Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 377 : Chương 376 Phá cũ lập mới (2)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 377 : Chương 376 Phá cũ lập mới (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thời đại này muốn đánh hạ một thành trấn, phải có binh lực lớn gấp kẻ địch nhiều lần, Lưu Lương Tá rúc mình vào trong thành, hạng bình thường đánh không nổi, huống chi binh mã Cách Tả ngũ doanh cũng chỉ có trình độ đó. sau khi nội loạn nhân tâm càng dao động, không tổ chức nổi công kích nữa.

Lô Cửu Đức liền đem binh mã dồn về một dải Thọ Châu, để Hoàng Đắc Công thủ ở trấn Chính Dương. So với quân lương cấp dưỡng cuồn cuộn đổ vào Lưỡng Hoài và Nam Kinh, Cách Tả ngũ doanh chẳng có mấy lương thực sử dụng.

Lô Cửu Đức mỗi ngày lớn tiếng chửi bới quân Hoài Dương của Giao Châu doanh, chửi bọn họ có quân để đánh nhưng lại án binh bất động, rõ ràng lọng dạ khó lường.

Nhưng từ cuối tháng chính tới đầu tháng mười, Lô Cửu Đức cùng đám quan viên Nam Trực Đãi đều câm như hến cả.

Liên quân La Lý đánh hạ Nhữ Châu, đại quân cách Phụng Dương rất gần, nếu như quân Hoài Dương không chặn ở đó, thì mấy chục vạn đại quân tới không kẻ nào kháng cự được. Bị ảnh hưởng không chỉ là quan binh, các tướng quân cao cấp của Cách Tả ngũ doanh vốn quyết định đầu hàng lại có chút dao động, thầm nghĩ sấm doanh đã gần mình như vậy rồi đi đầu hàng Sấm doanh khẳng định sung sướng hơn quan binh.

Nhưng liên quân La Lý sau khi đi về phía đông Mạnh gia trang thì không có hành động gì nữa, lại nam hạ công thành cướp đất. Bởi vì vào đầu tháng mười, binh mã Quy Đức đều tập kết tới Trần Châu, thêm vào quân Duyệt Châu theo đường thủy tới, cùng với quân Hoài Dương, giống như là nhắm vào liên quân La Lý, ở trong tình thế giằng co này, liên quân La Lý tất nhiên phải thận trọng.

Sấm vương và Tào Tháo hành động như vậy làm Cách Tả ngũ doanh đều bỏ đi suy nghĩ kia. xem ra mình lựa chọn không sai, ai cũng sợ binh mã Sơn Đông.

Cách trấn Thạc Dương một dặm chính là doanh trại của Ngụy Tiểu Bắc, hai bên cứ như vậy giằng co đã năm ngày, hiện giờ không khí mỗi ngày một lạnh hơn binh sĩ cũng không còn tinh thần gì.

Nhưng rạng sáng ngày mùng 5 tháng 10, binh sĩ nòng cốt trong doanh của Ngụy Tiểu Bắc đều bị thúc dục. bọn họ đều là binh sĩ kinh nghiệm rồi, biết một khi dậy sớm là có chuyện.

Trần Bắc và Lưu Tần gia nhập quân đội ba năm sau khi Cách Tả ngũ doanh nổi dậy, mấy năm qua đã chiến đấu sinh tử không ít, với một số tình thế hiểu rất rõ.

- Dậy sớm thế này chẳng lẽ là nhắm vào đám cẩu quan kia rồi, Lưu Lương Tá xây dựng doanh trại như con nhím vậy, xông vào chẳng phải là tìm lấy cái chết.

- Khỏi lo, bên trên cũng đâu phải là kẻ ngốc, vừa rồi còn nội chiến, nếu ép huynh đệ xông lên. không sợ huynh đệ giải tán hết không theo hắn nữa sao.

Lưu Tần vừa nói xong, liền bị một đầu mục sau lưng rút đao ra, hung dữ quát:

- Mau vào đội ngũ cho lão tử, còn lèm bèm nữa, lão tử cho một đao chém chết hai đứa các ngươi.

Hai nhân vật lười biếng vội vàng chui vào trong đội ngũ, đám thủ hạ cấp đầu mục của Ngụy Tiểu Bắc đều chạy ra duy trì trật tự, không để cho binh sĩ ồn ào hỗn loạn, bình thường đội ngũ mà chỉnh đốn tới mức độ này là có thể cầm vũ khí công thành xông lên rồi.

Nhưng hôm nay mãi không thấy có hành động gì, như đang đợi gì đó, trời ngày càng sáng dần, ai cũng biết nếu không động thủ, sẽ mất đi tính bất ngờ của cuộc đột kích buổi sáng.

Trần Bắc vừa mới muốn mở miệng hỏi, nhưng lại nghe thấy mấỵ tên đầu mục bên cạnh luôn miệng quát tránh rạ chính đang bực bội thì nhìn thấy phía sau đây ra một khẩu hỏa pháo do hai con trâu kéo, phía sau còn có mười mấy người đẩy, lại còn có người liên tục lót đất ở dưới bánh xe.

Người đẩy đại pháo đều mang trang phục của doanh lão Hồi Hồi, nhưng khẩu phào này không phải là pháo của Đại Minh \, cũng chẳng phải là loại hay thấy trong quân doanh, xe pháo được làm bằng bánh sắt lớn. binh sĩ xung quanh không khỏi kinh ngạc, dù cho đám đầu mục quát tháo, vẫn thì thào bàn luận.

