Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 380 : Danh chính ngôn thuận (2)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 380 : Danh chính ngôn thuận (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cướp bóc trong thành Kế Châu đã hoàn tất, cho dù nhân khẩu trong thành không ít, nhưng không thể đem hết theo được, cho nên chỉ cướp đoạt nữ tử xinh đẹp, trai tráng làm dân phu, còn lại đồ sát hết sạch.

Mấy vạn bách tính Đại Minh trong thành bị đồ sát sạch sẽ, hoàng đế và các đại thần chẳng cho đó là tổn thất gì đáng nói hiện giờ an toàn của kinh sư mới là quan trọng nhất, tin tức đại quân Mãn Than nhập quan dùng tính mạng của toàn thành Kế Châu có được.

Nếu như lúc bình thường, Sùng Trinh có lẽ sẽ nhỏ vài giọt nước mắt, nhưng lần này quân Mãn Thanh chỉ cách kinh sư có hai ngày đường, chẳng còn để ý tới cái khác nữa, tín sứ triệu tập binh mã từ kinh sư ào ào chạy tới các nơi.

Hai tổng đốc, sáu tuần phủ, tám tổng binh của Bắc Trực Đãi đều bị cưỡng chế xuất quân cứu viện, nếu như không phải binh mã Sơn Đông nam hạ bình loạn, sợ rằng cũng bị triệu tập.

Còn về địa phương không có quân đội bảo vệ, liệu có bị Thát Đát tàn hại không thì không nằm trong suy tính của Sùng Trinh và đại thần trong triều.

Đốc sư Hầu Tuân đóng ở bắc Hoàng Hà cũng bị thúc giục cứu viện, nhưng Hầu Tuân và tổng binh Sơn Tây là Hứa Định Quốc đều ở biên cảnh triệu tập binh mã không thể đến được.Binh mã Bắc Trực Đãi hội tụ ở kinh sư, quân tướng các nơi lần này hành động cực nhanh, vì mọi người đều biết ở kinh sư công sự toàn vẹn, binh mã tụ tập đông, hệ số an toàn cao hơn.

Nhưng kinh sư vào 10 tháng 11 mới nhận được tin xác thực, đại quân Thát Đát hạ Kế Châu xong không tới kinh sư mà lại nam hạ.

Mãn Thanh công phá Bào Trì đánh hạ Hương Hà cuối cùng tới bên Đại Vận Hà, đề đốc Lưu Nguyên Bân ở Thông Châu run rẩy không dám xuất quân.

Mãn Thanh dọc theo đường thuỷ tiến lên, dù nước Đại Vận Hà đóng băng, nhưng vận chuyển đường thuỷ tiện hơn rất nhiều, hơn nữa hai bên bờ có rất nhiều kho hàng lớn của Đại Minh, thuận tiện cho viện bổ xung quân nhu, bắt đầu từ lúc đó tốc độ của mấy vạn đại quân Mãn Thanh bắt đầu nhanh hơn.

Giữa đại quân Thát Đát và Sơn Đông căn bản là bình nguyên không có địa hình nào ngăn cản đại quân Thát Đát tiến lên.

Dù bên Mãn Thanh không coi sức chiến đấu của quân Minh vào trong mắt, nhưng vẫn theo quy củ tiến hành che dấu hành tung, khi tiến quân, khinh kỵ Mãn Mãn chia ra bốn phía phong tỏa tin tức.

Hành vi này của đại quân Mãn Thanh tạo thành phiền toái cho thám tử Sơn Đông, ở Bắc Trực Đãi và kinh sư thương hội Linh Sơn đều có phân hiệu, nói trắng ra là điểm thu thập tình báo, để mau chóng đem tin tức về Sơn Đông.Nhưng đại quân Mãn Thanh che dấu hành tung, làm những thám tử này không bị giết thì cũng đi đường vòng tiến lên.

Tất nhiên hiệu suất truyền tin kém đi rất nhiều.

Cho dù Giao Châu doanh thu hồi thuyền chiến mà Trịnh Gia quản lý thay, nhưng chuyện không trở nên tệ như Trịnh gia nghĩ, Trịnh gia vẫn có thể mua số lượng lớn muối ở Sơn Đông, làm ăn như bình thường.

