Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 339 : Chương 338 Báo ứng Tùng Sơn thất thủ! (2)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 339 : Chương 338 Báo ứng Tùng Sơn thất thủ! (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nếu không thì thân làm tổng binh Sơn Đông, sao có thể đến binh mã trong tay mình cũng không nhớ rõ. có lẽ đó chính là nguyên nhân mã tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh không thèm để ý đến thể diện của triều đình, đánh đòn phủ đầu dọa nạt mình.

Trương Nhược Kỳ quy ở đó căn bản là không có ai để ý đến hắn. Lý Mạnh sau khi nghe thấy Nhan Kế Tổ nói ra con số đó thì liền ngồi đó suy ngẫm một chút, rồi mở miệng nói:

“Trương chủ sự, lần này đến kiểm kê binh mã của Sơn Đông ta, ngươi đã bị lỡ mất nhiều ngày như vậy rồi. ngày mai ta sẽ sắp xếp ngươi ra ngoài thành kiểm kê. sau khi làm xong việc, nhanh một chút rồi cút về kinh thành cho ta”.

2 vạn 5 nghìn binh mã. nói kiểm kê là kiểm kê ngay, đến khách sáo cũng không cần sao. Vốn dĩ Trương Nhược Kỳ vẫn đang suy nghĩ tính toán trong tay tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh cũng chỉ có khoảng 1 vạn binh mã. đó chính là lý do để hắn có thể tống tiền làm tình, sau khi bị ức hiếp ngày hôm nay. hắn sẽ đem lý do này biến thành tội lớn. chuẩn bị về kinh thành bẩm báo.

Ai ngờ đối phương không hề quan tâm. nói để mình đi kiểm kê binh mã. chẳng nhẽ đầu óc hắn có vấn đề?

Ngày này cuối cùng cũng xem là được ở trong thành. Trương Nhược Kỳ và đám tùy tùng không còn khí thế ngất trời như lúc trên đường đến đây nữa. lúc đó tên nào tên nấy đều nghĩ cách xem làm thế nào để tống được thật nhiều tiền, lúc ở trong nhà khách trong thành, buổi tối không tên nào ngũ được ngon giấc cả. phía bên ngoài sân có binh sĩ đi lại. không ai biết những binh sĩ này đi tuần tra hay là chuẩn bị nửa đêm xông vào giết người.

Có điều một đêm bình an vô sự. sáng sớm ngày hôm sau liền có mấy chục kỵ binh đến dẫn đường, người cầm đầu là một bả tổng, lúc bước vào cửa cũng chẳng có lời khách sáo gì. trực tiếp nói là đến để đưa Trương chủ sự đi kiểm kê binh mã.

Đoàn người này của Trương chủ sự đến thời điểm hiện giờ đã là cảm thấy ngơ hoàn toàn đối với các hành động của binh mã Sơn Đông, dù gì thì cách ăn mặc của bên này chả khác gì với Đại Minh, những thứ khác hình như đều đếch giống.

Cũng có tùy tùng của binh bộ chủ sự Trương Nhược Kỳ lén lút chạy đến trước mật Trương chủ sự nói hay là đừng nên xuất thành. ngộ nhỡ vừa ra khỏi thành, họ đua chúng ta đến một nơi hẻo lánh, sau đó giết sạch chúng ta. tên này trước giờ là tùy tùng thân cận nhất của Trương Nhược Kỳ. sau khi nói xong những lời hết mực trung thành này. liền bị Trương Nhược Kỳ tát cho một cái. chửi:

“Tên nô tài đần độn này. ngươi nhìn cục diện ngày hôm nay đi. chẳng nhẽ trong thành thì không giết được chúng ta sao? Đừng nói nhiều nữa, chúng bảo các ngươi làm gì thì cứ làm như thế là được rồi”.

Sau khi xuất thành, mấy chục người kỵ binh này quả nhiên không có ác ý gì. chỉ là dẫn bọn Trương Nhược Kỳ đi kiểm kê các quân doanh ở bên ngoài thành, binh mã của Sơn Đông đại bộ phận thời gian hàng ngày đều dùng để huấn luyện lúc bọn Trương Nhược Kỳ xuất thành vào buổi sáng sớm. vừa khéo là lúc các binh sĩ của doanh trại Giao Châu cũ tập luyện bên ngoài thành Tế Nam.

