Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vừa mới ra Diệu Tương Loan, Liễu Nguyên liền không kịp chờ đợi hỏi:
- Ngươi chuẩn bị thứ tốt ở nơi nào?
- Hướng đông nam, 3200 dặm, Lạc gia trại!
Lôi Bạch Hùng trả lời ngay.
- Nơi đó cũng không gần nha! Phan sư huynh, Lôi sư đệ! Ta cùng với Chung sư đệ đều chỉ ở cảnh giới Chân Khí, còn không biết bay. Tuy có Vạn Lý Thần Hành Phù, nhưng loại vật này, dùng một lần ít đi một cái, thời khắc mấu chốt, nói không chừng chính là vật bảo mệnh. Cho nên, lần này, còn phải nhờ hai vị hỗ trợ!
Liễu Nguyên đầy mặt tươi cười, lên tiếng.
- Ngươi nhờ chúng ta giúp một tay còn ít hay sao?
Phan Đức cười mỉm chi nói xong, lập tức tiện tay phất ống tay áo một cái, một đạo ánh sáng xanh biếc từ đó bay ra, hiện hình trên hư không là một thanh phi kiếm dài hơn xích.
Phan Đức đưa tay cầm lấy, năm ngón tay trái điểm lăng không một cái, trong phút chốc, trên thanh phi kiếm xanh biếc tuôn ra một đoàn hào quang chói mắt. Tiếp đó, từ trên thân kiếm bắt đầu cuốn ra từng luồng âm phong lạnh thấu xương, giống như linh xà quấn quanh thân hắn và Liễu Nguyên. Rất nhanh, những âm phong này liền kéo hai người bọn họ bay lên trời, bay đi hướng đông nam.
Liễu Nguyên, thực hiển nhiên đã rất quen thuộc với chuyện này, cho nên, cũng rất bình thản chịu đựng gian khổ, không lộ ra chút khác thường gì. Chung Nguyên lại là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng ngự kiếm bay đi như vậy, quả thực không có gì khác biệt với miêu tả trong trí nhớ kiếp trước của hắn, đương nhiên cũng có hơi kinh ngạc một chút.
Lôi Bạch Hùng nhìn thấy bộ dáng này của Chung Nguyên, lại nghĩ lầm: “Tên này là lần đầu tiên gần gũi nhìn thấy vận dụng pháp thuật phi hành, có chút bị “chấn khiếp” rồi!”, Nên cũng không để ý gì lắm, thuận miệng nói:
- Tốt lắm, Chung sư huynh! Chúng ta cũng đi thôi!
Vừa nói xong, Lôi Bạch Hùng từ túi da bên hông mình lấy ra một con phượng hoàng đồng thau lớn chừng bàn tay. Tiện tay ném lên không trung, đồng thời, trong miệng lẩm bẩm, hai tay cũng đánh ra vài đạo ấn quyết lên trên đó. Ngay khoảnh khắc đó, phượng hoàng đồng thau giống như quả khí cầu được bơm hơi, nhanh chóng bành trướng lên, rất nhanh liền lớn tới hơn trượng, cứ như vậy nổi lơ lửng trên không trung.
Nhìn thấy vậy, Chung Nguyên mới nhớ tới, Hồng Phát lão tổ không chỉ có am hiểu luyện đan, luyện khí, mà còn ở nhiều phương diện: cơ quan, con rối, cổ trùng, ngự ma các thứ... đều có trình độ rất cao thâm, có thể nói là một tông sư toàn năng.
Lôi Bạch Hùng lăng không nhảy một cái ngồi lên, sau đó, ngoắc tay ý bảo Chung Nguyên cũng nhảy lên. Lúc này Chung Nguyên sớm đã không phải lính mới mê muội, dù không mượn Vạn Lý Thần Hành Phù thêm vào, cũng có thể nhảy cao mấy trượng, liền dễ dàng nhảy vọt lên.
Chung Nguyên vừa lên tới, phượng hoàng đồng thau liền vỗ hai cánh, xé hư không bay đi, rất nhanh liền đuổi kịp Phan Đức và Liễu Nguyên.
- Lôi sư đệ! Không ngờ nhanh như vậy ngươi liền đuổi kịp, xem ra, Cơ Quan Thuật lại tinh tiến rồi nha!
Phan Đức cười nói.
- Phan sư huynh ngài đừng chê cười ta! Chút tiến bộ của ta này còn có thể vào mắt ngài sao?
Lôi Bạch Hùng nghe nói, liền khẽ cười, rồi trả lời:
- Chúng ta có tiến bộ như thế nào đi nữa, cũng chỉ là một chút ngoại lực mà thôi, không thể so với các ngươi, tiến bộ đều là căn bản, có thể trường sinh trú thế! Còn kết quả của chúng ta là, không tránh khỏi một đống đất vàng a!
- Ai dà! Lời này không đúng rồi!
Lúc này, Liễu Nguyên chen lời nói:
- Từ xưa người tu đạo chúng ta vô số, nhưng mà người có thể chân chính đắc đạo lại có mấy người? Còn dư lại, còn không phải đều là lẫn lộn trong chốn hồng trần này sao? Cho nên, từ khi ta tu đạo cho tới nay, chưa từng nghĩ tới trường sinh và vân vân... Mà chỉ vì một mục đích, chính là khi ta còn sống trải qua tiêu sái, thoải mái, không bị khi dễ là được!
- Liễu sư đệ nói vậy cũng là chí lý!