Hơn nữa bởi vì khách hàng cảng Linh Sơn tăng lên, rất nhiều hàng hóa từ Nam Dương và Giang Nam vận chuyển tới làm Trịnh gia kiếm lời so với trước tăng lên không ít.

Điều lo lắng duy nhất là thương thuyền từ Châu Mỹ và Thiên Trúc cùng Tây Dương dần dần biết tới cảng Linh Sơn bắt đầu tới đây mua bán.

Trình Tam từng bị diêm bang Sơn Đông bắt, vẫn là đầu mục của Trịnh gia, danh tiếng trong đội thuyền Trịnh gia lại càng cao, vào ngày 12 tháng 11, thuyền của hắn từ phía bắc trở về.

Theo thói quen gần đây của hắn là phải tới một quân cơm ở trấn Phùng Mãnh, sau đó ở chơi thêm vài ngày.

- Thời gian trước, trừ thuyền của Trịnh gia chúng tôi, những thuyền khác không tới nữa, nghe binh mã Thát Đát đóng giữ ở đó nói đại quân Thát Đát đã tới Đại Minh rồi.

Trịnh Tam nói nhỏ với chưởng quầy chào đón hắn, chưởng quầy kia sắc mặt không có gì thay đổi, quay trở về sau quầy hàng.

Lúc này ở Sơn Đông không ai biết đại quân Thát Đát tới, một canh giờ sau khi biết được tin từ Trịnh Tam, một thớt khoái mã từ Giao Châu phi như bay về Tế Nam.

Đây là một chỗ sơ hở của tình báo Sơn Đông, cho dù Lý Mạnh nam hạ, nhưng đầu cuối hệ thống tình báo vẫn là Tế Nam, sau đó mới chuyển cho đại quân, làm trễ mất rất nhiều thời gian.

Sau khi tin tức tới được thành Tế Nam, tham tử Giao Châu doanh cuối cùng cũng vòng qua được sự phong tỏa của đại quân Thát Đát đưa tin tới Tế Nam.

Lúc này ở Tế Nam chỉ có quân Đăng Châu do Triệu Năng suất lĩnh, cùng năm nghìn người giữ lại trú ở Lai Châu, Thanh Châu.

Binh mã ở Tế Nam chỉ có hai vạn, còn quân Duyệt Châu thì bố trí ở biên cảnh gần Hà Nam Và Nam Trực Đãi.

Ngày 15 tháng 11, đại quân Lý Mạnh rời khỏi Từ Châu hai ngày, tới được Túc Thiên.

Sau khi vào Nam Trực Đãi, quan viên nơi đó thực sự không biết phải đối đãi thế nào, chỉ đành tận lực hỗ trợ quân nhu, nhưng không dám tới bái kiến, nhưng tri châu Từ Châu và mấy tri huyện đều gửi thư riêng cho Lý Mạnh, coi như bày tỏ thái độ trước.

Nhưng cao môn vọng tộc Từ Châu thì rất nhiệt tình, lũ lượt kéo dân tráng gia đinh tới quy thuận, nói muốn theo đại soái nam hạ giết giặc.

Từ Châu xưa nay dân cư dũng mãnh, các hào tộc đại hộ tụ tập lại với nhau, khi thái bình tự bảo vệ, khi loạn lạc thì đi cướp bóc, những thế lực lớn nhỏ này rất muốn đi theo một thế lực lớn có tiền đồ.

Bất kể là Lý Sấm, Trương Hiến Trung và Cách Tả ngũ doanh đều thuỷ chung không tới được nơi này, cho dù muốn quy thuận cũng chẳng được, hơn nữa nguy hiểm quá lớn.

Lần này Lý Mạnh suất quân tới, chính là lựa chọn tốt nhất từ trên trời rơi xuống, xưa nay lúc thay triều đổi đại là thời cơ tốt kiếm địa vị cầu phú quý, dẫn gia binh gia tướng xen lẫn vào, không chừng có thể kiếm được phú quý lớn, tội gì không làm, cho dù không được, thì cũng là trợ giúp triều đình dẹp giặc chỉ có công không có tội.

