Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lý Mạnh xuất hiện làm thân binh thủ vệ giật này mình, nhưng rồi yên tĩnh trở lại, chiếc thuyền này rất rộng, đặt ghế ở mũi thuyền, có cảm giác ngồi trên đài cao, rất thích ý.
Lúc này thời tiết đã hơi lạnh, nhưng Lý Mạnh lại thấy không khí trong mát lạ thường, trên sông không có chút sóng nào, thuyền đi rất êm, ngồi trên ghế nhìn thuyền xung quanh, chỉ thấy đường nét đại khái, đó còn là nhờ đầu thuyền có treo đèn gió chiếu rọi.
Nheo mắt lại nhìn, cả bóng dáng con thuyền cũng biến mất, chỉ còn thấy đèn lồng lay động trên cán, đội thuyền trên sông nhìn không thấy đầu không thấy đuôi, giống như ngân hà từ trên trời rơi xuống, như mộng như thật, làm người ta không thể phân biệt rõ ràng.
Một canh giờ trước đó, quân lính trên đất liền đã cắm trại nghỉ ngơi, bị đội thuyền vứt bỏ lại đằng sau, nửa canh giờ trước, binh sĩ trên thuyền cũng bắt đầu nghỉ ngơi.
Cho dù là mấy vạn quân lính hành quân, nhưng yên tĩnh khác thường, thi thoảng có một hai chiếc thuyền nhỏ tuần tra quanh thuyền lớn, tạo ra âm thanh đơn điệu có quy luật, nhưng loại âm thanh này làm không khí càng trở nên thanh tĩnh.
Lý Mạnh không ngờ quân lính hành quân quy mô lớn hành quân lại có thể yên tĩnh như vậy, điều này nói lên thực lực quân lính.
Đại sự sắp thành, tiếp theo có lẽ chính là vinh hoa phú quý, nhưng vinh hoa phú quý này thực sự làm người ta quá cô đơn.
Lý Mạnh biết mình sắp tới đỉnh cao của sự nghiệp, nhưng một khi đạt được người ta lại cảm thấy cô đơn trống trải vô cùng, bất giác nhớ về nhà, nhớ về cha mẹ không thể gặp được nữa.
Thân binh trên thuyền Lý Mạnh ngồi đều luân phiên nghỉ ngơi, nhìn thấy Lý Mạnh ngồi không nhúc nhích ở mũi thuyền đều hết sức thận trọng theo dõi nhưng không dám tới gần.
Ánh đèn trong tầm mắt đột nhiên vặn vẹo biến hình, Lý Mạnh giật mình, tỉnh lại từ thương cảm và u sầu, không ngờ mắt đã hơi ướt át, không khỏi tự mắng bản thân, chuyện còn chưa đâu vào đâu đã đa sầu đa cảm như thế thật đáng buồn cười.
Xa nhà suốt mười năm, trong lòng Lý Mạnh nhớ nhà nhớ người thân càng mạnh mẽ, nhưng dù có nhớ thế nào cũng không bao giờ gặp được, điều này làm người ta tuyệt vọng, Lý Mạnh mang chí lớn, đem toàn bộ những điều này dồn nén trong lòng không biểu hiện ra.
Nhưng đại sự sắp thành, lại ở dưới không khí yên tĩnh như thế, không khỏi khơi lên tâm sự.
Không bao lâu sau, Lý Mạnh bị tiếng vó ngựa dồn dập cắt ngang sự thương cảm.
Ban đêm đóng quân, cho dù tố chất và huấn luyện của Giao Châu doanh đã vượt qua thời đại này, không sợ vì huyên náo mà làm sập trại nhưng yên cầu yên tĩnh cho binh sĩ nghỉ ngơi, kẻ gây ồn ào bị phạt nặng.
Nếu xông tới rầm rầm như thế không có chút cố kỵ nào, hẳn là đại sự rồi.
- Đại soái, là tín sứ của chúng ta tới cấp báo.
Một thân binh bên cạnh nhỏ giọng bẩm báo, Lý Mạnh ngồi trên kỳ hạm phát ra tín hiệu.
