Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 356 : Huyết chiến chỉ mới bắt đầu (1)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 356 : Huyết chiến chỉ mới bắt đầu (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hai doanh của Cách Tả ngũ doanh ở bên ngoài, biểu hiện có chút khiến người ta phải nghiền ngẫm, Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu sớm đã biết lộ số của quân Hoài Dương, thấy đối phương đẩy pháo ra, vội vàng hạ lệnh cho hỏa pháo của mình rút lui. Hỏa pháo của Tả Kim Vương vốn đi rất chậm, vừa quát ra lệnh, lập tức đẩy trở lại.

Nhưng phía bên Loạn Thế Vương Ngụy Tiểu Bắc thì nhất thời phản ứng không kịp. tầm bắn hỏa pháo của song phương không có gì khác nhau, hỏa pháo của quân Hoài Dương thì đi nhanh như vậy, hỏa pháo ba cân trực tiếp ngắm về phía này, phía Ngụy Tiểu Bắc vừa đẩy mấy khẩu pháo ra cũng nhìn thấy động tác của đối phương.

Đúng là tiến không được mà lùi cũng không xong, lại thấỵ những khẩu pháo đó của Tả Kim Vương căn bản không được đẩy ra mà lại hối hả đẩy trở về, nhất thời há miệng chửi to.

Trong lòng vẫn còn có ý cầu may, nghĩ rằng hỏa pháo của quan binh chắc không bắn được xa như vậy. Phía đó đã châm ngòi pháo, mấy tiếng bùm bùm vang lên.

Đạn pháo gào rít bay tới, điều chỉnh ngắm bắn trong lúc vội vã cho nên cũng khó mà chuẩn được, nhưng người ở phía bên kia đều đã bị dọa cho ngây ngốc rồi, nhìn chỗ cách mình không xa bốc lên khói bụi thật sự là hồn phi phách tán, sợ điếng cả người.

Những pháo thủ hạng bét này của Loạn Thế Vương bất chấp tất cả mà co giò chạy về bản trận. Năm khẩu pháo mà bọn họ đẩy ra, quân Hoài Dương bắn ba lượt mới có một phát pháo bắn trúng lên pháo của Loạn Thế Vương, loại sát thương này thực sự là có hạn, có điều biểu hiện của những binh sĩ Cách Tả ngũ doanh cũng khiến người ta chê cười.

Hỏa pháo tiến lên nữa cũng không hiện thực chút nào. một là địa phương rất nhỏ, hai là đội hình dàn hàng ngang và kỵ binh của đối phương là rục rịch hành động rồi, loại không gian này, tối đa là phát xạ được một loạt pháo thì binh mã của đối phương đã xông tới trước mặt, thực sự là không đáng.

Tại bản trận của quân Hoài Dương, các binh sĩ ba chân bốn cẳng dựng đài cao cho Trần Lục và đám tướng quan, trong dạng chiến trường như thế này, quan chỉ huy phải ở trên cao quan sát tình huống của chiến trường thì mới tận dụng hết được khả năng.

ở phía bức tường bè tre, có một quan quân chạỵ tới, đứng dưới đài cao lớn tiếng thưa: “Trần đại nhân, địa phương này không thích hợp để oanh kích bộ binh, đất quá mềm, đạn pháo ba cân vừa rồi bắn xuống đất căn bản là không nảy lên được.”

Trần Lục gật đầu, cao giọng đáp: “Về trận, chúng ta chỉ cần làm tốt việc của ta, để bọn lưu tặc đó tới công đánh là được!”

Tên quan quân pháo binh hành quân lễ rồi quay người chạy về tiền trận tuyên bố mệnh lệnh. Trần Lục cầm thiên lý kính trong tay quan sát thành phòng ở đối diện, thủy chung vẫn bào trì vẻ mặt tươi cười, xem ra hắn cũng chẳng coi đối phương ra gì.

