Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 384 : Hỏa thương đối kỵ binh (3)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 384 : Hỏa thương đối kỵ binh (3)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Triệu Năng hít một hơi thật sâu, hắn thực sự muốn gào lên cùng với thủ hạ của ḿnh, điên cuồng làm bản thân ḿnh tỉnh táo trở lại. Lúc này cuộc chiến đă bắt đầu, hắn phải chú ý tới từng chi tiết nhỏ nhặt trên chiến trường.

Triệu Năng nh́n quân khinh kỵ Mông Cổ lao tới cánh trái của quân ḿnh, h́nh thành một tuyến nghiêng trước thế trận hai bên. Thật đúng là đồ không biết sống chết ǵ.

Mặc dù Triệu Năng không biết v́ sao đối phương không khai pháo, quân Đăng Châu của Triệu Năng tuyệt đối sẽ không lưỡng lự, chần chừ khai pháo. Triệu Năng lạnh lùng ra lệnh: “Hỏa pháo, trong tầm bắn, tự do bắn, lập tức khai pháo”.

Triệu Năng vừa ra lệnh, lập tức thân binh vẫy cờ xí, tên thân binh truyền lệnh lập tức giục ngựa chạy đi. Cờ xí vẫy chính là hạ lệnh, thân binh truyền lệnh chỉ để đảm bảo chắc ăn mà thôi.

Mười khẩu hoả pháo của quân Đăng Châu bố trí bên phải trận thế đă sớm nạp đạn xong. Khi nh́n thấy chủ soái hạ lệnh, thống lĩnh pháo đội không chút do dự hạ lệnh khai hỏa. Sáu cỗ tam bàng pháo, bốn cỗ lục bàng pháo. Đây không phải là loại pháo như của đại quân Măn Thanh, cái loại pháo đó vừa cồng kềnh, vừa phải đào hầm. Đây là dă chiến pháo, chỉ cần mấy thớt ngựa kéo cơ động rất nhanh, uy lực lại không kém loại đại pháo cồng kềnh.

Mười quả cầu kim loại gầm lên bay từ trong ṇng pháo ra, cả mười viên đạn pháo nhằm thẳng vào hơn một ngh́n quân khinh kỵ Mông Cổ. Đám kỵ binh xuất thân từ dân du mục đồng cỏ này căn bản không quan tâm ǵ tới thế trận. Chúng căn bản chỉ cảm thấy là một khi là quân đội th́ không bằng di chuyển gần nhau một chút, khi đó sẽ cảm thấy an tâm hơn.

Kết quả rất rơ ràng. Mười viên đạn pháo vạch ra mười đường máu. Một viên đạn pháo đánh ngă khoảng chừng mười khinh kỵ binh. Máu thịt lẫn lộn rơi trên mặt đất khiến cho phía sau vô cùng hỗn loạn. Không cần phải nói nữa trong khoảng giữa thế trận hai bên, tiếng kêu gào vô cùng hỗn loạn.

Sau một lần pháo kích, mười phần đă đi mất một phần. Nếu cứ tiếp tục đứng lại th́ sẽ hỗn loạn, trở thành bia ngắm cho người khác. Ngay khi đội ngũ c̣n chưa ổn định lại, quân Mông Cổ lại bị bắn một lượt nữa, người ngựa lại gào lên thê thảm, máu huyết bắn tung lên. Tất cả vô cùng hỗn loạn. Quân Mông Cổ căn bản không thể ngờ đối phương có hỏa pháo, mà lại bắn nhanh như vậy.

Lúc này bất chấp cái chết của đồng bạn, kỵ binh Mông Cổ liều mạng giục ngựa phi tới hướng về mục tiêu. Mặc dù đă chết hơn hai trăm kỵ binh nhưng quân Mông Cổ chưa tan ră hay chạy trốn. Khi quân Minh ở Sơn Tây và Thiểm Tây đánh với quân Mông Cổ, một khi gây thương vong cho quân Mông Cổ, nhất định quân Mông Cổ sẽ tan ră.

Nhưng đây là quân khinh kỵ Mông Cổ, hơn nữa lại là dân du mục đông Mông Cổ nổi danh hèn yếu trên thảo nguyên. Chúng mới chỉ tập hợp qua loa mà đă có ư chí tới mức đó.

