Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 350 : Thời gian nhàn nhã ở Tế Ninh(1)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 350 : Thời gian nhàn nhã ở Tế Ninh(1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Năm mươi roi, còn không quất chết người à, đối với diêm định của đội diêm đinh vũ trang mà nói, thật sự là yêu cầu rất quá đáng, chiếu theo tiêu chuẩn xử phạt của bọn diêm đinh, gần hai mươi roi đã khiến da người bong ra, còn ba mươi roi thì người sẽ bị đánh chết tươi, kết quả chính là, hai gã đệ tử Khổng phủ mặc dù giữ được tính mạng, nhưng sau khi đưa về Khổng phủ, đã không cách nào đứng thẳng lên được, cả người không còn miếng thịt nào lành lặn.

“Đệ tử Khổng phủ, thánh hiền truyền thừa, hai vô sỉ này buôn lậu muối, tùy Diễn Thánh Công tự xử lý, trong địa phương hành luật hơi kém, mong Khổng phủ nghiêm chỉnh môn phong, chớ làm ra chuyện nhục thần linh, đại hiền”.

Lúc diêm đinh đưa người về Khổng phủ, còn quang minh chính đại mà nói ra những lời này, những lời này với Khổng phủ mà nói, không thua gì năm mươi roi trên người hai gã đệ tử kia.

Mỗi một cái bạt tai lên mặt Khổng phủ đều thật vang, bọn diêm đinh trực tiếp quất hai người xong, sau đó dùng cáng mang đặt ở trước cửa chính Khổng phủ, trong khoảng cách không xúc phạm lễ tiết kiêng kỵ.

“Buôn muối lậu” mặc dù xưa nay luôn có món lợi kếch xù, nhưng lại là ngành ti tiện nhất, bị người ta xem thường nhất, lại thêm là xúc phạm pháp luật quản muối của quốc gia, thật sự là không ngẩng mặt lên nổi.

Lý Mạnh trước mắt đã là Tổng binh một tỉnh trên hàm tướng quân, nhưng triều đình và dân gian đều công kích, cho dù là văn nhân bên kia cũng luôn nhắc tới câu như vậy “Lý mỗ khởi đầu bé nhỏ, quản lý tiện dịch (nghề ti tiện và phục dịch)”.

Còn có trích đoạn truyền trong thiên hạ, văn nhân trà dư tửu hậu bàn luận say sưa, nói là danh môn nào đó ở kinh thành muốn tuyển Lý Mạnh làm con rể, ai ngờ tộc trưởng danh môn đức cao vọng trọng, nghe đề nghị thế, lập tức tát người đề nghị - cũng chính là con gã mấy cái bạt tai, nói lời đường chính rằng “Tộc của ta thanh liêm đã trăm năm. Há có thể làm thông gia với người như thế, tự nhục môn phong”.

Nhưng tình huống thực tế thì đúng là có quan to nhị phẩm trở lên ở kinh thành truyền tin ra, muốn làm thông gia, định gã con gái của mình cho Lý Mạnh, còn người mà có con gái còn nhỏ, thì muốn đính ước thông gia với Lý Mạnh.

Quả thật là ân cần vô cùng, chẳng ai nói lời gì mà “Khởi đầu bé nhỏ, quản lý tiện dịch”.

Ở địa phương trong phạm vi xung quanh Khổng phủ, không phải là điền sản của Khổng phủ, thì là tá điền và chi thứ của Khổng phủ, nếu không thì chính là công vụ tới lui, hoặc là sĩ tử từ xa tới học, tóm lại là không thoát quan hệ với Khổng phủ.

Hai gã đệ tử Khổng phủ này vẫn là đất gần nhất, luôn đi theo Nhị công tử của Diễn Thánh Công làm việc vặt, xử lý chút sinh ý, ở trong Khổng phủ luôn là nhân vật có thể diện, hôm nay lại bị người ta trực tiếp bắt lỗi, nói là buôn muối lậu.

Tội danh này vừa nói ra, thật có chút long trời lở đất. Đệ tử thánh nhân không ngờ lại buôn muối lậu. Hơn nữa người đưa cáng tới chẳng qua chỉ là bốn gã binh sĩ mặc áo vải bình thường. Bởi vì nâng cáng, nên trong tay ngay cả binh khí cũng chẳng cầm.