Điều này làm Lý Mạnh đúng là làm Lý Mạnh trở tay không kịp, đám hào môn đại tộc Sơn Đông rụt rụt rè rè, mà Từ Châu lại có cục diện này.

Đương nhiên những họ tộc lớn ở Sơn Đông bị cấm vũ trang, tất nhiên chẳng có ai dám chủ động tới nạp mạng, còn ở Từ Châu nuôi tư binh thành truyền thống, Giao Châu doanh xuất hiện đúng thời cơ, tất nhiên là được hoan nghênh.

Đối với sự nhiệt tình của hào tộc Từ Châu. Lý Mạnh tất nhiên không cự tuyệt, nhưng lại phái người đem những gia tộc đó đăng ký vào hồ sơ, tư binh của đại tộc đúng là nguồn binh lực tốt, nếu như Giao Châu doanh mở rộng quân tiếp theo, thì đây là lựa chọn tốt nhất.

Tới Túc Thiên, đại quân nghỉ ngơi chỉnh đốn.

Mười ngày trước đó, Mã Cương suất lĩnh quân Thanh Châu dọc theo sông Hoài hướng về phía tây, trống reo cờ mở tiến về Phụng Dương. Mã Sĩ Anh trừ cảnh giới ra thì không dám có hành động khác.

Quân Thanh Châu qua Phụng Dương, trực tiếp tới Tân Thành cách Thọ Châu năm mươi dặm hạ trại ngang nhiên cắt đứt đường lui của Lô Cửu Đức.

Hiện giờ Lô Cửu Đức suất lĩnh binh mã thủ trong Thọ Châu và vài tòa thành xung quanh, phía tây là quân Hoài Dương của Trần Lục, phía đông là quân Thanh Châu của Mã Cương, hơn nữa trận tuyến đan cài với Cách Tả ngũ doanh, đúng là có lắp cánh cũng khó bay thoát.

- Lý Trấn Đông sẽ không tiếp tục tới Thọ Châu nữa, nếu bản đốc phán đoán không sai, hắn sẽ trú quân ở Hoài An, đợi thế cục Thọ Châu biến động, binh mã Lô Cửu Đức bị diệt, hắn sẽ suất lĩnh đại quân theo sông xuôi nam, tới thẳng nam kinh, không chế vùng đất màu mỡ nhất thiên hạ này.

Mã Sĩ Anh phán đoán khá chuẩn xác hành động tiếp theo của Lý Mạnh, dù Lý Mạnh tuyên bố với triều đình là đi cứu viện Thọ Xuân, người trong thiên hạ cũng nghĩ như vậy, nhưng cục thế này, Lý Mạnh hạnh động như vậy mới giành được lợi ích lớn nhất.

- Tổng binh Lý Mạnh tuy có dã tâm, nhưng vẫn phải đợi đại sự Thọ Châu đã thành mới hành động, nói rõ người này vẫn muốn cái hư danh đại nghĩa, hiện giờ thành Nam Kinh và bản đốc hợp binh cũng chỉ chưa tới hai vạn, hi vọng duy nhất dựa vào miệng người trong thiên hạ và tiếng nói các chí sĩ thôi.

Mã Sĩ Anh là người hiện thực hiếm hoi ở thời này, có bản lĩnh không nói suông, đương nhiên không tin kiêu hùng như Lý Mạnh lại còn sợ những lời thị phi lương tâm khiển trách.

Sở dĩ nói như vậy, nhưng vì Lý Mạnh nam hạ mỗi bước đều muốn có danh phận hợp pháp mà không tuỳ tiện hành động, hiển nhiên là cũng muốn đoạt được chủ động về dư luận.

Nhắm vào cách làm này của Lý Mạnh có lẽ thông qua một số biện pháp trì hoàn hành động của hắn, dù sao Đại Minh trong mắt mọi người vẫn là chỗ chính thống.

