Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy Âu Mạn nói khá tốt, nhưng khi nói tới thành ngữ, còn phải nhờ cha cố Phí Đức Lặc ở bên cạnh nhắc nhở, mời ấp úng nói xong được.
- Được, Âu Mạn ngươi đã là người của Giao Châu doanh rồi, quân kỷ một lát nữa có người dạy ngươi, có công thì thưởng, có tội thì phạt. Giao Châu doanh ta thưởng phạt phân minh, chỉ cần ngươi làm tốt, tiền đồ sẽ rộng lớn.
Lý Mạnh gật đầu nói, người này đúng là có chân tài thực học, nhưng trình tự dập đầu hành lễ phải làm, ở Châu Âu quý tộc thấy hoàng đế và giáo hoàng thậm chí còn quỳ xuống hôn giày, ở Châu Âu quỳ được, sang Đại Minh lại quỳ không nổi sao?
Cái gọi là người phương Tây chỉ nửa quỳ, không chịu quỳ gối dập đầu, là xuất hiện vào triều Thanh, sứ giả nước Anh nhìn thấy Càn Thanh ngoài mạnh trong yếu, cho rằng mình chẳng cần quỳ, nên mới bịa ra là lễ nghi hai nước khác nhau.
Tới cuối nhà Thanh và thời dân quốc, Hoa Hạ suy yếu, làm người trong nước có đủ loại suy nghĩ không thực tế với người Tây, ví như nói cử chỉ hành vi người Tây Dương là lễ nghi, rất tự tôn, rất ít khi đánh chửi người, sở dĩ có cách nghĩ này là vì quốc lực chênh lệch quá lớn, thêm vào thời đó những người ra nước ngoài đều là anh tài, bọn họ đi làm người trong nước không khỏi có cảm giác người Tây cũng là dạng người tài giỏi như vậy.
Ngoài ra những tác phẩm được phiên dịch sang đều là ngôn tự cao đẹp, tao nhã, thêm vào bọn họ phiên dịch tất nhiên đều rất mỹ diệu.
Cứ nghe bừa đồn bậy như thế người trong nước tất nhiên cho rằng phương Tây là thế giới văn minh lễ nghĩa.
Hiện giờ người phương Tây thực sự không có gì chênh lệch, Lý Mạnh lại có thực lực cường đại người lính đánh thuê lưu lãng bốn phương này đập đầu quỳ lạy không cảm thấy có gì khó xử.
Đương nhiên quan binh Giao Châu doanh bình thường chỉ hành quân lễ, mọi người đều là huynh đệ sống chết với nhau, không chú trọng nhiều quy củ như vậy.
Nhưng hôm nay Giao Châu doanh tiếp nạp Âu Mạn nghi thức quỳ lạy này chi để triệt để thần phục hắn, để phục tùng chỉ huy, lạy chín cái có vượt quy củ lễ tiết hay không thì chẳng ai để ý.
Khác với Đặng Cách Lạp Tư, Âu Mạn ngay từ đầu đã thể hiện ra tài năng của mình, hắn nói mình chỉ huy một vạn quân đội nếu như chính xác, địa vị của hắn còn phải vượt qua đám tướng lĩnh hạch tâm như Trương Giang, đối với Giao Châu doanh dựa vào quân công thăng chức không phải là chuyện tốt
Nhưng người tài như vậy nếu từ phía dưới làm lên thì hơi lãng phí dù sao Âu Mạn đã hơn 40 rồi, từ cơ sở đi lên là không hiện thực.
- Nếu như đã vào Giao Châu doanh rồi thì chúng ta trước tiên đi xem xem ngươi nói chỗ nào thiếu xót, đội hình và kỹ thuật này ta dựa vào nó hoành hành thiên hạ đó.
Là lừa hay là ngựa, kéo một cái là biết ngay thôi.
Những văn võ đi theo Lý Mạnh ánh mắt nhìn Âu Mạn đã thay đổi, mọi người đều biết Âu Mạn tương lai không kém, ít nhất là hơn Đặng Cách Lạp Tư nhiều, nhưng dưới ánh mắt hâm mộ, khâm phục, xen lẫn cả ghen tị của mọi người. Âu Mạn vẫn tỏ ra thản nhiên.