Nhân khẩu tráng đinh mà Khổng phủ khống chế mặc dù cũng phải dùng vạn để làm đơn vị tính toán. Nhưng bốn gã binh sĩ mặc áo vải này sau khi bỏ cáng xuống, lấy văn cáo kia lớn tiếng đọc lên. Khẩu âm vẫn mang khẩu âm Giao Châu. Có người ghé sát vào xem, liền phát hiện văn cáo kia đã cầm ngược.

Binh sĩ này rõ ràng là ghi nhớ lời thông cáo tới tận lúc này. Binh sĩ như vậy, không có vũ khí, lại chỉ có bốn người, không ngờ lại ở ngay trước cửa Khổng phủ, không kiêng nể gì mà vạch mặt Khổng phủ.

Tội danh này xem ra cho thấy rõ ràng cái gọi là kiêng kị tôn giả. Đệ tử xấu xa của Khổng phủ cũng không phải hôm nay mới có, có điều quan phủ địa phương đều phải che giấu một ít. Nhưng hôm nay lại bị người ta nói rõ ra như vậy. Hơn nữa từ trên xuống dưới Khổng phủ lại nghe mà câm như hến, càng khiến người ta không ngờ chính là, còn có phạt tiền. Sau đó quản gia của Khổng phủ tuy vẻ mặt đưa đám nhưng vẫn phải cung kính mà giao ngân phiếu ra.

Nếu không giao ngân phiếu này ra, vận mệnh kế tiếp gần như cũng đã xác định. Khổng phủ có nhiều thôn trang ở bên ngoài như vậy, khó tránh khỏi bị người ta xông vào giết mấy cái. Còn nói người chứa chấp đạo phỉ. Vậy ngoan ngoãn mà nhận đi!

Bị người ta làm bẻ mặt mà không dám hoàn thủ, còn phải cung kính mỉm cười, rất nhiều sĩ tử từ xa tới học, sau khi thấy bộ dạng này, chỉ cảm thấy có thứ gì đó sụp đổ trong lòng, trực tiếp quay đầu bước đi.

Xưa nay Khổng phủ áp đảo điền nông điền hộ, thậm chí là tiểu địa chủ xung quanh cũng ngoan ngoãn mà phục vụ cho Khổng phủ, đều do dựa phú quý cường quyền, hoặc dựa vào tầng hào quang thần thánh do thành nhân truyền thừa trên người Khổng phủ, nhưng hôm nay, ít nhất ở trước mắt rất nhiều người, tầng hào quang thần thánh này đã bị phủi sạch không chút lưu tình nào.

Bất kể là sĩ tử, hay là tá điền phụ cận, sau khi trải qua chuyện này, đều có suy nghĩ, Khổng phủ này hóa ra là một con cọp giấy, nhìn bên ngoài thì dọa người, hóa ra cũng chỉ như thế.

Liên quân Lý, La đã qua Trịnh Châu, lúc theo hướng đông tới Trung Mưu, thì hành động lại trở nên chậm chạp, điều này cũng là chuyện nằm trong dự liệu, đối diện là bốn mươi vạn quan binh tụ binh mấy tháng, đại chiến sắp tới, gần như đã có thể quyết định vận mệnh tương lai của lưu dân và triều đình như thế nào.

Nên không thể không thận trọng, liên quân Lý, La điều chỉnh bố trí không ngừng, mấy đại tướng xuất sắc của Sấm doanh như Lưu Tông Mẫn, Lý Quá, Hách Diêu Kỳ đã bắt đầu hoán đổi ở vị trí tiên phong.

La Nhữ Tài lúc này cũng nghiêm túc, Tam Thái Bảo Dương Thừa Tổ và Tứ Thái Bảo, đều là tướng mạnh có thể chiến đấu, cũng đều được điều tới tuyến đầu.

Quy mô đại quân trăm vạn khổng lồ dị thường, nên cũng không thể nói điều chỉnh là có thể điều chỉnh được, để đại quân cố gắng đạt được sự ổn định, vậy dứt khoát ngừng tiến tới, chậm nhưng bảo đảm an toàn.