Tín hiệu truyền xuống, những quan quân nghe được đều phát lệnh cho binh sĩ tiếp tục nghỉ ngơi, không cần quan tâm tới chuyện bên ngoài, dù sao nửa đêm có tiếng vó ngựa khẩn cấp khó tránh khỏi làm tâm tư binh sĩ xao động.
Hai bên thuyền Lý Mạnh ngồi đều có thuyền nhỏ lắp ván, để sứ giả có thể qua lại thuyền dễ dàng báo cáo tình hình cho Lý Mạnh.
Mấy cái thuyền nhỏ đó đều do thân binh phụ trách, thấy tín hiệu đèn, sứ giả được đưa ngay tới, trong đêm đèn là tín hiệu chỉ thị, không thể tuỳ tiện thay đổi.
Cho nên dù là đầu thuyền nhưng thuyền chỗ Lý Mạnh ngồi không có đèn, phải dựa vào ánh đèn chỗ mũi thuyền mới nhìn thấy đại khái, vừa nhìn thấy làm Lý Mạnh giật mình, sứ giả toàn thân ý phục rách nát, giống như vừa chịu tội gì vậy, khi lên thuyền đang bưng túi da lớn tu ừng ực, có thể thấy khát nước vô cùng.
Vừa nhìn thấy Lý Mạnh, sứ giả liền quỳ sụp xuống, khàn giọng báo:
- Đại soái, Thát Đát nhập quan ngày mùng bốn tháng một, 11 phá Kế Châu, tiểu nhân ngày 15 xuất phát từ tế nam thì Thát Đát đã qua Dương thôn.
Nghe thấy tin này Lý Mạnh vừa thấy bất ngờ lại thấy nhẹ nhõm, phải nói chủ lực của hắn ở Nam Trực Đãi, không cách nào vội vã quay về, phòng bị Sơn Đông chính lúc này đang trống rỗng, lần xuất quân này do hắn đề xuất ra và kiên trì thực thi.
Hiện giờ đột nhiên nghe được quân báo này, đáng lẽ phải phẫn nộ, hoảng loạn, tự trách móc V..V..V nhưng Lý Mạnh lại thấy nhẹ nhõm, những tâm tình không tốt vừa này đều tan hết.
Mặt trái duy nhất là bất lực, từ tiểu học tới trung học, sách nói Thát Đát trước khi đoạt được thiên hạ đã nhập quan năm lần.
Lý Mạnh vốn không bỏ nhiều tinh lực vào mấy bài học lịch sử này, sợ rằng trong óc chỉ nhớ được năm lần nhập quan thôi, còn thời gian thì không phải học sinh chuyên nghành thì ai nhớ thứ đó làm gì.
Nhưng thế cục đúng là ứng với câu “chuyện không vừa ý trên đời này mười có tới tám chín”, mấy năm qua Lý Mạnh ra sức sắp xếp, muốn xác lập thế lực của mình giữa thiên hạ, ai ngờ cục diện bị người bên trong hoặc ngoại lực tác động, hai cục diện đều không thành công.
Xem ra mình đã đánh giá quá cao sức ảnh hưởng của người xuyên việt với đại thế thiên hạ rồi, có lẽ lịch sử không thể xoay chuyển, tránh cũng không được, chỉ đành mặt đối mặt giải quyết.
Có điều đại quân áp sát, oán hận gì cùng muốn, điều duy nhất có thể làm là tận lực, nghĩ thông điều này lòng trở nên nhẹ nhõm.
Không cần sợ, Thát Đát có bao nhiêu tên, dẫn quân là ai?
Thân binh khẩn trương như sắp ra trận, còn Lý Mạnh hỏi rất bình tĩnh.
Khi Lý Mạnh thu được tin, quân Mãn Thanh đã vượt qua Dương thôn, tiến tới Thiên Tân. Thiên Tân là cánh cửa của kinh đô và Bắc Trực Đãi.
Vì có ý nghĩa này nên Thiên Tân bố trí canh phòng cẩn mật. Lưu Nguyên Bân có hai vạn quân trú ở Thông Châu, một vạn năm nghìn quân miễn cưỡng được tính là quân lính bố trí ở Thiên Tân.