Ngụy Tiểu Bắc ở bên kia dẫn thân vệ tới trước mặt Lưu Hi Nghiêu, nói với vè oán trách: “Lưu đại ca, thế này thì còn gì là tình nghĩa huynh đệ nữa, lão ca biết lộ số ra đám cẩu quan này mà sao không nói cho huynh đệ một tiếng, Xem này, làm đệ cả người dính đầy bùn đất rồi.”

Ngụy Tiểu Bắc ở trong quân đội của lưu dân, trước giờ luôn rất chú trọng việc ăn mặc, hắn năm đó là con cháu của một đại hộ lụi bại ở Thương thành, sau khi lăn lộn tới cục diện hiện giờ, bắt đầu hưởng thụ giống như năm đó rồi, cái này không quá thích hợp với Lưu Hi Nghiêu vốn xuất thân từ tiểu thương. Lưu Hi Nghiêu nhíu mày, lạnh lùng nói: “vừa rồi lão Hạ nói là để ta ở giữa chỉ dẫn ngươi đánh, ngươi sao không nghe, hiện tại còn tới trách móc cái gì.”

Cách Lỹ Nhãn Hạ Nhất Long ở trong thành có an bài, khi xuất chiến, Hạ Nhất Long bởi vì đứng ở hàng đầu. kiến nghị Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu từng đánh trận với quan binh, ít nhiều cũng có kinh nghiệm nên để hắn ở giữa chỉ huy, nhưng ở trong thành lúc thái bình thì như nước với lửa. cho nên Loạn Thế Vương Ngụy Tiểu Bắc này làm sao mà bằng lòng để đối phương chỉ huy quân lính của hắn.

Nhưng vừa lâm chiến gặp thiệt thòi thì lập tức tới oán trách.

Hai người vừa cãi nhau thì nghe thấy mẫy binh sĩ đứng quan sát trên tường thành gân cổ hét lên: “Quan binh xây tường ở đó. một đám người dùng thuẫn bài lấp đất!”

Với độ cao của bè tre. muốn nhìn ra người ở phía sau làm gì là chuyện rât khó, từ góc độ trên tường thành thì nhìn thấy các binh sĩ thuận theo bờ sông và hai bên không ngừng đào đất. sau đó đắp ở phía sau tường tre. Lúc trước đã nói là đoạn không gian có thể triển khai ở ven sông thành Toánh Thượng không lớn. ngoài khoảng trống ra thì là gò đất thấp và mộng nước, quan binh đang ở đó lấy đất. có bè trúc cứng để chống đỡ, lại đắp gò đất ở đằng sau. cũng có thể chống đỡ được.

Người trên đầu thành hét xong thì đã có thể nhìn thấy sọt đất của đối phương đồ về phía này, trước khi quân Hoài Dương chưa xuất hiện, đám người lão Tiền đứng nói chuyện cười đùa trên tường thành, lúc này thì đang ở bên bờ sông hộ thành nhìn chằm chằm vào tường thấp bè trúc ở đối diện, tường tre đó dần dần biến thành tường đất.

Tên mặt sẹo trong tay cầm một thanh đại đao đã hoen gì, đưa tay ra sờ sờ vết sẹo của mình theo thói quen, than: “Chà chà, không thấy có dân phu. đám chó này là tự mình đào đất xây tường, con mẹ nó thật là hiếm có khó tìm.”

Lão Tiền trên người mặc giáp da đã thủng một lỗ lớn, nhìn cái lỗ lớn ở trước ngực, chỗ rách còn có mảng máu màu tím đen. rõ ràng là tháo từ trên người người chết xuống, hắn cầm đao trong tay, đứng hơi dựa ra sau. sắc mặt cũng không khó coi lắm. hùng hùng hổ hổ nói: “Đám quan quân này chính là bọn đã khiến cho doanh của chúng ta phải chịu tổn thất ở trấn Chính Dương, nghe các huynh đệ quay về nói rằng chúng rất cổ quái rất cổ quái!”

