Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 351 : Chương 350 Thời gian nhàn nhã ở Tế Ninh(2)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 351 : Chương 350 Thời gian nhàn nhã ở Tế Ninh(2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lưu Tông Chu là một nhà đại tư tưởng cuối đời Minh, ở mặt học vấn có danh tiếng rất lớn, có chân tài thực học cực thâm sâu, nhân vật như thế, nói chuyện cũng không khỏi chẳng có cố kỵ, hơi chút thẳng thắn.

Kết quả triều đình và dân gian đều xôn xao, nói là Lý Mạnh làm tướng quân chỗ đó, nhưng đối với chuyện của triều đình lại nắm rõ trong lòng, có khi còn có cả người mật báo, người mật báo này tự nhiên có lập trường thân cận Sơn Đông.

Trên thực tế tranh luận này hoàn toàn là một trò hề, đến cuối cùng yên lặng xuống, từ dư luận giới thượng lưu ở kinh thành đến quan khẩu đều bốc hỏa bừng bừng, dựa theo thường quy, hoàng đế Sùng Trinh rất ít khi có thể đứng vững dưới áp lực bực này, thường sẽ hạ ý chỉ khiển trách. Ai ngờ thái giám đề đốc việc tổ chức trong quân doanh vẫn luôn ở ngoài kinh thành - Lưu Nguyên Bân, nghe được tin tức này vội chạy tới chỗ đại thần bãi triều sau khi nghị sự.

“Đất kinh kỳ, trước mắt chỉ có hai vạn binh chúng ta dẫn là có thể chiến đấu, nhưng hai vạn binh này ở trước mặt binh mã Sơn Đông, hoàn toàn không đáng một xu, sẽ không giữ được cảnh tượng. Các vị đại nhân chớ thống khoái mà nói ở chỗ này, nếu thật dẫn đến việc xảy ra điều gì phiền toái, chúng ta sẽ không bảo vệ được kinh thành này đâu”.

Lời này vừa nói ra, trọng thần trong phòng đều trầm ngâm. Mọi người ở ngoài sáng chửi loạn, hở tí là chụp cái mũ bè đảng hoạn quan lên, nhưng liên hệ với trường hợp này, thì mọi người đều khách khách khí khí, nhưng lời như thế đều là lời thật, Lưu Nguyên Bân đề đốc tổ chức ngoài thành, trong tay hơn hai vạn Sở quân, là binh mã có lực chiến đấu nhất ngoài kinh thành, có chút nổi tiếng. Gọi gã là bờ rào bảo vệ kinh thành cũng không quá đáng. Vậy mà Lưu Nguyên Bân này cũng nói như vậy, làm rõ mọi chuyện, trong lòng mọi người rốt cuộc cũng hiểu, quy củ văn quý võ tiện, chỉ sợ bây giờ cũng không thể dùng nữa, tình thế bây giờ là nắm tay ai lớn thì người đó có lý.

Phải biết rằng, mỗi việc làm của Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh đều làm theo quy củ, như vậy liền khiến chư vị đại thần trong triều một cái hiểu lầm, cho rằng dựa vào việc nói đạo lý và giở thủ đoạn trong quy củ là có thể khiến đối phương chịu thua, lúc này mới phát hiện, cách làm việc của đối phương hoàn toàn là ở dưới sự chống đỡ của thực lực khổng lồ, ở dưới thực lực khổng lồ đó, sao còn có thể ngăn cản chứ.

Khoảng thời gian đợi kết quả trận đánh ở Chu Tiên trấn này, là thời gian nhàm chán nhất từ lúc Lý Mạnh tự lãnh binh tới nay, trước mắt quân Đăng Châu do Triệu Năng chỉ huy cũng đã bắt đầu điều động. Vốn lấy danh nghĩa đối ngoại để có lý do quân Thanh Châu rời đi, có điều bây giờ tập trung ở biên cảnh phủ Thanh Châu và phủ Tế Nam, còn binh mã đại doanh Tế Nam, thì lại bắt đầu chuyển động về phía biên cảnh Bắc Trực Đãi và Sơn Đông.

Diêm đinh vũ trang các nơi còn cả đội hộ trang của đồn điền điền trang, đều đã chuẩn bị xong có thể theo vào bất cứ lúc nào, nói tóm lại, binh mã Sơn Đông ở các nơi đều đã chuẩn bị kỹ càng.