Thực ra cũng không có nguyên nhân đặc biệt nào. Đơn giản là từ khi nhập quan tới nay, tất cả những dân du mục không nghe hiệu lệnh hay bỏ trốn đều bị đội đốc chiến chém đầu.

Dưới h́nh thức quân pháp nghiêm ngặt như vậy, lại đơn độc xâm nhập nước Minh, đối với binh mă Măn Châu mà nói chỉ c̣n cách kiên quyết chấp hành mệnh lệnh.

Khi đợt hoả pháo thứ ba bắn tới mới chỉ quét sạch cái đuôi của quân khinh kỵ. Quân khinh kỵ Mông Cổ điên cuồng giục ngựa chạy như điên, vọt tới cánh trái của quân Đăng Châu.

Tiếng kêu gào như núi thở biển gầm vang lên không ngừng. Thế nhưng những binh lính hỏa thương đứng ở tuyến đầu cũng đă đặt súng của ḿnh là giá gỗ, chuẩn bị sẵn sàng .

Tất cả những hỏa thương binh ở các doanh bên trong đều bị điều hết ra bên ngoài nên số lương binh lính hỏa thương tăng lên gần gấp hai. Với mật độ hỏa lực dầy đặc như vậy, đám quân lộn xộn xông tới kia căn bản không có ý nghĩa ǵ hết.

Thống lĩnh phụ trách hỏa thương xuất thân từ một lăo binh, hắn nh́n thấy quân khinh kỵ giục ngựa xông tới trước trận ḿnh th́ không khỏi nhếch môi cười nhạt nhưng hắn vẫn chưa ra mệnh lệnh ǵ, hắn chỉ yêu cầu binh lính từng bước tra đạn dược, kiểm tra mồi lửa, đặt lên giá gỗ chờ lệnh.

“Loại pháo này cũng rất lợi hại. Bắn quá nhanh, quá chính xác”.

“Sợ cái ǵ. Nếu kỵ binh chúng ta tiến lên được phía trước th́ mọi sự đại cát. Để xem nó có thể bắn ra mấy loạt nữa?”

“Không đúng, không đúng. Ta nhớ là chúng ta đă đoán được những con Hán cẩu đó. Bây giờ chúng cầm hỏa khí đang loạn cả lên. Nhưng tại sao chúng vẫn nhẫn nhịn, không chịu đánh vậy?”

“Hăy từ từ xông tới. Chạy nhanh như vậy, hoả khí của những con Hán cẩu muốn bắn cũng không bắn được”.

“Quân đội triều Minh ở Liêu trấn và Kế trấn bên kia không có sự b́nh tĩnh như đám này. Ta nghe người Hán ở Thịnh Kinh nói là ngoại trừ phía bắc, phía nam nước Minh không có quân đội hùng mạnh”.

“Chúng chỉ hơn dê, cừu trên thảo nguyên một chút thôi. Chờ khi dũng sĩ Bát Kỳ chúng ta tiến lên, đương nhiên sẽ phân cao thấp”.

Doanh tiên phong chính là tân doanh chính Bạch kỳ Mông Cổ. Đám tướng lĩnh Măn Thanh đang ở trận của ḿnh nh́n cuộc chiến trước mắt lên tiếng b́nh phẩm nhưng chủ tướng đại quân A Ba Thái th́ sắc mặt âm trầm, không nói câu nào, ông ta chỉ nh́n chằm chằm vào bất kỳ biến hoá nào của thế trận bên phía đối diện.

“xếp hàng ngay ngắn, xếp hàng ngay ngắn. Chú ư khoảng cách. Ba hàng luân phiên bắn, ba hàng luân phiên bắn, thổi mồi lửa. Không được hoảng hốt”.

Nh́n thấy quân khinh kỵ Mông Cổ sắp xông tới, tên thống lĩnh hỏa thương lên tiến quát mắng binh lính. Chỉ một số ít lính Mông Cổ xông tới đă là rất phiền toái rồi, chúng xông tới theo tuyến nghiêng, phải điều chỉnh rất mất thời gian.

“Khai hoả!”.

Đây không phải là bị đối phương tấn công mạnh mà ra lệnh, đơn giản chỉ là dựa vào t́nh h́nh trận thế, khi nh́n thấy khinh kỵ xông tới, tiến vào trong tầm bắn. Thịt dâng lên bên mép, làm ǵ có chuyện từ chối. Đó chính là lư do tên thống lĩnh hạ lệnh khai hỏa.