Kiểm kê những đội ngũ sĩ xếp thành hàng ngay ngắn này cũng tiện lợi nhanh chóng, cảnh tượng này đúng là làm cho Trương Nhược Kỳ cùng các tùy tùng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. 2 vạn 5 nghìn quân con số này quả thực không nhỏ. nếu như đếm từng người một thì phải mất rất nhiều thời gian, càng đừng nói là kiểm kê 2 vạn 5 nghìn binh mã.

Cực nhọc mất cả ngày, lúc quay về thành thì Trương Nhược Kỳ đã là mặt mày xám xịt. đi kiểm kể từng quân doanh một. quả thực là quá mệt mỏi.

2 vạn 5000 người là một thực số. không những thế Trương Nhược Kỳ phát hiện ra. các kỵ binh dẫn họ đi quanh thành Tế Nam theo chiều thuận kim đồng hồ. vậy thì chắc chắn còn có quân doanh vẫn chưa đến kiểm kê.

Chắc chắn binh mã Sơn Đông vẫn còn đông hơn nhiều so với ghi chép của binh bộ, muốn dựa vào việc tổng binh Sơn Đông ăn số khống để giảm bớt thực lực của Lý Mạnh đã là điều không thể được, sắc mặt của hắn nhợt nhạt ủ rũ còn là vì một lý do khác, lúc tuần thị các quân doanh, các binh sĩ dàn trận ở đó đều sát khí ngùn ngụt.

Ánh mắt mà họ nhìn đám người mình cũng là cực kỳ không thân thiện, lúc kiểm kê. dường như cảm thấy có hàng nghìn mũi kim nhọn chọc vào lưng, toàn thân trên dưới lạnh băng băng, đi trong quân vạn người, tên Trương Nhược Kỳ này tốt xấu gì thì cũng từng làm giám quân của đại quân mười mấy vạn, nhờ những thứ hắn từng va vấp ngoài quan ngoại, vẫn xem là có thể giữ được trạng thái trấn tĩnh.

Nhưng những tùy tùng đi theo Trương Nhược Kỳ thì khác, lúc kiểm kê. có tên thì toàn thân run như cầy sấy, có tên sau khi đi được mấy chỗ liền mềm nhũn người nằm liệt trên đất không bỏ đậy được, các binh sĩ Sơn Đông nhìn những tên quan kinh thành này. ánh mắt vốn không thân thiện càng hiện lên thêm sự khinh bi.

Ánh mắt và thái độ đối địch cộng thêm khinh thường, kể cả là kẻ mặt dày tu luyện nhiều năm như Trương Nhược Kỳ thì cũng đều cảm thấy toàn thân không thoải mái.

Bên phía Sơn Đông hành sự quả thực là không chê vào đâu được, nếu như đã là 2 vạn 5 nghìn binh mã. sau khi kiểm kê hoàn tất. liền có quan sử của công thự tuần phủ và nha môn tổng binh cầm đến những văn thư có liên quan, đưa cho chủ sự Trương Nhược Kỳ ký tên đóng dấu điểm chỉ. sau đó đóng dấu của tuần phủ và tổng binh Sơn Đông, bỏ vào trong phong bì, dùng sơn đỏ niêm phong, rồi phái người đưa đến kinh thành.

Lý do được đưa ra là rất đạo mạo đường hoàng, nói là cục diện hiện nay. nếu đã là kiểm kê binh mã thì chắc là do cần phải dùng đến binh mã của Sơn Đông, cho nên kết quả kiểm kê binh mã cần phải được nhanh nhất có thể chuyển về kinh thành, không nên để lỡ việc.

Trương Nhược Kỳ không có lý do gì để phản bác, càng huống hồ đây không phải là nơi mà hắn có tư cách phản bác. chỉ còn biết cách ngoan ngoãn tiếp nhận.

Trong lòng hắn tức đến muốn ói máu. đối phương đầu tiên phái khoái mã đưa kết quả kiểm kê đến kinh thành, mình cho dù có muốn làm trò mèo gì thì cũng là không có chỗ để hạ thủ.

Ngày thứ hai sau khi kiểm kê binh mã xong, đám người Trương Nhược Kỳ liền bị đuổi khéo lên đường, Sơn Đông âu cũng là không hề có chút gì khách khí. trực tiếp đến đuổi người.

Lần này cũng không giống với lúc đến. chính là có thêm mấy chục kỵ binh hộ tống, ra sức không để cho đám người bọn Trương Nhược Kỳ xảy ra bất kỳ chuyện gì. đưa chúng binh an vô sự trở về kinh thành.

Trước lúc rời khỏi kinh thành Trương Nhược Kỳ cứ ngơ ngơ, lần này từ Sơn Đông trở về, trạng thái tinh thần của hắn cũng là không có sự khác biệt gì lớn lắm. cũng là không có chút tinh thần nào.