Chỉ còn đợi tin tức bên Lý Mạnh, có điều bên liên quân Lý, La đang điều chỉnh, Trương Hiến Trung và Cách Tả ngũ doanh ở nam Trực Lệ cũng đang thu hẹp điều chỉnh.

Dựa theo an bài trước đó, nếu binh mã Sơn Đông muốn động, cũng phải ở sau khi mấy quân đội này phát động, mới động theo, nhưng bây giờ các nơi đều đang điều chỉnh, người điều hành trung tâm như Lý Mạnh cũng rảnh rỗi theo.

Doanh Giao Châu đã là một bộ máy có thể vận chuyển tinh vi, chỉ cần hạ lệnh, tập thể đều sẽ dựa theo quy trình ngày thường, chuyển động và huy động, ngược lại không cần Lý Mạnh đi quan tâm thứ gì cả, chuyện hắn phải làm, chỉ là hỏi thăm tiến độ mỗi ngày.

Lúc này quan viên cao cấp ở bên cạnh hắn có hai người, một là Đại tướng thân vệ Vương Hải, người còn lại là thủ lĩnh bang muối Sơn Đông Hoàng Bình, trước mắt tin tức tìm hiểu ở Hà Nam là do bang muối Sơn Đông đảm nhiệm.

Mấy ngày nay thật quá mức nhàn rỗi, xem xét quân Duyễn Châu do Trương Giang thống lĩnh, bất kể là xét duyện, hay là kiểm tra thí điểm tức thời, phát hiện Đô Tư Duyễn Châu Trương Giang đều làm rất cẩn thận tỉ mỉ, không tìm ra được sơ hở gì, doanh Giao Châu chinh chiến đối với bên ngoài là chế độ thay phiên, nên cơ hội lập chiến công ở bên ngoài rất ít.

Bọn quân tướng nếu muốn lên chức ở trong hệ thống này, cũng chỉ có thể dồn sức huấn luyện, hệ thống Sơn Đông này vơ vét của cải có thể nói là hiệu suất cao nhất Đại Minh .

Nhưng số tiền tài này cũng rất ít khi dùng ở việc cung cấp nuôi dưỡng người nhà và riêng Lý Mạnh hưởng thụ, toàn bộ đều dùng trong việc xây dựng quân đội và dân chính, ở mặt tài chính vẫn luôn có chút khẩn trương, cho đến sau khi đưa chương trình Ly Kim ở đường thủy này ra, mới hơi dư dả một chút.

Xài nhiều tiền như vậy, bọn lính không những ăn no uống say mà còn có quân lương mười phần, Lý Mạnh tất nhiên hy vọng tiền đều xài ở chỗ xứng đáng.

Thời gian qua bắt huấn luyện vô cùng nghiêm, mỗi khi đến một vùng, nếu có thời gian, chuyện đầu tiên chính là xem việc huấn luyện quân lính này, đã có người vì lơi là trong huấn luyện, bì giáng từ chức Thiên tổng xuống một binh bình thường, cấp trên của Thiên tổng này cũng bị phạt trừ quân lương, bị khiển trách.

Ở trong hệ thống này của Lý Mạnh, những quân tướng này gần như đã làm tới cực hạn, muốn tiến thêm một bước, cũng chỉ có thể tiếp tục dựa theo đại kế của Lý Mạnh.

Cho nên Lý Mạnh yêu cầu, yêu cầu bảy phần, phía dưới sẽ làm đến mười phần.

Ở Tế Ninh nhàn rỗi như thế, lẳng lặng mà quan sát sự chuyển dịch của đại thế thiên hạ, trong mỗi ngày hoặc là dò xét quân doanh, hoặc là nói chuyện phiếm với ẩn sĩ như Tôn Truyền Đình.

Về phần ăn ở hưởng thụ, có Đốc thúc cục Ly Kim Khổng Tam Đức và các thương hộ ở châu Tế Ninh tốn tâm xu nịnh, nên thoải mái vô cùng. Lý Mạnh thậm chí còn cân nhắc mang mấy gia quyến của mình ở phủ Tế Nam sang đây, nhưng sau khi phát hiện mình có suy nghĩ này, vừa sợ vừa kinh, nghĩ thầm mình không phải là quá mức rảnh rỗi sao.