Hỏa thương bên này vừa mới bắn ra, đám tướng lĩnh quân Thát bên kia lập tức trở nên hưng phấn. Dựa theo phán đoán của chúng, với khoảng cách đó hỏa thương căn bản không thể bắn trúng người. Tiếng trêu chọc hỏa thương của quân Minh vang lên khắp nơi nhưng ngay sau đó có vang lên những tiếng kêu la thảm thiết khiến chúng trợn mắt há hốc mồm.

“Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt. Bốn mươi bước hăy bắn. Năm mươi bước, bốn mươi bước, khai hỏa”.

Một màn khói trắng bốc lên từ cánh tả quân Đăng Châu. Phần lớn âm thanh trên chiến trường là tiếng người, ngựa cùng tiếng kêu gào thảm thiết của binh lính sắp chết. Hàng thứ nhất bắn xong lui xuống, hàng thứ hai cầm súng bắn tiếp sau đó lại lui xuống, hàng thứ ba tiến lên.

Bị chặn đánh ác liệt, quân khinh kỵ Mông Cổ vốn chẳng được huấn luyện nghiêm chỉnh. Khi đợt hỏa thương thứ nhất bắn ra, tốc độ đội ngũ đột nhiên chậm lại. Khi lượt thứ hai, thứ ba bắn ra quân khinh kỵ trở nên vô cùng rối loạn.

Một khi đă thoát khỏi đợt bắn thứ nhất, liều mạng thúc ngựa xông tới cũng chưa hẳn không t́m thấy con đường sống. Tuy hỏa thương của quân Đăng Châu khá phiền phức nhưng mỗi lần sắp xếp thay phiên vẫn có chút khoảng cách. Nếu nhân dịp lúc đó xông tới chém giết, có lẽ sẽ khiến cục diện thay đổi.

Nhưng những dân du mục lạc hậu đó nào biết chuyện đó. Sau khi đợt bắn thứ nhất kết thúc, những khinh kỵ đó theo bản năng gh́m ngựa lại nhưng rồi chúng nhớ ra là nếu quay ngựa lại sau cũng bị đội đốc chiến chém đầu nên lại tiếp tục xông tới.

Giây phút dừng lại đó chính là sai lầm trí mạng. Nó chẳng khác ǵ là phối hợp với sự thay phiên của quân hỏa thương. Hỏa lực bắn theo lượt dày đặc chẳng khác nào như cây đại chuỳ, không ngừng đánh vào đội ngũ quân khinh kỵ Mông Cổ. Đám quân khinh kỵ Mông Cổ này chẳng khác nào bia ngắm bắn.

Mỗi hàng quân hỏa thương bắn xong lại dùng que thông ṇng thông súng, tra thuốc, lắp đạn, nện sau đó lại bóp c̣. Thực sự là có khoảng cách giữa hai lần bắn súng nhưng những quân khinh kỵ Mông Cổ đó thật sự không nắm bắt được cơ hội, chúng trở nên vô cùng hỗn loạn, hứng chịu hàng loạt súng bắn.

Lúc này một đội khinh kỵ Mông Cổ mới hồi phục tinh thần. Có tên thầm nghĩ: nước Minh này nào có dễ đánh giống như người Nữ Chân nghĩ. Trước mặt đúng là sát tinh. Chạy mau!

Hơn ngh́n quân xông lên, cuối cùng chỉ c̣n hơn hai trăm hoảng hốt quay ngược bỏ chạy về hướng trận quân ḿnh. Khi mới bắt đầu tấn công đă bị đón đánh phủ đầu một trận khiến cho tinh thần đại quân Thát bị tổn thương nghiêm trọng. Thế nhưng lúc này gương mặt tên thống lĩnh hỏa thương không có ǵ mà vui mừng. Trong suy nghĩ của hắn. Gặp phải địch thủ vô dụng như vậy, có được kết quả đó cũng là chuyện b́nh thường.

Ngược lại có một số hỏa thương binh lần đầu tiên đánh trận tỏ ra vô cùng vui mừng. Tâm trạng vốn bất an, lo lắng của họ bây giờ đă trở nên b́nh tĩnh hơn rất nhiều. Một khi chỉ cần làm theo sách hướng dẫn và chương tŕnh huấn luyện lại đạt được thành tích như thế, lần chiến đấu sau sự tự tin sẽ tăng lên rất nhiều.