Nhưng ngược lại thì quan binh Chu Tiên trấn lại bất động tựa núi như cũ, đại quân lưu dân từ tây đi sang đông, binh mã quan binh chỉ huy như Tả Lương Ngọc, Đinh Khải Duệ đều chuyển đội hình, chuẩn bị nghênh chiến.

Nhưng binh mã do mỗi người chỉ huy đều không phân biệt trước sau, gần như là ở trên một tuyến, bởi vì không ai muốn làm quân tiên phòng đứng đầu quân nghênh chiến đại quân lưu dân, tất cả mọi người đều muốn làm hậu quân, để lúc chạy trốn dễ thoát thân, thậm chí thà ở một vị trí chạy trốn dễ, cũng không muốn đánh tiên phong.

Nếu dây dưa tranh chấp, chỉ sợ địch nhân chưa tới, binh mã nhà mình sẽ hỗn loạn, sống mái với nhau trước, nên mọi người liền xếp hàng trên một tuyến, tin tức này sau khi báo tới Tế Ninh, Lý Mạnh lại nở nụ cười hóm hỉnh hiếm có lần nữa, chuyện này rất giống lúc hiện đại nghe được một từ của chính phủ, gọi là xếp hàng không phân biệt trước sau.

Tuần phủ Hà Nam Lý Tiên Phong và Tổng binh Trần Vĩnh Phúc ở trong thành Khai Phong thấy quan binh Chu Tiên trấn bộ dạng bại hoại như thế, thật sự là không có chút lòng tin nào.

Vốn lúc đại quân tập kết, nhìn quan binh thế lớn như thế, vẫn cảm thấy có vài phần nắm chắc. Nhưng nhìn quan binh trú đóng ở bên kia lại bất động như núi, chỉ biết tiêu hao lương hướng tiếp tế trong thành Khai Phong và thông qua Hoàng Hà vất vả kiếm được, quan binh như vậy sao đáng tin.

Kết quả Tuần phủ Lý Tiên Phong đi Chu Vương phủ một chuyến, ngày hôm sau cửa bắc phủ Khai Phong lại mở, đi hướng kinh thành cầu viện, nói là thành Khai Phong nguy cấp, xin triều đình phát binh cứu viện.

Ngoài thành có nhiều binh mã như vậy, mà còn nói nguy cấp, rốt cuộc là có ý gì, mặc dù theo tấu chương của Tuần phủ Hà Nam, còn có Chu Vương khẩn thiết cầu cứu, lời của hoàng đế Sùng Trinh trả lời họ hàng phiên vương là đáng tin nhất, nhưng trước mắt trong tay nào có binh gì có thể dùng, lại nói quan binh Chu Tiên trấn và lưu tặc còn chưa giao chiến. Thắng bại còn chưa biết được, sao có thể tùy ý phái quan binh ra, đây chẳng phải là hành động không may sao.

Triều đình tạm thời ép tấu chương xuống, ngoài đại chiến, trước mắt để cho người ta đau đầu nhức óc chính là thế cục của Nam Trực Lệ, thế của Trương Hiến Trung và Cách Tả ngũ doanh đi hướng đông đã bị ngừng, xem ra lần này cũng là có kinh nhưng không hiểm. Nhưng phiền toái chính là văn kiện tụng, tấu chương của thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức nói vô cùng chính xác, nói là binh mã Sơn Đông rắp tâm hại người, lấy danh diệt tặc, làm chuyện ngoài ý muốn. Đại quân vào Nam Trực Lệ, sĩ dân sợ hãi, chẳng biết tại sao, xin triều đình trừng phạt nặng.

Không nói trước, Quân đầu có thực lực trong tay như vậy, triều đình căn bản cũng không quản được. Mà Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh mặt sau dạ, luôn biết điều, kể từ sau khi bị Binh bộ Thượng thư Trần Tân Giáp “khen ngợi quá đáng” Sơn Đông đánh võ mồm cũng không chút thua kém, mà kinh thành ở mặt giữ bí mật tin tức, luôn giống như cái sàng.

Cũng không biết tin này lộ như thế nào, văn kiện của Lô Cửu Đức mới đưa lên hai ngày, Sơn Đông đã dùng khoái mã cũng đưa tấu chương tới, ngôn từ rất kịch liệt.