Vào ngày phát hiện mình rảnh rỗi kia, buổi chiều đã có người mang tin tới, lần này ngoại trừ người đến từ Hà Nam, còn có một nhóm người đến từ Giao Châu.

Bên Hà Nam, thám mã của liên quân Lý, La và Tiêu thám của quan binh đã bắt đầu tiếp chiến. Nhưng khoảng cách hai bên đại chiến còn một thời gian, Viên Tông Đệ và Điền Kiến Tú suất lĩnh năm vạn binh lại đột nhiên chuyển hướng Đông Nam, không biết có phải muốn từ bên hông công kích quan binh không.

So ra mà nói, tin tức của những người Giao Châu càng khiến Lý Mạnh thấy hứng thú hơn. Nói là cha cố Federer đi ra ngoài đã lâu sẽ trở lại vào đầu tháng 6.

Đi theo cha cố Federer cũng không có nhiều người, theo người bẩm báo thì có mười ba người nước ngoài, lúc này cuộc chiến tranh giành độc lập ở Netherlands đã kết thúc. Nước như Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Hà Lan (Netherlands) đang là thời kỳ ổn định, huống chi ở nước mình không loạn được, đại khái có thể đi tới thuộc địa của quốc gia mình tìm cuộc sống mạo hiểm.

Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha, Hà Lan ở Châu Á đều có thuộc địa của mình, ở trong thuộc địa này, những người da trắng giống như ở thiên đường, vậy thì sao nguyện ý tới đại lục mạo hiểm chứ.

Cũng chỉ có người truyền giáo có tín niệm của Tân Giáo, Thiên Chúa giáo, bị sự cuồng nhiệt của tôn giáo khuấy động, lúc này mới không quản vạn dặm tới đế quốc Đại Minh cực kỳ xa lạ với họ. Thiên hạ rộng lớn, đều đi làm lợi, người nước ngoài cũng là người, tất nhiên không có ngoại lệ gì.

Tính cả Federer tổng cộng là mười bốn người, có thể có bao nhiêu kiến thức chuyên nghiệp còn chưa biết được, Lý Mạnh thoáng có chút thất vọng. Nhớ lại lúc ở hiện đại, nghe mấy tên đồng nghiệp trẻ thỉnh thoảng nói tới tiểu thuyết xuyên qua thời không này, hễ là người trở lại lịch sử, chỉ cần ở thời đại Châu Âu đã phát triển, dù không hỗn loạn đi nữa, cũng có mấy tên nước ngoài đui mù mà đâm đầu vào.

Mấy tên nước ngoài này không phải là người tinh thông tạo hỏa pháo, thì liền biết tạo cỗ máy đơn giản, hoặc là quan quân của quân đoàn nổi danh nào đó của Châu Âu, mang nhiệt tâm với văn minh Hoa Hạ (Trung Quốc). Bất kể sự được mất của cá nhân, bất kể nguy hiểm và tử vong khi gia nhập thế lực yếu, vẫn dứt khoát kiên quyết mà đi theo kẻ xuyên việt.

Có lẽ mấy người kia đều bị nhìn ra là kẻ năng lực lớn từ thời không hiện đại xuyên việt tới, cho nên mấy gã nước ngoài vì danh phận phú quý của nước lạ đất khách, chủ động đâm đầu vào.

Người với người quả thật không thể so sánh được, Lý Mạnh tự thấy làm không tệ, mấy trăm vạn dân Sơn Đông, mười vạn binh, ít nhất khi thuộc hạ của hắn vẫn còn no bụng, binh mã trong tay cũng là quân đội mạnh nhất, tiên tiến nhất đế quốc Đại Minh , sao cho tới bây giờ vẫn không thấy người nước ngoài nào chủ động tới nương tựa.

Hơn nữa ở Đại Minh này, có không ít người nước ngoài, mặc dù kinh thành và nam Trực Lệ ở tình thế nguy cấp như vậy, những cũng vẫn là địa phương giàu có và đông đúc nhất thế giới này, người Châu Âu, người Ả Rập có thương nhân, có người truyền giáo, còn có bọn người gọi là người lưu lạc, đều tới nơi này mạo hiểm, truyền giáo, buôn bán.

Có điều cho tới nay chưa từng ai nghĩ tới Sơn Đông, đó là một tỉnh có từ khi Đại Minh bắt đầu lập nước, chính là tỉnh biến loạn không ngừng, kẹp ở giữa trung tâm đế quốc và tỉnh giàu có đông đúc nhất, những điều này đều bị tất cả mọi người quên lãng.