Thế nhưng Âu Mạn ngồi trên lưng ngựa quan sát cuộc chiến lại có cảm giác hết sức khâm phục đối với quân khinh kỵ Mông Cổ khi phải chịu thương vong nặng nề như vậy. Dựa theo kinh nghiệm của hắn trên chiến trường Châu Âu, chỉ cần thương vong ít hơn như thế này nhiều lần th́ cũng khiến cho quân tấn công tan dă thế mà những kỵ binh quân Thát này vẫn kiên tŕ tấn công. Thật sự khiến người khác vô cùng bội phục.

Âu Mạn c̣n thầm nghĩ thảo nào năm xưa quân đội Mông Cổ của Thành Cát Tư Hăn mới có thể tung hoành ngang dọc ở Châu Âu. Nếu là với những binh lính với tố chất như thế này th́ hoàn toàn có khả năng.

Những quân khinh kỵ tân doanh rải rác bỏ trốn. Những dân du mục Mông Cổ này biết nếu như ḿnh chạy về trận của quân ḿnh th́ cũng chết nên chúng bỏ trốn sang hướng khác.

Trong trận đại quân Thát, sắc mặt đám tướng lĩnh vô cùng hổ thẹn. Bối lặc Khoa Nhĩ Thẩm Đồ Lý Sâm càng thấy nhục nhă. Hắn vốn xem thường đám quân khinh kỵ du mục này nhưng hắn nghĩ dù ǵ cũng là các bộ lạc Mông Cổ nên thắng th́ cũng có thể diện.

Những kỵ binh đó đều nhắm lỗ hổng ở hướng tây chạy tới. Khi Nhạc Nhạc ở bên cạnh A Ba Thái ra lệnh, mấy chục tên thân vệ giục ngựa rời khỏi trận. Sức chiến mă của chúng thừa sức đuổi theo đám bại binh. Trường đao, trường mâu vung lên giết đám người đó lăn xuống ngựa, không buông tha kẻ nào. Đây mới chính là nguyên nhân quân kỵ binh Mông Cổ đối mặt với mưa tên băo đạn không dám bỏ chạy. Xông trận có lẽ có quân công nhưng lui về sau, chờ đón chúng chỉ là cái chết.

“Nhạc Nhạc, nhất định phải bảo vệ Đồ Lý Sâm bối lặc, không được để hắn sơ sẩy ǵ. Mặc kệ Thịnh Kinh màu vàng hay màu trắng. Đồ Lý Sâm này chính là con đường của chúng ta, chúng ta không thể phạm sai lầm”.

Đại tướng quân A Ba Thái nh́n chằm chằm vào trận quân Minh bên kia. Thật sự chiến tranh không có liên quan nào tới chuyện đó. Lưỡng Hoàng Kỳ Hoàng Thái Cực là tỷ phu của bối lặc Đồ Lư Sâm, là Hoàng đế. Lưỡng Bạch Kỳ Đa Nhĩ Cổn là tỷ phu của Đồ Lư Sâm, là đệ nhất thân vương. Đồ Lý Sâm có chuyện ǵ, dù chỉ xước đầu gối thôi, chính Lam Kỳ không thể gánh tội nổi.

Trong con mắt của người quan ngoại. Đối với tầng lớp trên th́ chỉ dựa vào quân công không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Các mối quan hệ mới khiến cho mọi việc thông suốt. Sau khi Nhạc Nhạc lên tiếng trả lời, Đại tướng quân A Ba Thái mới trút được gánh nặng, ông ta cười nói: “Không ngờ hôm nay chúng ta lại phải ác chiến một phen. Thế nhưng khi cuộc chiến này chấm dứt, cha con chúng ta sẽ có uy danh ở Thịnh kinh”.

A Ba Thái giơ roi ngựa trong tay, cao giọng nói: “Lỗ xa, quân cảm tử. Tấn công trung quân địch. Hỏa thương Triều Tiên đi theo phối hợp tác chiến. Pháo đội lập tức lắp pháo. Xem ra cuộc chiến này phải đánh lâu”.

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mặc Mạch

Copyright © 2022 - MTruyện.net