A Ba Thái rất coi trọng thành Thiên Tân, đây là một trong số mục tiêu lần nhập quan này, cho dù lần trước Đa Nhĩ Cổn suất quân trở về đã cướp được một đống thợ thủ công và hỏa thương ở Thiên Tân, nhiệm vụ lần này của A Ba Thái là cướp được thêm nhiều thợ thủ công hơn nữa.
Những người cướp được về lần trước kiến cho thực lực hỏa thương của Mãn Châu tăng mạnh.
Những thợ mà Khổng Hữu Đức mang theo chế tạo ra hỏa pháo, còn thợ thủ công Thiên Tân chế tạo ra súng hỏa mai, nếm được mật ngọt. Hoàng Thái Cực và đám hoàng thân quốc thích đều muốn chiếm được nhiều thợ thủ công hơn nữa.
Đồ Lý Sâm biết thân phận của mình đặc thù, trong đại quân ai nấy đều phải khách khí đối đãi cho dù là A Ba Thái cũng thế hắn cũng biết quân Mãn Châu đều quen đánh trận, dù là những mục dân Mông Cổ nửa đường tụ tập lại cũng quen làm mã phỉ rồi.
Bọn họ đều đã thấy máu cả nên không biết sợ, nhưng bản than mình từ nhỏ được nuôi dưỡng như châu báu, chưa có kinh nghiệm, nên lần này tới để rèn luyện, trong bộ lạc khỏi nói, ngay cả nội cung ngoại cung ở Thịnh Kinh cung cũng dặn đi dặn lại, nói mình cái gì cũng hợp cách, chỉ thiếu kinh nghiệm hành quân đánh trận.
Chỉ cần theo tới Đại Minh một chuyến, sau khi trở về nhất định được trọng dụng, nếu không hoàng đế đang lâm bệnh trước khi đi còn đặc biệt gặp mình làm gì?
Nhớ lại Hoàng Thái Cực, trong lòng Đồ Lý Sâm không ngờ có chút cảm giác sợ hãi, nhưng Hoàng Thái Cực nói toàn lời căn dặn ấm lòng, hoàn toàn là anh rể đang căn dặn em vợ, lần này khanh đi theo có bao nhiêu cố học bấy nhiêu, sau khi trở về trẫm ban cho vị trí tốt.
Cho nên dù mọi người khách khí cung kính, nhưng Đồ Lý Sâm cố gắng thật khiêm nhường, học nhiều hỏi nhiều.
Hắn tuy chưa thấy đánh trận, nhưng cũng được nghe qua rồi, nên một số điều đại khái cũng hiểu, lần này đại quân thanh thế không nhỏ, nhưng trong Đại Minh chỉ là một đám cô quân, vẫn phải thận trọng từng bước, đạo lý này hẳn lão tướng quân như A Ba Thái phải hiểu hơn hắn.
Nhưng từ sau khi đánh phá Kế Châu, A Ba Thái lại không hề bố trí đội dự phòng nào cả, chẳng lẽ không cần một nhánh quân đáng tin cậy phòng bị sau lưng sao? Đồ Lý Sâm cảm thấy mình hoàn toàn lẫn lộn rồi, đây là kiến thức thông thường mà.
Trong đại quân Đồ Lý Sâm cứ như một người ngoài, lúc này hắn sợ mình hỏi ra sẽ bị người ta chê cười, nhưng không hỏi trong lòng lại bất an.
Vốn cho rằng thảo nguyên là nơi rộng lớn nhất thiên hạ, nhưng sau khi nhập quan mới phát hiện ra Đại Minh còn lớn hơn, hơn nữa người cũng quá nhiều, ở thảo nguyên cưỡi ngựa một ngày chẳng gặp được một người là chuyện thường, nhưng Đại Minh đâu đâu cũng toàn là người, cần gì đánh xông lên cũng đủ nhấn chìm người ta rồi, ở một nơi như thế, cô quân xâm nhập chẳng lẽ không cần cẩn thận.
Nhưng A Ba Thái lại còn không hề kiêng kỵ gì, hơn cả đi trong thảo nguyên.
Đồ Lý Sâm còn nhớ, khi hành quân trên thảo nguyên, mỗi ngày A Ba Thái suất lĩnh bộ tướng tuần tra các doanh, luôn phái thám báo ra khắp xung quanh, cẩn thận vô cùng.
