” không dám ngửa mặt nhìn Cổ Đại Sơn. còn phái chắp tay vái lậy.
Khi đó Cổ Đại Sơn Thiếu chút nữa chảy nước mắt, cảm thấy kiếp này sống không uống phí. đồng thời cảm thấy hết sức thoải mái. chẳng trách mà ai cũng muốn làm quan, cảm giác ở trên người khác này đúng là làm người ta ngây ngất.
Lý Mạnh chỉ cổ vũ hắn mấy câu. ngược lại Trương Giang và Trần Lục đều “nhiệt tình” hỏi han Cổ Đại Sơn. cái doanh trong tay hắn bất quá chỉ là tráng đinh được tuyển chọn mà thôi, không được Giao Châu doanh huấn luyện có cần an bài một số binh sĩ kỳ cựu và quan quân tới huấn luyện không.
Nghe thấy chuyện này. Cổ Đại Sơn phản ứng đầu tiên là. Giao Châu doanh muốn thôn tính đội ngũ của mình rồi. số binh mã này là vốn liếng lập thân của mình, không thể nhường ra được, nên khi đó liền cười ha hả cùng với đám Trần Lục cho qua.
Nhưng Trần Lục là đại tướng, sát khí hơn hắn mấy phần, nói chuyện phải cận thận, hắn vốn lo lắng mình không đồng ý, đối phương sẽ uy hiếp bức bách.
Không ngờ nghe thấy mình bày tỏ thái độ. đám Trần Lục cũng chỉ cười hì hả không nhắc tới nữa.
Hiện giờ những tướng quân và binh mã của Lý Mạnh ở xung quanh phủ Quy Đức giống như thiên binh thân tướng vậy, Cổ Đại Sơn cho rằng mình có thể cười cười nói nói thoái thác, thực sự là rất ghê gớm rồi.
Buổi tối cùng mấy vị trưởng bối Cổ gia ăn cơm, lão Cổ gia hiện giờ chính là đệ nhất đại tộc ở phủ Quy Đức rồi. lão thông gia kia nói năm Vạn Lịch có tên thị lang, bình thường vênh vào vô cùng, hiện giờ chẳng là cái rắm gì. nếu chẳng phải Cổ gia liều mạng đánh giặc, các ngươi đã nhà tan cửa nát rồi.
Cổ Đại Sơn có mấy thúc phụ luôn giúp hắn quản gia. lần này bọn họ đều ngửa mặt hãnh diện rồi. thái độ với Cổ Đại Sơn cũng không coi như hạng làm nhục tổ tông như trước kia, mà coi là rạng rỡ tổ tông.
Cổ Đại Sơn tự hào nói ra chuyện buổi sáng, không ngờ một vị thúc phụ lập tức rút gậy muốn đánh hắn, thiếu chút nữa là đánh trúng.
- Ngươi là thứ khốn kiếp, đầu óc bị lừa nó đá phải rồi à? Lý đại soái thèm gì chút nhân mã của ngươi chứ. nghe Tiểu Lục Tử nói. bên phía Qua Hà chém đầu gần mười vạn phản tặc. chút vốn liếng ấy của nhà ta trong mắt Lý đại soái chỉ như con kiến, miết một cái là chết.
Chửi xong, mấy vị lão đầu tử khác cũng tỉnh lại nói:
- Đại Sơn đó là Lý đại soái muốn cất nhắc ngươi, chúng ta ruộng đồng nhân khẩu không thiếu, chỉ thiếu một cây đại thụ vững chắc dựa vào. đừng có lòng dạ hẹp hòi nữa, mau mau chuẩn bị một phận trọng lễ sai người đưa tới. phân trần tử tế. xem xem có đường nào cứu vãn nữa hay không.
Cổ Đại Sơn vốn cao hứng, liền cuống cuồng chạy đi. càng nghĩ càng hối hận đối phương rải con đường lớn thênh thang trước mắt, nhưng mình lại ngu xuẩn không đi. không biết có còn cơ hội nào nữa không, lập tức chạy về nhà lấy năm mươi lượng hoàng kim, lén lút tới cầu kiến Trần Lục.
Trần Lục sớm biết đối phương sẽ đến. cười nói gặp mặt Cổ Đại Sơn. hơi chối từ thu lấy năm mươi lượng hoàng kim của hắn. nói sẽ đi hoạt động hộ.
Ngay trong đêm hôm đó Trần Lục liền tới soái trường của Lý Mạnh, bất quá Trần Lục chỉ báo cáo một tiếng:
- Đại soái. Cổ Đại Sơn lại tới tìm một lần nữa.
Sau đó đem chỗ hoàng kim giao cho thân binh của Lý Mạnh, trong Giao Châu doanh làm tới vị trí bả tổng, là có hoa hồng ở điền trang và thương hội Linh Sơn rồi. ở vị trí của Trần Lục chẳng thèm năm mươi lượng hoàng kim này.