Nhớ lại mình đã cho cha cố Federer kia không ít vàng bạc, nói hễ là nhân tài hữu dụng, không cần tiếc tiền tài, đều mời tới, xem ra cái này hiệu quả cũng không tốt.

Thời gian Lý Mạnh trầm ngâm ở đó, người từ Giao Châu tới báo tin tất nhiên cũng không dám quấy rầy, đều đứng cung kính bên cạnh, chỉ một tin cha cố Federer trở về, vẫn không đủ để những người này vội tới báo cho tướng quân trấn đông, đại soái của bọn họ - Lý Mạnh.

Người tới báo tin này là Thủ bị thành Giao Châu, là một gã Thiên tổng doanh, doanh là đơn vị cơ sở của binh mã Sơn Đông, quân nhân Sơn Đông, nếu có thể trở thành Thiên tổng của một doanh, gã liền trở thành linh kiện hiển hách nhất trong bộ máy doanh Giao Châu này, không có cơ duyên khác, hoặc là lập nhiều chiến công bất thế, muốn thăng lên chỉ sợ cũng rất khó.

Giao Châu bởi vì có diêm trường và cảng tư, nha môn về muối vụ sớm nhất, nên bên này tuy đều là bình dân quân hộ, nhưng cuộc sống trôi qua không tệ, trên cơ bản đều là người thân Lý Mạnh, không có đồn điền điền trang, cho nên Thiên tổng doanh trấn thủ tại chỗ này địa vị ở hệ thống doanh Giao Châu liền cao hơn một chút.

Thủ bị này là ở trong cuộc chiến sông Oa ngày đó lập được công lớn, đúng cái gọi là đi đầu đứng đầu, nhưng Thiên tổng doanh này lại bị tổn thương chân, luận công sau cuộc chiến, liền điều động lại, an bài gã ở Giao Châu này làm Thủ bị, chức vị này thay vì nói là một võ tướng, chi bằng nói là một quan địa phương.

Nơi này, chính là nơi để gã dưỡng thương, nghỉ ngơi thật tốt, có điều hôm nay, tên Thủ bị này cũng chạy tới đây, chắc là có đại sự.

“Đại soái, người cùng theo thầy Federer vượt biển trở về, lần này lúc trở về, nghe được một số chuyện ở trên thuyền, lén hỏi thăm, liền lộ ra chuyện một gã bang chủ bang muối, cảm thấy chuyện này là chuyện lớn, ty chức lúc này mới vội chạy tới đây, bẩm báo với đại nhân”.

Tôn Truyền Đình đưa lưng về phía người trong phòng, lúc này đã tháo mặt nạ sắt xuống, ở đó chầm chậm uống trà, gã ở vị trí kia, nên cũng không có ai cố ý qua nhìn thử tướng mạo của “người mặt sắt” này.

Lý Mạnh gật đầu, nhưng tên Thủ bị Giao Châu lại không mở miệng, khom người nói: “Ty chức mang cả tên nghe ngóng được kia tới, để gã nói rõ cho đại soái nghe”.

Gọi ra, một gã tiểu tử ở bên ngoài kính cẩn đi vào, tuy nói mặc trên người chính là quân phục doanh Giao Châu, có điều màu da lại ngăm đen, đây là do ở trên biển và phương Nam phơi nắng lâu mà ra thế, có điều tên tiểu tử này cũng không phải là người Hán, hoàn toàn là bộ dạng người Châu Âu da trắng.

Sau khi vào nhà, đầu tiên là dập đầu làm lễ ra mắt, lễ số này đều làm mười phần quy củ, gã quỳ trên mặt đất cung kính nói:

“Đại soái, tiểu nhân lúc trở về, trong một ngày phơi nắng trên bong thuyền, nghe được mấy tên thủy thủy dùng tiếng Phúc Kiến nói chuyện với nhau, nói là sau khi ra khỏi cảng Giao Châu, định đi nước Thanh ở phía bắc”.

Tiếng Hán mà người nước ngoài này nói, không ngờ mang chút khẩu âm Quảng Đông...

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tùy Thân Mang Theo Dị Hình Vương Hậu

Copyright © 2022 - MTruyện.net