Nhưng vì sao lão tướng quân sau khi nhập quan lại trở nên sơ xuất như thế. A Ba Thái khẳng định có lý của mình, đi hỏi chắc chắn đối phương sẽ khách khí trá lời, nhưng sau lưng chắc chắn sẽ cười nhạo. Đồ Lý Sâm là kẻ sĩ diện, tất nhiên không đi hỏi.
Nhưng cắm trại sơ hở lỗ chỗ như thế làm Đồ Lý Sâm ăn ngủ không yên, có chút gió lay cỏ động cũng tưởng Đại Minh đánh tới, thực sự là nơm nớp lo sợ.
Trước khi đánh Thiên Tân, đại quân có thời gian chuẩn bị.
Nhân lúc này, Đồ Lý Sâm tới quân trướng của A Ba Thái, chiến đấu sắp diễn ra A Ba Thái hết sức quy củ, có điều chẳng có gì phức tạp, sau khi đánh xong Thiên Tân, không cho phép binh sĩ cướp bóc, trước tiên là bắt lấy đám thợ thủ công rồi mới bắt đầu tắm máu.
Đợi A Ba Thái ban lệnh xong, các tướng lĩnh rời đi bố trí, Đồ Lý Sâm mới vào chào hỏi.
A Ba Thái luôn coi thường hạng công tử ca như Đồ Lý Sâm, nhưng không thể không bội phục bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của hắn cho dù vấn đề kiến thức đôi khi có thiếu sót, nhưng chọn thời cơ hỏi rất thích hợp.
- Đại tướng quân, binh mã Đại Thanh chúng ta ở trong biên cảnh Đại Minh , bốn phương tám hướng đều là kẻ địch, đại tướng quân chinh chiến lâu năm, phải chăng mỗi ngày hành quân cắm trại nên chu đáo hơn chút nữa.
A Ba Thái thành tinh rồi, nghe một cái là hiểu ngay, không khỏi cảm khái, Đồ Lý Sâm không phải chỉ là đồ trang trí, sau khi suy nghĩ một lúc thì phá lên cười.
Tiếng cười dừng lại, A Ba Thái vỗ ghế đệm bên cạnh, lớn tiếng nói:
- Bối lặc gia, tới đây ngồi nào.
Đây là động tác tuỳ tiện nhất mà A Ba Thái làm với hắn từ khi Đồ Lý Sâm vào trong quân, có điều hắn lại cảm thấy rất thoải mái, cuối cùng cũng đã được tiếp nhận rồi, đây đáng được coi là một thành tựu.
- Bối lặc gia, tính cả lần này chúng ta nhập quan năm lần, lão phu theo bốn lần, lần đầu tiên cũng nơm nớp lo sợ, không ngờ binh mã Đại Minh giống như dê vậy, hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng ta, cũng có kẻ đánh được, nhưng ít lắm. Trong một hai vạn quân chỉ có một hai trăm tên đánh nhau thôi, số còn lại là để hộ tống quan của bọn chúng bỏ chạy.
Đồ Lý Sâm thường ngày được nghe binh mã Mãn Thanh dũng mãnh ra sao, nhưng về việc quân Đại Minh ăn hại như thế nào thì lần đầu tiên được nghe thấy, không ngờ rằng Đại Minh được cho rằng là kẻ địch lớn nhất của Mãn Thanh lại vô tích sự như vậy.
- Lần thứ ba theo A Tề Cách bối lặc cướp bóc, cuối cùng chúng chặt mấy cái cây, lột vỏ làm biển, bên trên viết các quan Đại Minh khỏi tiễn, sai đám nhạc công người Hán thổi kèn inh ỏi, dọc đường xuất quan, binh mã Đại Minh cách chúng ta 50 dặm là không dám tới gần nữa, đúng là tiễn chân chúng ta khỏi quan ải, mấy lần trước đều là như thế, bối lặc nói có dễ dàng không.
Đồ Lý Sâm nghe tới há hốc mồm, nhìn dáng vẻ của A Ba Thái không giống như nói đối tâm tình theo đó trở nên nhẹ nhõm.