Trần Bắc nhún chân lên nhìn mấy lượt, nói với Lưu Tần:

- Mẹ ơi, bên Lão Hồi Hồi nghèo kiết xác, từ đâu có thứ đồ chơi to thế này, chẳng lẽ mấy ngày qua phất lên nhiều như thế?

Lưu Tần ra hiệu cho Trần Bắc nhỏ giọng lại, nói:

- Khẩu pháo này ta thấy rất lạ, gần đây ngươi có nghe thấy không, bên trên đang thương lượng chuyện chiêu an..

- Lời này không dám nói bừa... Nhưng hôm qua từ phía đồng hương ta cũng nghe được chuyện này, nhưng bên trên không nói rõ ràng! Mẹ nó nếu chiêu an thì sao hôm nay còn ra đây làm gì.

- Không chừng là làm hòa với quan binh Dĩnh Thượng ở phía tây.

Phải biết rằng quan binh Cách Tả ngũ doanh gọi binh mã bên phía Lô Cửu Đức là “cẩu quan”, nhưng bên Trần Lục gọi là “quan binh”. Lưu Tần dừng lại một chút rồi nói:

- Ta nghĩ không chừng ngũ doanh chúng ta chiêu an bên Dĩnh Thượng mà không phải là bên này đâu.

Nghe tới đây Trần Bắc mở to mắt ra. nói nói:

- Con mẹ nói chẳng phải đều là quan binh sao, lắm chuyện cổ quái thế.

Đang lúc nói chuyện thì đại pháo đã được chậm rãi đẩy ra trước trận, đội ngũ lại loạn lên, các cấp đầu mục thúc binh sĩ theo sau đại pháo. Động tĩnh lớn như thế quan binh ở trấn Thạc Dương đương nhiên là nhìn thấy, tiếng chiêng trống mau chóng vang lên, làm toàn bộ quan binh các nơi chuẩn bị tác chiến phòng ngự, nhưng cũng chẳng khẩn trương mấy, bên đó phòng ngự như một con nhím rồi vậy.

Cách Tả ngũ doanh tấn công mấy lần đều không được việc gì, lần này chắc cũng chỉ thế mà thôi. Khẩu pháo kia sau khi đẩy đi được hơn một trăm bước, liền nhắm chuẩn vào công sự phòng ngự của trấn Thạc Dương.

Khoảng cách quá xa, loáng thoáng như thấy bên kia sắp nã pháo, đám thuộc hạ của Lưu Lương Tá đều cười nhạo, thầm nghĩ cách ba trăm bước, có loại pháo nào bắn nổi sang bên này, mà cho dù bắn sang được thì có tác dụng gì.

Trần Bắc và Lưu Tần đều nhón chân nhìn thứ to lớn kia phát xạ, những binh sĩ khác đều cũng gần như vậy, tuy nói trong doanh của Ngụy Tiểu Bắc không thiếu hỏa pháo, nhưng loại pháo mà người bên Lão Hồi Hồi kéo sang trước khi khai pháo có động tác khác hẳn.

Có pháo binh hô to:

- Che hết tai lại.

Binh sĩ xung quanh cười lên hô hố, có người còn la tướng lên:

- Lão tử đâu phái chưa thấy nổ pháo, làm gì ra vẻ ghê thế..

Pháo binh hô lên kia móc ra hai cục bông nhét vào trong tai, cười khinh miệt, sau đó lấy thép nung đỏ cho vào trong lỗ pháo.

“Uỳnh!!”

Tiếng vào ầm vang, Lưu Tần ở bên cạnh chi thấy lỗ tai ong ong, mặt đất khẽ rung rinh, người lảo đảo về phía sau, vốn cho rằng đội ngũ dày đặc. thế nào cũng có đồng bạn đỡ ở đăng sau. nhưng không ngờ ngã phịch mông xuống đất.

Tiếng pháo cùng uy thế này mạnh hơn hỏa pháo mà bọn họ từng nhìn thấy rất nhiều, binh sĩ xung quanh không ít người bị tiếng pháo làm cho điếc tạm thời.

Nhìn sang phía công sự của trấn Thạc Dương đã bị đổ sập một góc, nếu mắt tinh còn nhìn thấy người bên trong công sự hoảng loạn, gạch ngói do phát pháo vừa rồi gây ra tạo sát thương lớn với quan binh xung quanh.

Đám binh sĩ bên Loạn Thế Vương còn chưa kịp phản ứng lại thì mười mấy pháo binh kia lại bắt đầu công việc, dùng khăn ướt lau bên trong nòng pháo, sau đó lau khô. nhồi thuốc nổ, lắp đạn, một loạt động tác rất mau chóng, chuẩn bị bắn phát thứ hai.

Nhưng người xung quanh không dám sơ xuất nữa, không cần nhắc nhở đã chạy nháo nhào hết tránh đi.

Phát đạn pháo thứ hai rít lên. công sự bên ngoài trấn Thạc Dương lại bị bắn trúng, lần này thật khéo rơi cách phát đạn trước không xạ điều này cũng nói lên kỹ thuật điều khiển pháo thuần thục của những pháo binh này.

Trần Bắc ngồi bệt trên mặt đất khôi phục được chút tinh thần nói:

- Đây khẳng định không phải là pháo của Lão Hồi Hồi, thứ con mẹ nó này là của quan binh bên Dĩnh Thượng.s

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Y Nữ Phương Hoa

Copyright © 2022 - MTruyện.net