Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 375 : Chiêu an Nhữ Châu (1)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 375 : Chiêu an Nhữ Châu (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lý Mạnh quay sang nói với Viên Văn Hoành:

- Bố trí phiên dịch cho Âu Mạn phái là người tin cậy được, đãi ngộ của Âu Mạn chiếu theo thiên tổng để tính.

Nói xong Lý Mạnh gọi Vương Hải và Thang Nhị cùng xuống giáo trường.

Động tĩnh của quân Hoài Dương và quân Thanh Châu mỗi ngày đều dùng khoái mã chuyển tới. tin tức bên kia gần hai ngày sau bên Lý Mạnh mới biết.

Hệ thống dịch trạm Sơn Đông - Nam Trực Đãi rất tốn kém, nhưng vì truyền tin, nên cũng đáng, ba mươi dặm đổi ngựa, để ngựa thủy chung giữ được thể lực sung mãn, đảm bảo tin tức truyền đạt kịp thời nhất có thể.

Nếu là cấp báo thì không thể chần chừ được, kỵ binh đưa tin hai chân nhũn ra, đi được mấy bước móc thư đưa ra cho thân binh của Lý Mạnh, tiếp đó được kỵ binh khác dìu đi nghỉ.

Trong phòng chỉ còn lại sau người, đều là thân tín của Lý Mạnh, thân binh kia không đưa trực tiếp thư cho Lý Mạnh mà tới bên cạnh một thư lại thân binh, nói:

- Năm Thiên Khải thứ ba, Tô Châu Mai Hoa thư cục...

Thư lại kia nghe thấy đồng bạn báo cáo. vội lấy trong cái túi lớn mang theo bên cạnh, lục ra một cuốn sách nhỏ, thư và sách thì trịnh trọng giao cho Viên Văn Hoành.

Viên Văn Hoành cầm lấy, tới bàn phía sau, Lý Mạnh nhìn Vương Hải, thấy sắc mặt hắn vẫn còn khó coi, liền trêu:

- Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, Tiểu Hải ngươi giờ cũng là đại tương nắm trọng quyền rồi, sao vẫn thiếu trấn định như thế?

Nghe thấy thả Vương Hải cười gượng, nhưng bộ dạng vẫn gần như cũ, Lý mạnh cười nói:

- Buổi diễn tập hôm nay không có nghĩa là Âu Mạn mạnh hơn ngươi, mà là có một số thứ Giao Châu doanh trước kia không chú ý tới, hôm nay ngươi thất bại là vì điểm mù của các ngươi bị Âu Mạn nhìn ra.

Lý Mạnh trở nên nghiêm túc hơn, giọng đề cao một chút nói:

- Thất bại hôm nay là chuyện tốt, điểm yếu này mà đặt ở trên chiến trường, bị kẻ địch nắm lấy là xong rồi. Tiểu Hải, tối nay ngươi và Viên chủ bộ lập tức chính lý một trận đánh mẫu và ghi chú rõ, sau đó dùng khoái mã gửi đi cho quân đội các nơi.

Thấy Lý Mạnh nói nghiêm túc, Vương Hải vội đứng nghiêm lĩnh mệnh, trong lòng bớt giận không ít, vấn đề này phát hiện càng sớm càng tốt.

Bên này vừa dứt lời. Viên Văn Hoành đã cầm một tờ giấy chạy tới, đưa cho Lý Mạnh xem. Lý Mạnh mở ra liền khóc cười không xong.

Thang Nhị và Vương Hải ở bên cạnh cũng thấy như thế đều lo lắng, bọn họ là tướng lĩnh hạch tâm, tất nhiên là biết Giao Châu doanh đang làm gì ở Nam Trực Đãi.

Tiếp đó Lý Mạnh chán nản dựa lưng vào ghế, thuận tay đưa tờ giấy cho Viên Văn Hoành, nói với hai tướng lĩnh thân tín:

- Cách Tả ngũ doanh hàng rồi.

Vương Hải và Thang Nhị mặt vộ vẻ mừng rỡ, đồng loạt ôm quyền nói với Lý Mạnh:

- Chúc mừng đại soái, đại sự đã sắp thành công rồi.