Đến kiểm kê binh mã mà không kiếm được đồng cắc nào. còn bị đối phương sỉ vả vào mặt. còn mình thì lại là không tìm được lý do nào để làm khó cho đối phương, văn kiện kiểm kê binh mã mình đã ký tên đóng dấu. đám người bên mình lúc đi có bao nhiêu, lúc về cũng là bấy nhiêu, an toàn vô sự, do đó cũng không thể nói là Sơn Đông uy hiếp mình.

Cả sự việc như một cục tức tích tụ trong ngực, bị đối phương bức ép và làm nhục như vậy, nhưng lại không thể tìm được cách gì để đả kích báo thù hoặc hãm hại.

Nghĩ đi nghĩ lại. hiện giờ cơ hội trả đũa binh mã Sơn Đông cũn chỉ có cách nói tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh lòng dạ khôn lường, âm mưu tạo phản.

Nhưng văn thư kiểm kê binh mã của mình vừa mới đến kinh thành, sau khi quay về liền vu khổng hãm hại đối phương lòng dạ bất chính, chỉ sợ người gặp vận xui sẽ không phải là tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh mà sẽ là mình, nơi mà Hạ Nhân Long và Tả Lương Ngọc đóng quân, các quan địa phương và ngôn quan ngự sử không biết đã viết không biết bao nhiêu văn thư tố cáo buộc tội lên triều đình, nhưng có cái nào có tác dụng?.

Trương Nhược Kỳ trong lòng hiểu rõ. nếu như quay về kinh thành tố cáo đối phương lòng dạ bất chính, chỉ cần tấu chương phản bác của Sơn Đông dâng lên. thì người bị vào ngục hỏi tội chắc chắn là mình, không những thế binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp liệu có còn bao che cho mình nữa hay không cũng rất là khó nói. có khi lợi dụng cơ hội này làm cho mình không thể ngóc lên được cũng là rất có khả năng.

Càng nghĩ. Trương Nhược Kỳ càng là nghiến răng nghiến lợi. hiện giờ không thể làm gì được đối phương, chỉ còn biết cách ngầm thề trong lòng, quân tử báo thù. mười năm chưa muộn.

Ngày 17 tháng hai về đến kinh thành. hắn đến chỗ binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp bàn giao công việc. Trần Tân Giáp hoàn toàn không nể mặt mũi gì của hẳn cả.

Tuy nói đem công việc kiểm kê binh mã béo bớ này nhét vào tận mồm hắn. nhưng cũng không thể làm một cách kém cỏi như thế này. trước lúc đi đã dặn dò là cần phải “điều tra một cách nghiêm túc cẩn thận”, kiểu nói chuyện trên giới quan trường như thế này thường là chỉ nói ra ba phần ý chính, câu nói đó của hắn cũng tương đương với việc nói rõ ràng với hắn là nhất định phải điều tra ra điểm yếu và nắm thóp binh mã Sơn Đông.

Kết quả là ngươi lại báo cáo lên số người một cách chuẩn xác không có sai sót gì. binh mã Sơn Đông chưa từng ăn số khống của một ai cả. vậy há chẳng phải là chuyện hoang đường sao? Đã bốn năm nay chưa có quân lương được phát xuống, quân binh của Sơn Đông cũng không phải là người gỗ không cần ăn cơm. làm sao có thể không ăn số khống mà vẫn cầm cự được ở đó.

Ngươi đây là kiểm kê cái gì vậy, Trương Nhược Kỳ ngươi cầm của Sơn Đông bao nhiêu lượng bạc? Chẳng nhẽ ngươi cho rằng trong tay mình cầm được chuôi sự việc ở Tùng Sơn là có thể uy hiếp được ai sao. tội danh về thất bại ở Tùng Sơn. ngươi làm giám quân cũng là tội đáng chém đầu.

Lúc bàn giao, sắc mặt của Trần Tân Giáp vô cùng là u ám lạnh lẽo. cuối cũng chỉ nói Trương chủ sự ngươi vất vả rồi, cứ về nhà trước nghỉ ngơi vài ngày, đợi trong binh bộ có chuyện gì thì gọi ngươi quay về sau.

Sự việc đã đến nước này. Trương Nhược Kỳ cũng là không có cách nào cứu vãn. chỉ còn biết cách chán nản rời Khởi binh bộ quay về nhà “nghỉ ngơi”.

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sau Khi Cứu Rỗi Vai Chính Cố Chấp

Copyright © 2022 - MTruyện.net