Phan Đức lúc này cũng lên tiếng:
- Đừng nhìn ta hiện tại đã là Ngưng Sát trung kỳ, nhưng đừng nói là chứng Tán Tiên vị, mà có thể tiến vào cảnh giới Pháp Lực hay không còn không biết. Cho nên, đời người ngắn ngủi, làm người chỉ cần tận hưởng lạc thú trước mắt đi!
Dọc theo đường đi, mọi người tán gẫu với nhau. Tuy nhiên, Chung Nguyên chỉ là nghe, cũng không có tham dự vào. Nguyên nhân rất đơn giản, Chung Nguyên đối với loại thái độ tiêu cực của bọn họ này, thập phần không đồng ý: hắn chính là một lòng chứng đạo. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không phản bác ở đây, dù sao, hắn còn cần người ta trợ giúp đấy! Ở thời điểm người ta đang cảm hứng dâng cao, làm sao có thể quét mặt mũi của người ta chứ!
Mọi người bay cũng không tính chậm, ước chừng hơn hai canh giờ, La gia trại liền ánh vào mi mắt bọn họ.
Phan Đức với Lôi Bạch Hùng, cũng không có tính toán trực tiếp hạ xuống ở Lạc gia trại, mà hạ xuống ở trong núi rừng phụ cận.
- Sao lại hạ xuống chỗ này?
Chung Nguyên ngạc nhiên hỏi.
- Chung sư đệ không nên nóng lòng! Đợi lát nữa ngươi liền hiểu! Cam đoan sau khi ngươi trải qua chuyện này, mỗi ngày sẽ mơ tưởng tới!
Phan Đức cười trả lời một câu. Ngay sau đó, lại thúc giục Lôi Bạch Hùng:
- Lôi sư đệ, còn không lấy ra các thứ tốt ngươi tỉ mỉ chuẩn bị đi! Không thấy Chung sư đệ đều chờ đợi nóng nảy rồi sao?
- Ta thấy là sư huynh nóng nảy nhất thì có!
Lôi Bạch Hùng cười nói, rồi từ trong túi da của mình lấy ra 6 cái bình ngọc nhỏ. Tiện tay ném đi, trong bốn bình ngọc bay ra ngoài, hai cái bay về phía Phan Đức, một cái bay về phía Liễu Nguyên, một cái bay về phía Chung Nguyên.
- Đây chính là mặt hàng thật tốt ta tỉ mỉ chọn lựa ra! Ba vị sư huynh nếu như còn cảm thấy không hài lòng, cũng chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp giải quyết đi!
Chung Nguyên tiếp nhận bình ngọc vừa thấy, mặt trên dán một tờ giấy, viết ba chữ “Lạc Nguyệt Nhi”, hiển nhiên là tên của một cô gái. Tiện tay mở ra liền thấy, bên trong là một giọt máu tươi đỏ sẫm.
Lúc này, trong lòng Chung Nguyên có phỏng đoán mơ hồ đối với chuyện giải sầu lần này. Hắn đang định lên tiếng hỏi ý kiến một chút, Phan Đức lại lên tiếng trước:
- Chung sư đệ tuổi tác còn nhỏ, có thể có chút chuyện còn không biết rõ, ta trước hết làm mẫu đi!
Nói xong, Phan Đức từ trong túi da báo của mình lấy ra một cây trượng xương khô. Khô lâu trượng này toàn thân dùng xương trắng chế thành, chiều dài 4 xích, to cỡ cánh tay. Chỗ đầu trượng là một cái đầu lâu khô khốc lớn, trong chỗ hai mắt trống rỗng kia còn bốc lên đốm lửa xanh biếc.
Phan Đức tiện tay cắm cây trượng xương khô trên mặt đất, ngay sau đó đổ máu huyết trong hai cái bình ngọc vào trong miệng đầu lâu. Tiếp theo sau, hai tay liền múa động liên hoàn, đánh ra từng đạo ánh sáng ấn quyết, thấu vào bên trong đầu lâu khô khốc.
- Đây là Bạch Cốt Mê Hoặc Tâm Trượng của Phan sư huynh, uy lực rất bất phàm!
Lúc này, Liễu Nguyên đi tới bên cạnh Chung Nguyên, nhỏ giọng nói.
Không bao lâu, Phan Đức hoàn thành đánh ấn quyết. Lúc này, trong miệng đầu lâu kia, đột nhiên vang lên một tiếng nức nở, tuy rằng thanh âm trầm thấp, nhưng ở trong rừng núi trống trải vắng vẻ này lại có vẻ rõ ràng đặc biệt.
Tiếng nức nở giống như tiếng địch lượn lờ, cuồn cuộn không dứt. Thanh âm kia uyển chuyển êm tai, phi thường dễ nghe. Cẩn thận nghe, giống như là tình nhân thấp giọng nỉ non bên tai bạn, làm cho bạn không tự chủ được chìm vào say mê.
Liên tiếp cũng không tới nửa khắc, liền có tiếng bước chân “xào sạc” vang lên ở trong rừng núi, đang không ngừng đến gần. Khi chủ nhân những tiếng bước chân kia hiện thân, Chung Nguyên phát hiện, rõ ràng là một đám nữ nhân Man nhân trẻ tuổi, có chừng 13 người. Trong đó hai người đi trước là xinh đẹp nhất, dáng người yểu điệu, dung mạo diễm lệ.
- - - - - oOo- - - - -