Nói là binh mã Sơn Đông chiến đấu quyết liệt đẫm máu ở trấn Chính Dương phủ Phụng Dương, giết tán quân địch. Lưỡng Hoài trống không, binh mã Thanh Châu di chuyển địa điểm đóng quân vốn là hợp tình hợp lý. Thế mà tướng sĩ Tề Lỗ phía trước anh dũng chiến đấu, bảo vệ đất trung tâm Đại Minh không mất, nhưng hoạn quan trong triều lại đố kỵ người tài, tấu sàm ngôn (lời gièm pha) lên.

Làm như vậy, chẳng phải là khiến tâm trung quân ái quốc của tướng sĩ Sơn Đông trở nên rét lạnh sao, chẳng phải là khiến lòng trung dũng của quan binh thiên hạ nguội lạnh sao, tấu chương quả nhiên là ngôn ngữ ổn định, văn chương dạt dào, chư công trong triều xem liền câm như hến, không dám nói thêm lời nào, cái từ “thất vọng đau khổ” này quân tướng thuộc hạ thường hay dùng, hàm nghĩa bên trong cũng dễ hiểu, nếu triều đình không đáp ứng yêu cầu trong tấu chương của ta, vậy lão tử sẽ làm loạn.

Binh mã Sơn Đông ở ngay bên cạnh phía nam kinh thành, kỵ binh chạy toàn lực, chỉ một ngày một đêm là có thể tới kinh thành, nếu thật làm loạn, chuyện chỉ sợ thật sự không thể cứu vãn.

Huống chi, binh mã Sơn Đông điều động, đều hợp lý hợp pháp, cho dù là ai cũng không tìm ra chút sơ hở gì, trong lúc nhất thời thật đúng là không thể nói ai có lý ai vô lý được. Tuy đoán là đoán vậy, nhưng trong triều đã sớm là nồi lẩu sắp nổ, từ tháng giêng tháng 2 tới nay, đường thủy bắt đầu áp dụng Ly Kim, nhằm vào văn thần, hễ là có sản nghiệp, hoặc nhiều hoặc ít đều bị chính sách này ảnh hưởng, đều mất chút tiền vào đó, Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh đã từ sự ương ngạnh bất pháp lúc mới đầu, cho tới hiện tại có ý phản, tâm muốn làm loạn, nên lời gay gắt gì cũng đều nói ra.

Mỗi ngày đều có văn tấu yêu cầu triều đình chỉnh đốn quân vụ Sơn Đông, không được để dạng người ti tiện không biết lễ phép như Lý Mạnh nắm giữ quân quyền, mỗi ngày ở thượng triều, đều có người yêu cầu triều đình phái người thay thế Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh, bằng không triều đình chỉ sợ sẽ có mối họa bất ngờ.

Nhưng nói tới việc phái ai đi Sơn Đông chỉnh đốn quân vụ, an bài vị nào đi thay Tuần phủ Sơn Đông, để quản hạt Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh, tất cả mọi người lại câm như hến, nói một chút thì còn có thể, chứ đi tới địa phương đó, lỡ như đối phương trở mặt chém ngươi thì làm sao.

Hữu Đô Ngự Sử Lưu Tông Chu xem như là trong số cực ít nói mấy lời công đạo, gã nói chỉ là suy đoán thì có thể dùng gì chứ, nhìn chuyện Lý Trấn đi về phía đông, hoàn toàn đều dựa theo quy củ và pháp luật của triều đình mà làm việc, dù có chỗ nhìn không thuận mắt, cũng chẳng qua chỉ là kẽ hở của chế độ, trước mắt làm việc không có sai lầm lớn.

Hơn nữa còn hỏi lại một vấn đề rất sâu cay, nếu Tả Lương Ngọc diệt tặc làm như thế, chư vị sẽ nói thế nào, có thể dõng dạc được như thế sao.

Thấy động tác của binh mã Sơn Đông, cùng với quân báo chỗ đó truyền tới kinh thành, trấn Chính Dương đúng thật là cản trở sự thay phiên tiến công của lưu tặc Trương Nghịch và Cách Tả ngũ doanh, đây chính là chiến công thật sự, nếu triều đình quả thật muốn hạ chỉ khiến trách hoặc phê bình, chỉ sợ sẽ khiến tâm tướng sĩ trung thần trong thiên hạ rét lạnh.

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cùng Bạn Hết Cuộc Đời

Copyright © 2022 - MTruyện.net