Thái độ này làm mọi người đánh giá hắn cao hơn một phần, thản nhiên với vinh nhục, thể hiện rõ tố chất con người, nếu là Đặng Dương Nhân, sợ rằng đã sung sướng nhảy cẫng lên rồi.
Hai nghìn binh sĩ thực nghiệm doanh đã đứng nghiêm trên giáo trường, nếu như nói ở thân binh doanh đi ra đều là quan quân, thì ở thực nghiệm doanh đi ra là sĩ quan, coi như là một trường quân giáo.
Những binh sĩ kỳ cựu kinh nghiệm phong phú này không đưa vào trong quân thực sự lãng phí nhưng thực nghiệm doanh nếu như có thể mau chóng đưa những ý tưởng của Lý Mạnh và quân tướng khác thực thi làm ra thành quả, mau chóng phổ biến tới cả Giao Châu doanh, thì tác dụng còn hơn xa cả hai nghìn lính kỳ cựu.
Được sự cho phép Âu Mạn đứng trên giáo trường, cha cố Phí Đức Lặc vẫn đứng bên cạnh làm phiên dịch, đem mệnh lệnh của hắn chuyển chính xác ra thành hán ngữ.
Hai nghìn người là biên chế của hai doanh, đương nhiên vì diễn tập phải có đối thù, Vương Hải làm thống lĩnh phe đối địch.
Âu Mạn chọn 900 người, 1100 người còn lại giao cho Vương Hải, hai bên đều dùng trường mâu, binh sĩ của Âu Mạn ít hơn làm như vậy là nói rõ bản thân nắm chắc thắng lợi có thể lấy ít địch nhiều.
Phe nhiều hơn trong lòng nổi giận, Vương Hải mấy năm qua trầm ổn hơn không ít, nhưng đối phương làm thế vẫn khiến hắn có cảm giác bị khinh thường.
Dùng đội ngũ hình vuông hoặc chia quân tác chiến là chuốc lấy thất bại, bên kia Âu Mạn chia 30 đội 30 người. Vương Hải cũng thay đổi bố trí, 25 đội 40 người, còn một trăm người còn lại dùng làm cơ động.
Diễn tập không giống với chiến trường, đặc biệt là diễn tập chiến thuật. Vương Hải đã chuẩn bị xong, nhưng Âu Mạn vẫn cần chút thời gian. Vương Hải tức tối chờ đợi. Âu Mạn và cha cố Phí Đức Lặc ở trước đội chỉ chỉ trỏ trỏ, mấy quan quân tựa hồ như đang tranh luận gì đó.
Xung quanh giáo trường có mô đất cao, để quan sát diễn luyện, Lý Mạnh đứng trên chăm chú xem phía dưới chuẩn bị, tay hắn vô ý gõ lên bàn. Viên Văn Hoành theo hắn lâu biết đại soái có chuyện do dự, đang suy tính.
Hai đội trong giáo trường mau chóng chuẩn bị xong ra hiệu cho bên kia. một quan truyền lệnh xin phép. Lý Mạnh lập tức phất là cờ đen trong tay lên, hai đội đều cầm trường mâu đối đầu. tiếng trống vang lên, hai đội dần dần áp sát nhau.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lý Mạnh có chút đắc ý, Âu Mạn và Đặng Cách Lạp Tư là người cầm quân chiến đấu ở Châu Âu. chiến thuật này của Âu Mạn. hẳn là Châu Âu đang sử dụng, thời đại này kỹ thuật quân sự Châu Âu bắt đầu vượt qua Đại Minh , không ngờ bố trí của mình lại hợp với tiến triển đó.
Nhưng trong lòng hắn cũng đáng tiếc, vốn khi Thích Kế Quang luyện binh, trong binh thư miêu tả, năm xưa Thích Kế Quang cũng hướng bộ binh đi theo hướng trận hình vuông.