Mã Sĩ Anh hi vọng có thể làm chậm tiến trình của Lý Mạnh, để các thế lực khác có thể đưa ra phản ứng, hợp sức ngăn cản.

Nói cách khác Mã Sĩ Anh làm thế là để tranh thủ thời gian, hi vọng tình thế có thể thay đổi đây là hành động bất lực, tất cả hi vọng chỉ gửi gắm vào ý trời mà thôi.

Từ lúc bắt đầu hành động, đại quân Lý Mạnh có thể nói là thuận buồm xuôi gió, quan viên địa phương đều lũ lượt kéo tới ủng hộ.

Nhưng khi binh mã Sơn Đông tới Túc Thiên, cuối cùng cũng có tiếng nói khác vang lên.

Vốn sau khi Lý Mạnh nam hạ, chí sĩ Giang Nam im tiếng, tiếng nói dân gian chỉ có văn đàn Sơn Đông cổ động, nói Lý Mạnh hành động trung nghĩa.

Mà những nhân vật xưa nay chỉ trích triều chính, chỉ trỏ thiên hạ là đảng Đông Lâm và Giang Nam thì nín thinh, chẳng nói một lời, chẳng viết lấy một câu.

Những văn nhân này ở thời thái bình, vì cái gọi là không giết sĩ phu, nên kẻ nào kẻ nấy ngông cuồng phát ngôn bừa bãi công kích lẫn nhau, các đảng tranh chấp không ngớt, dù đảng mình gian nịnh ngu đần thế nào cũng là danh sĩ thanh liêm, không phải đảng của mình thì dù cần mẫn giỏi giang thế nào cũng là gian thần hại nước hại dân.

Trương Phổ được xưng là lãnh tụ Đông Lâm, dựa vào sức dư luận đưa Chu Duyên Nho vào nội các, nhân vật như vậy, lúc tại thế, sĩ tử Giang Nam đăng môn bái kiến coi là vinh dự, thậm chí chỉ gặp mặt xong cũng tự xưng là đã vượt cửa rồng.

Nhưng sau khi Trương Phổ chết, ai cũng biết có liên quan tới Chu Duyên Nho, nhưng nhân sĩ Đông Lâm xưa nay không sợ quyền quý, dám công kích cả triều đình đều câm như thóc, không kẻ nào dám nói gì, ngay cả tang lễ cũng phải do Mã Sĩ Anh không thuộc về Đông Lâm chủ trì.

Nguyên nhân không gì ngoài tiền trình sĩ đồ nằm trong tay Chu Duyên Nho, chẳng ai dám đi rước lấy phiền phức cho tiền trình của mình, dù là văn nhân cũng thế.

Lý Mạnh nam hạ là võ phu không nói lý, trong tay cầm đao kiếm, nếu như như lên tiếng trung nghĩa lương tâm gì đó, tới khi thế cục có biến hóa, đám võ phu này có thể trực tiếp giết người.

Cho nên nhân sĩ thiên hạ mới im lặng.

Nhưng cục diện này có chút quái lạ, đại quân nam hạ chậm trễ không có ai nói, không ngờ tới gần Nam Trực Đãi lại có tiếng phản đối, thực làm người ta nghĩ mãi không hiểu nổi.

Nhưng hiện tượng kỳ quái này Nhan Kế Tổ đã nói với Lý Mạnh tối hôm đó rồi, cũng có phương pháp ứng phó. Nhan Kế Tổ không đi theo đại quân, mà dưới sự tháp tùng của người trong diêm bang Sơn Đông cùng thương hội Linh Sơn mang theo một món tiền lớn tới thẳng Nam Kinh.

Ngày 16 tháng 11, trong dịch trạm Giao Châu doanh bố trí ở huyện Ngư Đài phủ Duyệt Châu, có ba trăm tín sứ quất ngựa phóng nước đại tới cửa, ngựa sùi bọn mép, hiển nhiên chạy tới kiệt sức, một viên tín sứ hô lên khản cả giọng:

- Mau thay ngựa, khẩn cấp, khẩn cấp...

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Cắn Yêu&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot; - Em Chọn Trao Hết Đi!

Copyright © 2022 - MTruyện.net