Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 334 : Phụ tử Khai khoáng Ly Kim Dịch tội! (2)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 334 : Phụ tử Khai khoáng Ly Kim Dịch tội! (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nghe thấy những lời này của Lý Mạnh. Tôn Truyền Đình cảm thấy rất sảng khoái trong lòng, nâng lỵ lên cùng với Lý Mạnh, tay trái làm động tác đỡ tay phải, đó là lễ tiết trên bàn rượu của những người có địa vị thấp hơn.

Lý Mạnh quả thực là tự trách mình hồ đồ. lúc hắn còn ở thời hiện đại. làm lính ở Duy Phường, làm nhân viên áp tải tiền ở Thanh Đảo. đối với việc có thành phố Chiêu Viễn huyện Hoàng Kim. ít nhiều hắn cũng có chút ấn tượng, sự xa xỉ hoang phí của những khoáng chủ càng là làm người khác khó quên. Tôn Truyền Đình nói là trong những năm Thần Tông thì mỏ vàng này đã bị bỏ hoang, nghe đâu không hề có quan hệ gì với nguồn quặng.

Bởi vì quặng vàng ở Chiêu Viễn đến tận thế ki 21 ở thời hiện đại vẫn là được khai thác, cách nhau mấy trăm năm. nghĩ chắc vẫn còn lượng vàng phong phú. một mỏ vàng phong phú như vậy ở ngay trước mắt của mình, nhưng mình lại hoàn toàn không để ý đến. với tư cách là người trấn thủ một phương, quả thực là quá tắc trách.

Nhưng việc khai thác quặng vàng này. đối với Lý Mạnh và mấy trăm vạn thuộc hạ. mười mấy vạn quân đều có tác dụng giúp đỡ. số lượng khai thác được sẽ không phải là một con số nhỏ. muốn đạt đến quy mô như thế này. nhân lực vật lực cần thiết cũng không phải là con số nhỏ. cũng không phải là ngay lập tức có thể nhìn thấy hiệu quả. nhưng mỏ vàng này, trong tương lai chắc chắn sẽ có tác dụng rất lớn đối với mình.

Vị Tôn tiên sinh, này quả thực là đại tài, một càu kiến nghị ngẫu nhiên không ngờ có thể làm cho mình như bừng tỉnh, trạng thái tâm lý của Lý Mạnh không còn phiền muộn như vậy nữa. lão thái giám Lưu Phúc Lai ở bên cạnh chậm rãi mở miệng nói:

“Cục diện trong tay Lý Mạnh cháu không hề nhỏ, nhưng bất luận là làm điều gì thì vẫn thiếu một danh phận, ví dụ nói cháu không có cách nào thu thuế ở trong địa phận Sơn Đông, chỉ có thể buôn muối lậu, nhưng muốn khai thác mỏ vàng được thì còn cần phải rất nhiều tài lực vật lực....”.

Lý Mạnh gật gật đầu. tiếp lời. nói:

“Bá phụ đại nhân nói đúng lắm. hiện nay 90% đất đai của Sơn Đông tập trung trong tay của gần 30 đại địa chủ, phía sau mỗi nhà đều có bối cảnh chỗ dựa của mình, tuy nói thu thuế của họ hoàn toàn không phải là không được, nhưng cục thế hiện nay, làm như vậy thì lại là hơi sớm một chút, phủ Lỗ vương đã gây chuyện như vậy rồi đợi một năm nữa, Lý mỗ có thể đến thu thuế rồi...

Nghe thấy lời của Lý Mạnh. Lưu thái giám khẽ cười một tiếng, tiếp theo đó nói với Tôn Truyền Đình:

“Tôn đại nhân, điệt tử nhà tôi cái gì cũng tốt, chính là thiếu sự xốc nổi của người trẻ tuổi, hành sự lúc nào cũng là cẩn thận chu đáo. không nóng không lạnh, cũng thấy giống một ông già vậy”.

Tôn Truyền Đình nghe thấy những lời này, cũng chỉ là cười cười, một số lời giữa hai bác cháu Lưu Phúc Lai và Lý Mạnh có thể nói với nhau, bản thân ông ta không thể mạo muội chen lời vào.

Lý Mạnh cũng không tức giận, chỉ là cầm bình rượu lên rót cho Lưu thái giám một ly, sau đó rót cho Tôn Truyền Đình, hắn biết Lưu Phúc Lai vẫn chưa nói xong.