Thích Kế Quang và Mã Cơ Nhã duy Lợi, hai người một đông một tây không hẹn mà có ý tưởng giống nhau, được cho rằng là mở đầu cho quân sự cận đại.
Nhưng cách huấn luyện của Thích Kế Quang chỉ là đốm lửa, mau chóng bị dập tắt, còn Châu Âu thì đi thẳng theo phương hướng đó.
Vương Hải hạ lệnh, đội ngũ của hắn tốc độ không đổi tiếng trống không ngừng, nhưng một trăm người kia bắt đầu tăng tốc chạy.
Chỉ là tăng tốc không phải đánh vào chính diện, mà chạy qua bên mé. hướng về đội ngũ Âu Mạn suất lĩnh, bọn họ ít người, có thể đảm bảo di chuyển tốc độ cao mà đội ngũ không loạn.
Thang Nhị đứng sau Lý Mạnh nhỏ giọng nói:
- Đại soái, hai đội đi được năm mươi bước, là tiểu đội của Vương Hải tới cánh trái của người Tây kia. khi đó tên người Tây hai mặt thụ địch, huống chi đội ngũ chính diện của Vương Hải khá mạnh, trận này Vương Hải phần thắng không nhỏ.
Vương Hải và Thang Nhị cộng sự nhiều năm, nói chuyện tất nhiên là có thiên vị, Lý Mạnh xem một lúc, bật cười trêu chọc:
- Tấn công cánh trái đội ngũ, ta có dạy các ngươi như thế sao? Trong sách không có, Tiểu Hải đúng là biết học biết ứng dụng, ý kiến của Âu Mạn nói ra, hắn lấy luôn để dùng rồi, ngươi nói xem nếu cách đánh của đối phương thắng rồi thì trận này thắng bại phải tính thế nào?
Nói xong lại lắc đầu cười, đương nhiên Vương Hải linh hoạt ứng phó làm hắn cao hứng, binh mã đại doanh nhiều hơn các quân khác gấp đôi, mỗi lần xuất chinh luôn cần một phó tướng, Vương Hải có trình độ thế này, tất nhiên có thể yên tâm.
Thang Nhị mặc dù là thủ lĩnh kỵ binh nhưng phán đoán vẫn chuẩn xác, hai đại đội đối diện nhau tốc độ không đổi còn tiểu đội kia đã vòng qua cánh trái của Âu Mạn.
Khi khoảng cách của hai bên còn một trăm mét, phía Âu Mạn hai mặt thụ địch, dưới tình huống kẻ địch đông hơn, chỉ sợ sẽ tan rã lập tức.
Đúng lúc này tiếng trống bên phía Âu Mạn dừng lại, một quan đội lớn tiếng phát lệnh “sang phải!” Đội ngũ của Âu Mạn đứng nghiêm tại chỗ xoay qua bên phải.
Tiếng trống vang lên. Âu Mạn nhào về phía tiểu đội, Lý Mạnh mở to mắt đứng dậy, nhìn hai đội ngũ lẩm bẩm nói:
- Đội ngũ này chuyển hướng nhanh hơn chúng ta không ít.
Đúng là nhanh hơn một chút, tiểu đội chỉ vừa mới bày xong trận, bên Âu Mạn đã đánh tới, tốc độ nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Trong lúc cấp bách chỉ có thể giơ trường mâu nghênh chiến, ai nấy đều cầm ngang trường mâu, không ngờ bên phía Âu Mạn binh sĩ dùng động tác không thành thạo lắm, thân trên hơi nghiêng về phía trước, tay trái giơ trường mâu, tay phải cầm lấy phần đuôi, tiến tới từng bước nhỏ.
Loại động tác này hoàn toàn không phù hợp với yếu lĩnh của Giao Châu doanh, bên tiểu đội đột nhiên phát hiện, dù hai bên dùng cùng một loại trường côn, nhưng tư thế của đối phương hình như làm trường côn dài hơn, khi đối địch khẳng định là mình bị đâm trúng trước...