Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nguyễn Đại Thành là là người đảng Đông Lâm và chống đảng Đông Lâm nổi danh thời Minh mạt, nói như vậy không phải là nói đùa, năm xưa là đại tướng Đông Lâm, cũng là nhân vật oai trong cả trong lẫn ngoài triều.
Về sau Đông Lâm nội bộ chia chác, vốn hắn được thành cấp sự trong lại bộ, nhưng lại đổi sang một người khác trong đảng, còn hắn được một công việc trong công bộ, đó là sự khác biệt giữa trời và đất. Nguyễn Đại Thành thẹn quá hóa giận, dùng tiền đoạt lại vị trí kia.
Khi đó làm việc theo cảm tính, làm hơn một tháng, hành động không tuân phục phân phối khiến hắn thành công địch của đảng Đông Lâm, vì nghe đồn Nguyễn Đại Thành đi cửa sau của cháu Ngụy Trung Hiền.
Hắn đúng là siêu thoát, sau một tháng bỏ luôn làm quan về quê An Khánh làm phú hào, bỏ ra một món tiền lớn, dù không thuộc đảng Đông Lâm nhưng giao du rộng, thanh danh hiển hách, tạm coi là nhân vật lãnh tụ nhân sĩ giang nam.
Nguyễn Đại Thành trên lịch sử nghệ thuật có chút địa vị, vì hắn có nghiên cứu khá sâu ca từ, ở An Khánh và Nam Kinh đều nuôi gánh hát, thời đó gánh hát chắc chắn chẳng tách rời việc gió trăng, nhân sĩ giang nam đa phần ham thứ này, có gánh hát tất nhiên sẽ lung lạc được một đám người.
Đừng thấy thấy bọn họ bọn nói gì kẻ trong kẻ đục, ngôn ngữ văn chương thề không đội trời chung, nhưng khi uống rượu chơi gái, nhân sĩ Giang Nam không phân chia đảng phái.
Tiêu tiền của người ta, uống rượu của người ta, lại cùng nhau chơi đùa, tất nhiên là không mạnh miệng nổi, Nguyễn Đại Thanh lên đài vung tay hô một tiếng, ở dưới cũng có không ít kẻ hùa theo.
Đó là căn nguyên tại sao đột nhiên có tiếng nói phản đối Lý Mạnh, công kích binh mã Sơn Đông thừa lúc quốc gia nguy nan kiếm lợi, công kích Lý Mạnh lòng dạ khó lường. Đương nhiên cũng có người lấy chuyện năm xưa cướp Tần Hoài lưỡng mỹ, nói Lý Mạnh trong mắt không có phép nước.
Mã Sĩ Anh, Nguyễn Đại Thành là dị loại, một kẻ làm việc không theo quy củ, một kẻ thì không nghe hiệu lệnh Đông Lâm, xưa nay rất gần gũi, lần này Mã Sĩ Anh đích thân viết thư tay cho Nguyễn Đại Thành, cổ động sĩ lâm Giang Nam, phát động thế công dư luận, trì hoãn hành động của Lý Mạnh.
Được Hạ Nhất Long quy phục, binh lực Mã Sĩ Anh cũng âm thầm mở rộng, mặc dù không thể đánh bại được quân Hoài Dương và quân Thanh Châu, nhưng cùng Lô Cửu Đức hợp binh, bảo toàn đại bộ phận thực lực thong dong rút lui vẫn có thể làm được.
Nhan Kế Tổ và Lý Mạnh đàm luận chính là việc này, Nhan Kế Tổ có thể làm tới lại bộ cấp sự, được coi là trọng thần triều đình, Nguyễn Đại Thành năm xưa tranh bể đầu vị trí đó, tất nhiên cũng là nhân vật nòng cốt của Đông Lâm, tất nhiên hiểu rõ nội tình bên trong, có điều suy đoán của Nhan Kế Tổ có hơi khác một chút.
Đại quân Sơn Đông dọc theo sông nam hạ, cảm thấy được đại biến trước tiên chính là nhân sĩ Giang Nam, loại đại tướng Lý Mạnh làm việc tất nhiên khác với lưu tặc, ít nhất Đại Minh phải ưu đãi, hắn cũng không thể khắc bạc, đám nhân sĩ không phải lo lắng vì tiền đồ.
Được gọi là nhân sĩ vì những kẻ này khác với lê dân bách tính, bọn chúng là tầng trên quốc gia, trong chính quyền phân phối thu được phần lợi lớn.
Hiện giờ thấy sắp có biến đổi, chúng quan tâm là làm sao có thể kiếm được lợi ích lớn nhất trong đó, đám ca ngợi công đức đã làm tốt lắm rồi, mình tiếp tục học theo thì không có giá trị lớn, làm sao để được Lý Mạnh chú ý tới đồng thời đưa ra nhượng bộ.