“Lý Mạnh, lúc cháu làm thủ bị đô ti ở phủ Lai Châu, thực lực yếu, tự nhiên là phải thận trọng hành sự, hiện giờ cháu có cục diện như thế này, nếu như vẫn tiếp tục cẩn thận thì sẽ khó tránh làm cho anh kiệt thiên hạ xem thường cháu, giấu mũi nhọn của mình đi cố nhiên là yếu tố cần để thành đại sự. nhưng nếu như không lộ mũi nhọn của mình ra thì cũng là không đúng”.

Tôn Truyền Đình vô cùng tán đồng với những lời này. ông ta hơi hơi gật đầu. dựa vào thực lực hiện nay của Lý Mạnh, nhưng ở Sơn Đông lại thường có bọn tiểu nhân muốn khiêu khích hắn. giống như là chuột nhắt muốn gây phiền phức cho lão hổ vậy. vô cùng không biết tự lượng sức. nhưng chuyện hoang đường như thế này khó tránh có liên quan đến việc Lý Mạnh giấu tài và thái độ điềm đạm của hắn. lão hổ cứ nằm đó bất động, khó tránh làm cho chuột nhắt cho rằng đó chỉ là một đống thịt.

Rất nhiều người không hiểu, với cục diện như hiện nay của Lý Mạnh, còn phải khiêm tốn cẩn thận như vậy làm gì. dựa vào kiến thức của Tôn Truyền Đình, kể cả là Lý Thành Lương của năm đó. thực lực của hắn nếu so sánh với Lý Mạnh thì cũng là khác xa một trời một vực, hiện giờ còn có tên Tả Lương Ngọc. Hoàng Đắc Công gì đó. So sánh với kẻ khổng lồ doanh trại Giao Châu này, thì cũng chỉ là mấy con bọ hung lúc nào cũng có thể bóp chết. Cá biệt có những cao nhân có nhãn lực có thể lờ mờ phát giác ra, tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh dường như đang sợ điều gì đó, hoặc là đang nỗ lực giấu giếm, nhưng nguyên nhân là gì. thì không ai có thể nghĩ ra được.

Lý Mạnh nghe thấy lời này, hắn không tỏ thái độ gì cả. chỉ là cười cười, sau đó mở miệng nói:

“Bá phụ nói rất đúng, tiểu điệt phải làm thế nào đây?”.

Khi lão thái giám Lưu Phúc Lai mới vào Lý phủ sống, hành sự vẫn là vô cùng cẩn thận, đến bây giờ cũng là thoải mái hơn rất nhiều. Bởi vì ông cũng phát giác ra Lý Mạnh đã thực sự xem mình như là trưởng bối thân nhân của hắn. Lão thái giám trong lúc vui vẻ. cử chỉ tác phong cũng là tự nhiên tùy tiện hơn. ông không để ý đến phản ứng của Lý Mạnh, lại nói:

“Thuế má quả thực là rất phiền phức, kể cả là mấy chục đại địa chủ đó không có bối cảnh hay chỗ dựa gì. cháu đến thu thuế không với danh phận gì. rất dễ gây lên tình trạng hỗn loạn, sự hỗn loạn này lại là xảy ra trong vùng đất trung tâm của Lý gia chúng ta, chung quy vẫn là phiền phức, tạm thời cứ đừng đụng vào thì hay hơn”.

Tôn Truyền Đình ngồi bên cạnh đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm, cảm giác trong lòng ông ta cực kỳ là phức tạp. mặc dù ông ta đã trung thành với Lý Mạnh và doanh trại Giao Châu, nhưng thiên hạ này vẫn là thiên hạ của Đại Minh. Tôn Truyền Đình vì thiên hạ và triều đình này mà phấn đấu bao nhiêu năm. nhưng hiện nay lại có người ở đây nói “địa bàn của Lý gia chúng ta”, điều này quả thực là có chút....

“Vùng đất Tề Lỗ có một con sông vàng chảy qua, doanh trại Giao Châu cần tiền gấp. đãi ra một chút từ trong dòng sông vàng này, cực kỳ tiện lợi”.

Vừa nói đến đây Tôn Truyền Đình đột nhiên bừng tỉnh ra “dòng sông vàng” mà Lưu Phúc Lai nói đến ở đây là cái gì. hai con mắt của ông ta cũng theo đó trợn tròn lên. trong lòng trỗi dậy mấy phần kính phục, lão thái giám này quả thực là cũng có chút môn đạo. phương pháp được nghĩ ra quả là vô cùng cao minh.

Lý Mạnh hơi trầm tư một chút, ngẩng đầu lên trầm giọng hỏi:

“Bá phụ đại nhân, chẳng nhẽ bá đang nói đến Vận Hà hà?”.