Cá Trạch nhỏ trong tay cầm một thanh trường mâu, hắn đứng ở đầu tiên trong đám người này, phía trước còn có hai ba hàng người, chính là tiền tuyến, sở dĩ nói hai ba hàng là bởi vì những người này căn bản không có trận hình, đứng ở đó một cách tản mạn, hắn nghe thấy hai vị người quen nói chuyện, cũng cười hi hi quay đầu lại bảo: “Hôm nay nếu đánh xong rồi, trong thành thế nào cũng có rượu thịt khoản đãi cho mà xem!”

Hắn vừa nói xong câu này, người ở bên cạnh là đằng sau đều cười rống lên, tên mặt sẹo nuốt nước bọt. nói: “Chứ sao, xong trận này, đại vương của chúng ta khẳng định sẽ khao thưởng...”

Những lời nói này khiến tinh thần của đám người này hăng hái hẳn lên, bọn họ trước tiên là nhìn thấy thảm cảnh của nạn đói sau đó lại chém giết trong đội ngũ của lưu dân sống tới ngày hôm nay đã không còn nguyện vọng quá viển vông gì nữa rồi, có thể được ăn thịt uống rượu đã là sung sướng lắm rồi. Phía này đang nói chuyện thì đột nhiên có người gân cổ hét lên: “Các huynh đệ, hôm nay đám cẩu quan tới uy hiếp chúng ta, không đánh bật chúng trở lại, chúng ta cũng không có cách nào tới Hà Nam theo sấm vương lão nhân gia. Lão Lưu xin ở đây tuyên bố. phàm là huynh đệ năm hàng đầu xông lên trước, mỗi người năm mươi lạng bạc, một thanh binh khí tốt, sau khi về thành cho đàn bà để vui vẻ mấy hôm. Còn tất cả các huynh đệ ở đây ngày hôm nay, đợi sau khi về thành, rượu thịt ê chề đang đợi chúng ta ăn uống no say đó!”

Hắn vừa nói xong những lời này, tiếng hoan hô vang trời, Cách Tả ngũ doanh tuy hoạt động lâu ngày ở địa phương giàu có, nhưng các binh sĩ lưu dân ở bên dưới cũng chẳng được hưởng phúc gì cả, năm mươi lạng bạc cho dù là ở loạn thế ở địa phương thái bình cũng có thể sống được vài năm. Một thanh binh khí tốt là vốn để giữ mạng, còn nữ nhân và rượu thịt thì càng không cần phải nói.

Có phần thưởng hậu hĩnh, liền thấy vô số người xông lên hàng đầu. vốn là trận hình của Cách Tả ngũ doanh ở bên ngoài thành, từ bên ngoài sông hộ thành trở đi ban đầu chỉ có độ dày gần một trăm bước, vừa nói như vậy , người ở trong thành thì ùa ra ngoài, người ở bên ngoài thì tiến lên trước, trong nháy mắt trận hình tăng vọt lên thành có độ dày một trăm năm mươi bước.

Còn độ dài, phàm là chỗ mà có thể triển khai trận hình, đã toàn là binh mã của Cách Tả ngũ doanh.

Ngụy Tiểu Bắc và Lưu Hi Nghiêu thì đứng ở trên cầu treo ở cửa thành dưới sự vây quanh của thân vệ.

Phía hàng ngũ của Ngụy Tiểu Bắc cũng đang hoan hô, bởi vì bọn họ cũng được hứa thường như vậy.

Thấy lão Tiền và Mặt Sẹo đều tiến lên trước. Cá Trạch nhỏ cũng quệt mũi tiến lên theo. Mặt Sẹo xách đao đây người ở trước mặt, vừa đây vừa mắng, ngươi khác vừa nhìn thấy vết sẹo trên mặt hắn thường thường đều tránh đường. Quay đầu lại nhìn thấy Cá Trạch nhỏ cầm trường mâu chạy lên theo. Mặt Sẹo không khỏi cười mắng: “Sao. ngươi còn chưa mọc lông mà đã muốn chơi gái rồi à.”

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Không Có Gì Thú Vị Đâu?

Copyright © 2022 - MTruyện.net