Nếu như đồng ý Giao Châu doanh phái quan quân tới. Giao Châu doanh không khách khí gì nữa. trực tiếp đem những người có công trong trận đại chiến này tới. trên bảy phần quân tướng là quan quân Giao Châu doanh.
Nhưng Cổ Đại Sơn không có chút đề phòng nào. còn vui mừng tiếp thụ an bài của đối phương, chỉ cần cái doanh này càng lớn. mình làm quan càng to. bản thân nếu muốn tự lập. trước kia đã chẳng nương nhờ quan phủ rồi.
Cổ Đại Sơn thậm chí còn chủ động để xuất với Lý Mạnh, chuyện phủ Quy Đức sau này sẽ không tự ý chuyên quyền, mà sẽ cùng bàn bạc mấy vị thiên tổng mới quyết định, điều này thì tất nhiên Lý Mạnh để kệ hắn rồi.
Bổ xung thêm một chút, trong quân của Cổ Đại Sơn có một người trẻ tuổi thần sắc kiên định, gần như không hề thấy nụ cười trở thành phó bả tổng.
Cho dù là được an bài không ở trong quân Sơn Đông, từ một binh sĩ phổ thông thăng lên chức phó bả tổng. độ khó cũng khá lớn, bất quá không ai dị nghị gì. người thanh niên này huynh trưởng chết trong đại chiến, hắn cũng giết địch không ít, còn từ chối điệu kiện xuất ngũ ưu đãi.
Hiện giờ Lý Mạnh đã lấy cho hắn cái tên gọi là “Vương Vũ”, thành một quan quân trong quân Quy Đức.
Binh mã Sơn Đông đại chiến với phản tặc, chém đầu hai nghìn tên địch, thắng lợi tuy không lớn, nhưng vào tháng mười vẫn được thông báo phát đi khắp thiên hạ.
Sau cuộc chiến Tùng Sơn. triều đình rất cần một thắng lợi để trát phấn lên mặt mình, yên ổn lòng dân thiên hạ.
Thái giám Lưu Nguyên Bân, sau khi xuất lĩnh thủ hạ trở về kinh sư, lập tức được thăng lên làm để đốc binh mã Kinh doanh thành ngoại.
Kinh doanh chia làm nội thành và ngoại thành, nội thành đa phần là đám lưu manh du côn chẳng có chút sức chiến đấu nào, chỉ có Kinh doanh bên ngoài thường lôi đi chiến đấu, nên chức đề đốc Kinh Doanh thành ngoài bằng với thủ lĩnh quân đội lớn nhất binh mã gần kinh thành, chỉ đứng sau thái giám giữ ấn của ngự mã giám.
Lưu Nguyên Bân vốn cho rằng mình rời khỏi Sơn Đông, lại suất lĩnh binh mã, là không cần phải nín nhịn Lý Mạnh nữa. nhưng thần xui quỳ khiến thế nào mà mình lại trở thành để đốc Kinh doanh, vị trí này cực cao. nếu chẳng phải Tào Hóa Thuần thất thế thì chẳng tới lượt hắn làm.
Nhưng ở vị trí này Lưu Nguyên Bân không vui mừng được mấy ngày, lập tức đã cảm thấy đêm ngủ không yên. Bởi vì binh mã kinh sư là thủ bị cho thiên tử.
Làm cho Lưu Nguyên Bân đứng ngồi không yên. không phải là binh mã Thát Đát đang vây công Cầm Châu ngoài quan ngoại, mà là tổng binh Lý Mạnh.
Người trẻ tuổi này làm việc, trong mắt Lưu Nguyên Bân là coi trời bằng vung, hoành hành ngang ngược, căn bản không để triều đình vào đâu.
Khi ở Sơn Đông. Lưu Nguyên Bân đã chuẩn bị cho mình một bình rượu độc. chính là để tự sát vào lúc cần thiết.
Nhưng sau khi rời khỏi Sơn Đông, bất kể là Hồ Quảng hay kinh sư. Lưu Nguyên Bân phát hiện ra chẳng ai chú ý tới Lý Mạnh, cho dù có thỉnh thoảng đàm luận tới thì cùng lắm cũng là:
- À, chính là vị tổng binh may mắn đánh thẳng Thát Đát hả.
- À chính là tên mãng phu đã đưa Tần Hoài song mỹ về nhà.
- À, chính là tên buôn lậu muối hả?
Căn bản không một ai biết sự hùng mạnh của binh mã Sơn Đông, chỉ nghe hơi nồi chõ. vốn còn có kẻ nói:
- À, chính là tên dư nghiệt của đảng hoạn...
Nhưng trước mặt Lưu Nguyên Bân không nói ra mà thôi.