Cách làm của Lý Mạnh thì mọi người nhìn thấy rồi, tuy có năng lực cướp ngôi nhưng lại chú ý dư luận, trong mắt người dân không phải là Lý Mạnh muốn làm gì, mà là mệnh lệnh của triều đình, tình thế ép buộc phải làm.
Nếu như ngươi muốn tất cả đều thuận buồm xuôi gió, vậy thì bọn ta cho ngươi một chút phiền toái. Đại Minh là thiên hạ hoàng đế và sĩ phu cùng cai trị, bọn ta là nhân sĩ tinh anh, xưa nay muốn nói gì thì nói cái đó, lúc này khẳng khái lên tiếng là đương nhiên, còn thể hiện được thái độ trung nghĩa.
Đương nhiên Lý đại soái bố trí lâu như thế, hành động này chẳng phải vì duy trì bình yên nhân gian sao, không thể không cho bọn ta lên tiếng được, Bạc phải cấp một chút, đương nhiên đừng tưởng có bạc là xong, sau đại biến quan tước địa vị cũng phải ưu đãi.
Ngòi bút vào thời điểm thích hợp chính là công cụ uy hiếp bắt chẹt, kiếm lấy tài phú vinh hoa cho bản thân.
Cho dù Lý Mạnh không phản biến thành công, thì nhân sĩ Giang Nam được danh trung nghĩa lên tiếng chửi nghịch tặc.
Tính đi tính lại một chuyện chỉ lãi không lỗ, dại gì mà không làm? Nhan Kế Tổ biết rõ thói xấu của nhân sĩ Giang Nam, nên chuẩn bị lập công đầu để quy phục Lý Mạnh, văn nhân tất nhiên phải xử lý luyện văn nhân.
Với Lý Mạnh mà nói, Nhan Kế Tổ có làm được việc hay không chẳng quân trọng, chỉ cần ông ta đưa thái độ quy phục, là Lý Mạnh vui vẻ đón nhận.
Dù sao Nhan Kế Tổ là đầu não hành chính của cả Sơn Đông, có kinh nghiệm hành chính cực kỳ phong phú, đó là tài phú quý giá, đối với Giao Châu doanh đang trọng võ khinh văn mà nói, thực sự rất cần thiết.
Tới Giang Nam, càng thấy rõ tầm nhìn xa trông rộng của Nhan Kế Tổ, có điều nguyên nhân sự việc hơi khác một chút, chuyện này Nguyễn Đại Thành chỉ đưa ra một số tin tức ở Nam Kinh, vừa vặn nhắc nhở đám thư sinh, lúc này chửi bới không có hại gì, mà còn có lợi.
Lũ thư sinh văn nhân đớn hèn tỉnh ngộ, sau đó ùn ùn xông lên, nói mấy câu hung hăng, rồi ngồi đợi Lý Mạnh tới mua chuộc.
Nhan Kế Tổ phán đoán là tự phát, nhưng thực tế là có kẻ giật giây phía sau, chỉ là khác biệt nhỏ, nhưng kết quả hoàn toàn khác nhau.
Nhân sĩ văn sĩ Giang Nam vì chủ nghĩa tư bản manh nha và truyền thống thương nghiệp sinh ra tập tục tự do, cho nên dám nói thẳng, dám phát biểu ý kiến về việc thiên hạ, nhưng toàn bộ dư luận vẫn nắm trong sự khống chế của mấy đại lão, vì mục đích riêng nào đó, mà dùng thủ đoạn này để ảnh hưởng.
Ví như nói làn sóng phản đối hiện nay chỉ là thủ đoạn nhỏ của Nguyễn Đại Thành.
Tuần phủ Nhan Kế Tổ nhìn ra thì tất nhiên có cách ứng phó, ông ta nói cũng rất đơn giản, tất nhiên là vũ lực uy hiếp và vàng bạc mua chuộc.
Cái sau thì không cần để ý tới bọn sĩ tốt, chỉ cần mua được mấy kẻ đứng đằng sau là mọi chuyện được giải quyết hết. Năm xưa Nhan Kế Tổ là cao sĩ Đông Lâm nổi danh thiên hạ, nên có tự tin hoàn thành sứ mạng, cùng lắm thì làm trung gian đàm phán với Nguyễn Đại Thành xem xem hắn có điều kiện gì.
Sau khi Nhan Kế Tổ xuất phát, Lý Mạnh có chút bực mình, ở Nam Kinh hắn cũng có các mối quan hệ, nhưng lại chẳng được tác dụng gì.
Trước kia Giao Châu doanh hoạt động ở Nam Kinh đều thông qua binh bộ thị lang Ngô Gia Vệ thao tác, nhưng đằng sau Ngô Gia Vệ lại là Trịnh gia Phúc Kiến, sau khi Giao Châu doanh thu lại thuyền binh, rồi lại xây dựng thành lũy ở hải cảng ven biển cho dù hai bên làm ăn vẫn rất thuận lợi, nhưng phía sau đã không còn trạng thái hữu hảo như trước, mà đề phòng lẫn nhau.