- Bối lặc gia, lần này lão phu dẫn người nhập quan, Thịnh Kinh bao nhiêu người chạy chọt, lại nhờ người nói hộ, chuyện đi bán mạng này, sao nhiều người tha thiết theo đến thế ? Còn chẳng phải vì tới nước Minh không có nguy hiểm, chỉ có lợi ích, có quân công, toàn là chuyện tốt cả sao.
Đồ Lý Sâm nhất thời chưa thích ứng được với thay đổi quá lớn. A Ba Thái lại nói tiếp:
- Lão phu nhiềm năm qua đều ở trên ngựa, cũng hiểu hành quân đánh trận, dọc đường làm thế là dụ quân Minh tới đánh, hoàng thượng đi trước khi đã đã dặn, những tên người Hán đầu hàng cả ngày đều nói muốn diệt nước Minh, nhưng nước Minh lớn như thế sao có thể diệt ngay được một lần, cứ để cho bọn chúng thật thối nát, chúng ta tới cắt thịt chúng từng lần từng lần một cuối cùng sẽ đơn giản hơn nhiều, vốn dự tính là quân đội nước Minh nếu tới tấn công chỗ hở chúng ta quay lại nuốt gọn chúng.
Thì ra là hành vi dụ địch. Đồ Lý Sâm nghe rất hưng phấn, liên tục gật đầu. A Ba Thái thấy làm vị bối lặc này động lòng rồi, cũng thoải mái, tiếp tục:
- Xem ra cả vùng Bắc Trực Đãi này không còn binh mã gì có thể đánh trận được nữa, chúng ta đánh hạ Thiên Tân và phủ Hà Gian xong, tới phía nam thử vận may. Đại Minh từ Nam Trực Đãi trở xuống còn nhiều nơi tốt lắm, lần nay đi xem sao, chúng ta phải lấy cho thật nhiều, tới lúc ngài quay về cùng một đống nhân khẩu và vàng bạc, sẽ có rất nhiều tác dụng không ngờ tới.
Thực ra bốn lần trước chẳng hề thuận lợi như A Ba Thái nói, có một số kháng cự, cũng có một số tổng đốc, tuần phủ khẳng khái tuẫn mình, cũng có nhân vật danh chấn thiên hạ như Lô Tượng Thăng chủ động nghênh chiến, nhưng quá ít, chỉ tạo thành chút phiền toái cho Thát Đát, không ảnh hưởng được tới đại thế.
Chính vì lần nào nhập quan cũng đại thắng, mới là Mãn Thanh ngày càng tự tin, mới làm A Ba Thái thoải mái đàm luận.
Đương nhiên có một số lời không thể nói ví dự như lần thư tư bị chút thiệt hại nhỏ ở Sơn Đông, tổn thất gần một nghìn người, dù là Bát Kỳ Mãn Bát Kỳ Mông, Bát Kỳ Hán đều chấn động, nếu như không phải vì Hoàng Thái Cực duy trì sĩ khí dân tâm, sợ là đã sớm tới tìm Đa Nhĩ Cổn gây phiền toái rồi.
Đây luôn là khúc mắc trong lòng Hoàng Thái Cực, nhưng phái người đi nghe ngóng Sơn Đông, luôn không có chút tin tức gì báo về, một số tin tức thì chỉ nghe thôi cũng biết đám thám tử thêu dệt bậy bạ, cho nên mới dặn lần này đặc biệt phải cố gắng nam hạ, nếu còn có quân Minh hoặc dân đoàn dũng mãnh gì đó, nhất định phải dốc toàn lực đánh hạ, cố gắng tiêu diệt sinh lực Đại Minh .
Trong lòng Hoàng Thái Cực, trong lòng A Ba Thái, binh mã Bát Kỳ thất bại là do khinh địch, hoặc gặp phải binh mã Đại Minh có binh lực áp đảo, trong suy nghĩ của Hoàng Thái Cực và đám hoàng thân quốc thích Mãn Thanh, lần này đại quân thận trọng đi tới, không có binh mã người Hán nào bọn chúng không đánh bại được.
Lần này chắc chắn sẽ không có sơ xảy gì nữa...