Lý Mạnh gật đầu, nhưng không kích động như bọn họ, mưu tính bao lâu, vốn tướng đợi Cách Tả ngũ doanh và quan binh Đại Minh giằng co thì các nơi đồng loạt ra tay, nuốt gọn cả hai bên. chiếm lấy vùng đất này của Đại Minh .

Như vậy Sơn Đông có thêm hậu phương lớn, nhân khẩu và địa bàn mở rộng gấp đôi, thuế má càng tăng mạnh, có thể ngạo nghễ thiên hạ, ung dung hành động rồi.

Phải biết rằng thuế của Đại Minh một nửa thu được từ Nam Trực Đãi, kinh sư và Sơn Tây càng cần lương thực và tài phú của Nam Trực Đãi cung ứng, hạ được Nam Trực Đãi, Giang Tây và Chiết Giang tiếp giáp không có chỗ hiểm để thủ, chỉ đợi ngày tiếp nạp, có được số địa bàn và nhân khẩu này, Giao Châu doanh sẽ không còn ai địch nổi nữa.

Vì đạt được mục đích này, Lý Mạnh bày ra kế hoạch lớn xua hổ nuốt sói, sau đó Giao Châu doanh rình ở đằng sau, đánh một trận xác lập đại cục.

Nhưng chuẩn bị bao lâu, nhân vật chính là Cách Tả ngũ doanh lại hàng mất, giống như người dồn sức chuẩn bị đấm mạnh ra, nhưng phát hiện mục tiêu đã mất rồi, sức lực không thoát ra được.

Cảm giác hụt hẫng đó làm người ta không thoải mái, đối với Lý Mạnh mà nói thắng lợi kiểu này thực sự mất hứng, thực sự vô vị.

Nhưng với Vương Hải và Thang Nhị mà nói chuyện này đúng là làm người ta vui mừng, quân Hoài Dương và Thanh Châu có thể bớt tử thương, bớt tiêu hao quân phí có thể toàn lực đối phó với quan binh Lô Cửu Đức được rồi.

Mà binh sĩ Cách Tả ngũ doanh đầu hàng có một cái lợi khác, là có thể thu nạp lượng lớn binh lực trong đó.

Hiện giờ ngoài Giao Châu doanh ra, quan binh Đại Minh đã nát lắm rồi, có một số sức chiến đấu không tệ thì không đội trời chung với Giao Châu doanh, nguồn binh lực của Giao Châu doanh đã tới cực hạn, nếu như tiếp tục trưng binh sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới sản xuất.

Binh sĩ Cách Tả ngũ doanh trải qua chiến đấu, có tổ chức quân sự, chính là nguồn binh lực tốt nhất.

Giao Châu doanh sắp mở rộng quân mỗi tướng lĩnh đều mở to mắt chú ý, chuẩn bị để quân mình được mở rộng, hiện giờ có Cách Tả ngũ doanh đầu hàng, tính toán ra ít nhất có thể chọn được năm sáu vạn người, còn số già yếu sót lại, có thể cho đi trồng trọt vùng mộng đất hoang phế ở phủ Phụng Dương, đây là chuyện nhất cử lưỡng tiện.

Binh lực và sức lao động trong hàng binh với Lý Mạnh mà nói là lợi nhuận của cuộc chiến, nhưng giờ món lợi tự đưa tới tận miệng, lại không thấy cảm giác gì, nhớ hồi nhỏ hắn đi trộm ngô, tự nướng tự ăn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Lý Mạnh trầm tư một lúc nói với Viên Văn Hoành:

- Chuẩn bị ghi chép, tham tướng Trần Lục tiếp nhận Cách Tả ngũ doanh đầu hàng, nhưng quân đội hai bên duy trì hiện trạng, không tiếp xúc, công bố với bên ngoài là vẫn đang giao chiến. Ngoài ra, Tả Kim Vương, Loạn Thế Vương, Cải Thế Vương nếu không thể dẫn toàn quân tới đầu hàng thì kiên quyết không chấp nhận.

Viên Văn Hoành múa bút như bay, Lý Mạnh đứng lên đi vài bước rồi nói:

- Cho dù Cách Tả ngũ doanh trên dưới thống nhất ý kiến chấp nhận đầu hàng, nhưng tất cả phải bảo mật trong Cách Tả ngũ doanh, trú quân tại chỗ, nhớ kỹ, đây là điều kiện đầu hàng. Trần Lục, Mã Cương trước khi mệnh lệnh tiếp theo của bản soái tới nơi, vẫn coi Cách Tả ngũ doanh là kẻ địch, nếu tới gần đánh không dung tình.