Lão thái giám tửu ý có chút lên đầu, thấy Lý Mạnh vừa được mình chỉ điểm cái đã hiểu ra, cộng thêm ánh mắt kính phục của Tôn Truyền Đình, ông ta là danh thần đương thế, là anh kiệt đếm được trên đầu ngón tay của thiên hạ. xem ra cả hai đều rất khâm phục mình, trong lòng ông bất giác cảm thấy có chút thỏa mãn, bản thân mình là một thái giám, những sĩ nhân đó trước giờ đều tự cảm thấy chỉ có mình mới là kinh thiên vĩ địa, với có thể giúp đỡ triều chính, xem thái giám như là chó lợn, kể cả là ninh hót a dua. thực ra sau lưng cũng là xem thường mình. Sự kính phục của Tôn Truyền Đình ngày hôm nay, hoàn toàn không giống như giả dối, trạng thái tinh thần của Lưu Phúc Lai lại là cao thèm mấy phân, hai tay khẽ vỗ vào nhau, vừa cười vừa nói:

“Chính là như vậy. giang sơn mấy trăm năm của Đại Minh, vùng đất kinh thành hoàn toàn là dựa vào vận chuyển lương thực qua đường sông, nếu như đường thủy bị cắt đứt. Bắc Trực Lệ và Sơn Tây lập tức sẽ bị khó khăn, càng huống hồ các thương hộ của Giang Nam buôn bán hàng hóa lên phía Bắc đều dựa vào đường thủy để vận chuyển nhưng lại chạy qua Sơn Đông, ngoài việc ở bến sông châu Tế Ninh phải chịu nộp một số lệ phí ra. ở những nơi khác đều không thu được lợi ích gì”.

Tôn Truyền Đình đã khôi phục lại trạng thái bình thường từ trong cảm nhận phức tạp khi nãy. nghe thấy lão thái giám nói đến đây. cũng là thêm vào một câu:

“Ven Vận Hà Hà Sơn Đông, mỗi năm vì dòng sông này mà tiêu hao rất nhiều nhân lực vật lực, trước những năm Thiên Khởi công trình tào vận vẫn là chỗ béo bở. những năm này triều đình không rót được tiền xuống, việc tu sửa của địa phương lại là lỗ vốn. Không những thế. vì tào vận, bách tính hai bên bờ sông Hoài Hà và Hoàng Hà đều vô cùng khổ cực. vì để đảm bảo công tác vận chuyển đường thủy, không biết đã chết đuối mất bao nhiêu người”.

“Chính là như vậy. những con thuyền đi trên sông, vận chuyển lương thực thì cũng không đến 3/10. còn thuyền chở hàng hóa lại là chiếm số lượng càng nhiều, họ lợi dụng sự tiện lợi của tào vận, nhưng lại không phải mất một đống một cắc nào. trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy. cháu thân là đại tướng trấn thủ Sơn Đông, làm một chút việc cho tào vận đại chính cũng là đương nhiên”.

Lưu thái giám xem ra từ lâu đã có phương án để trong lòng, nói điều này ra một cách trơn tru. đến lý do thu phí cũng được nói ra luôn. Lý Mạnh ngồi dựa lưng lên thành ghế. hai tay ôm trước ngực, tỉ mỉ suy nghĩ lại những lời nói của lão thái giám. Lưu Phúc Lai càng nói càng vào cầu. rượu cũng không uống nữa, nói một cách dõng dạc:

“Chỗ đặt trạm thu phí có ba nơi. Tế Ninh. Lâm Thanh. Đức Châu, ba nơi này vừa khéo nằm ở ba đoạn trước, giữa, sau của Sơn Đông, những việc này giao cho phân hiệu của thương hàng Linh Sơn đi làm. họ có nhiều tai mắt trong nghành tào vận, người khác tự nhiên cũng là không giấu được họ. Còn về rút bao nhiêu, rút 1 trong 100 là được, tích tiểu thành đại. thuyền chạy qua Vận Hà rất nhiều, thu 1 trong 100 cũng là đủ rồi”.

Lý Mạnh ngồi đó gõ nhẹ lên mật bàn hắn cảm thấy sự phiền muộn của mình đã tan biến hết. trầm tư một hồi. hẳn ngẩng đầu lên nói:

“Cách này của bá phụ đại nhân quả thực là diệu kế, nhưng tào vận là mạch sống của kinh thành, chúng ta đặt trạm thu phí ở đó. bên phía triều đình chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, chuyện này nếu như làm to chuyện

-o0o-

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cô Ấy Trở Nên Vừa Quyến Rũ Vừa Ngọt Ngào

Copyright © 2022 - MTruyện.net