Ngô Gia Vệ lên tiếng tất nhiên không phải là công bằng, để Lý Mạnh khống chế Nam Trực Đãi tiếp đó là không chế Giang Nam, như vậy phạm vi thế lực và khu vực buôn bán của Trịnh gia đại bộ phận nằm dưới sự uy hiếp của Giao Châu Doanh, tức là gần như mọi mạch máu của Trịnh gia đều nắm trong Giao Châu doanh rồi.
Vốn hai bên đều cùng cấp bậc tham tướng, là thế lực đứng đầu địa phương, nhưng hiện nay Lý Mạnh đã có thể chấn động thiên hạ, Trịnh gia vẫn là một tham tướng chiêu an ở biển, Trịnh Chi Long sao có thể vui được.
Lần này văn nhân thiên hạ lên tiếng, kẻ nhảy ra đầu tiên là Ngô Gia Vệ, lúc đó Nguyễn Đại Thành còn chưa xúi bẩy đằng sau.
Ngô Gia Vệ, biểu hiện như thế đánh tan hoài nghi của rất nhiều người.
Nhưng biểu hiện như thế xem ra Ngô Gia Vệ đúng là kẻ lỗ mãng, nói chuyện thẳng thắn đâu được như Nguyễn Đại Thành làm việc, tạo thành làn sóng ngôn luận.
Có điều trong đó có phải có mưu đồ dùng ngôn ngữ uy hiếp kiếm lấy vinh hoa phú quý hay không thì người ngoài không biết được.
Nhan Kế Tổ vừa mang tiền đi, Lý Mạnh liền gọi thống lĩnh phân đà diêm bang Sơn Đông tới, ra một mệnh lệnh rất đơn giản, nếu như Nhan Kế Tổ hoạt động bất lợi thì thẳng tay giết người, thành Nam Kinh từ ngoài đánh vào thì rất khó nhưng hô mưa gọi gió bên trong thì đơn giản.
Đại sự càng tới gần, Lý Mạnh càng cảm thấy nóng nổi vô cớ, có kẻ châu chấu đá xe, làm Lý Mạnh càng phẫn nộ.
Trên tri thức lịch sử thô thiển mà Lý Mạnh biết, không biết lúc Minh Thanh giao thời thì đám thư sinh quyên mình vì nghĩa, cái công phu mồm mép tới lúc quan trọng chẳng được tác dụng gì, nếu như không biết tốt xấu thì cho bọn chúng nếm mùi lợi hại.
An bài xong những chuyện này, đại quân cũng có điều chỉnh, lần này dốc toàn lực phải thành công, trừ Lý Mạnh xuất lĩnh đại quân ở Tế Nam ra, quân Thanh Châu và quân Hoài Dương cũng toàn bộ tới tụ tập với đại quân, lực lượng càng lớn, khả năng sai sót càng nhỏ.
Dù sao lần này quyết định vinh hoa phú quý của Giao Châu doanh trong tương lai và tính mạng người nhà, không thể có chút sơ xuất nào.
Ngày 18 tháng 11 năm Sùng Trinh thứ 15, vào chập tối đội thuyên khổng lồ và quân lính bắt đầu di động, gần như mọi việc đã hoàn thành công tác chuẩn bị, sắp nhìn thấy kết quả rồi.
Đáng ra đây chỉ là một việc nhàm chán ngồi đợi kết quả, nhưng Lý Mạnh lúc này chẳng thấy chút nhàm chán nào, ngược lại nóng ruột vô cùng, không thể tĩnh tâm lại được.
Đi thuyền còn tạm, nhưng quân lính thì không chịu nổi cho nên tiến được hai mươi dặm, quân lính cắm trại còn đội thuyền tiếp tục hướng về phía trước.
Lý Mạnh không dám để những bất an của mình lộ ra cho thân tín và vệ sĩ bên cạnh biết, hắn là xương sống của mười mấy vạn quân, không thể mất bình tĩnh trước trận đại chiến, trước khi tất thắng còn thế thì sau này thống lĩnh đại quân trấn áp thiên hạ sao được.
Nhất cử nhất động của hắn đều là hình tượng công chúng, lúc nào cũng phải chú ý, lộ ra chân tình dù là trong nhà đôi khi cũng không thể, điều này đương nhiên có chút đè nén, nhưng đó là một trong cái giá của người cầm quyền.
Cho dù khí trời và hoàn cảnh đều rất thích hợp an giấc, nhưng Lý Mạnh không làm sao có thể ngủ được, nên mang luôn một cái ghế tới mũi thuyền ngồi.