Lý Mạnh gật đầu nói “hết rồi”, Viên Văn Hoành vội gấp thư lại, niêm phong, rồi giao cho khoái mã đưa đi. nhưng Lý Mạnh lại đưa tay ngăn lại, nhỏ giọng nói:

- Không phải vội trong một ngày, trước tiên đưa cho Công Tôn tiên sinh, buổi tối bàn xong hãy quyết định.

Thân binh lĩnh mệnh rời đi. Lý Mạnh lại bắt đầu đưa ra mệnh lệnh thứ hai:

- Lập tức phát lệnh toàn quân, năm doanh đóng ở phủ Đông Xương điều tới đóng ở Duyệt Châu, quân Duyệt Châu phải chuẩn bị thuyền bè đầy đủ, sẵn sàng theo đường thủy tới Hàn Nam và Nam Trực Đãi, điều quân Đăng Châu vào Thanh Châu, đợi đại quân nam hạ phòng thủ Tế Nam và Đông Xương, Ngoài ra diêm đinh vũ trang các nơi, tập trung toàn bộ tinh thần cảnh giới, trấn áp địa phương, phải để Sơn Đông yên ổn, mệnh lệnh này chép ra gửi đi. không được trì hoãn.

Lý Mạnh nhìn Vương Hải và Thang Nhị, hai người này mặt đầy hưng phấn, Lý Mạnh cười nói:

- Nhàn rỗi lâu cũng sắp phải đánh trận rồi, quay về chỉnh đốn binh mã của các ngươi, sẵn sàng đợi lệnh, chuẩn bị xuất phát.

Hai người dạ ran tuân lệnh.

Lúc tới giáo trường thì sắc trời trong xanh, lúc này này mây đen mù mịt, đất trời u ám, mưa gió sắp tới...

Lưu Lương Tá trước kia dưới trướng sấm vương, cũng được coi là mãnh tướng, nhưng khi được quan quân chiêu an, con người kém hơn rất nhiều.

Đầu tháng chín, tổng binh Hoàng Đắc Công gặp trở ngại ở phía trước, tiến quân lâu như vậy, Lô Cửu Đức cũng phải thay phiên nghỉ ngơi, để Lưu Lương Tá tới thay thế.

Hoàng Đắc Công và Lưu Lương Tá mâu thuẫn rất sâu, để Lưu Lương Tá đi thay, hắn không muốn, lần này chỉ huy bọn họ không phải là quan văn, là quan văn thì có thể không nghe, nhưng thái giám Lô Cửu Đức là nhân vật tinh minh một con ruồi không bay qua nổi mắt, trong tay còn có quân lính.

Mệnh lệnh này hạ xuống, nếu không tuân theo, cấm quân Nam Kinh sẽ đánh thẳng tới.

Lưu Lương Tá dù không tình nguyện vẫn lĩnh đại quân tiến lên, hắn và bộ hạ gần sáu phần là nhân mã sấm doanh đầu hàng, nhưng hoành hành coi thường pháp luật, tiêu hao sạch sẽ sức chiến đấu và dũng khí rồi.

Tả Kim Vương và Loạn Thế Vương hiện giờ không tính toán gì nữa, hợp lực với nhau, hướng về phía trước, Hoàng Đắc Công bị hai người đánh lui, Lưu Lương Tá vừa tới, trận chiến đầu tiên đã thua lớn, liền lui về, hơn nữa chiến trường này lựa chọn rất không thích hợp, muốn trở về đại doanh gần Thọ Châu còn cách khá xa.

Lưu Lương Tá vừa lui, toàn quân từ trên xuống dưới đều chán nản, ai cũng biết nếu cứ tiếp tục chạy như vậy, Cách Tả ngũ doanh đuổi theo sau lung, sợ rằng toàn quân sẽ tháo chạy, khi đó Lưu Lương Tá có ý đầu hàng rồi, nếu quân lính bị đánh tan, bản thân quay về cũng không còn gì nữa.

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đại Phách Quan

Copyright © 2022 - MTruyện.net