Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ban ngày hành dâm, Đa Tý Hùng ngoài cửa nghe tỷ tê
Đêm tối trừ gian, hiệp nữ khách cửa thiền giết hung tặc.
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
Truy Vân Tẩu cũng không trả lời, bấm tay tính toán nói: “Không được không được, như thế sẽ có vài người chịu báo ứng trong tương lai. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, cố nhẫn nại mấy ngày đợi cứu binh của chúng đến thì bọn ta sẽ làm một mẻ bắt sạch, không để chúng lại có cơ hội làm hại nhân gian. Nếu bây giờ phá miếu, bọn chúng đương nhiên sẽ tổn thất nhưng chúng ta cũng thiếu người. Huống hồ bọn tứ Kim Cương, Mao Thái cùng lũ môn hạ yêu đồ trong miếu dù là bàng môn tả đạo nhưng cũng mười phần lợi hại. Ngụy Thanh, Chu Thuần không biết kiếm thuật, Tôn Nam, Khinh Vân tuy biết nhưng cũng không thể ngang tay với bọn Mao Thái. Ngày trước trên đường ta có gặp sư phụ của Tôn Nam là lão Lý râu ria, vì y có tài chạy nhảy nên ta nhờ y thay ta đi mời vài vị bằng hữu. Ta định vào ngày mồng một tháng giêng năm tới tất cả sẽ gặp nhau ở Bích Quân am của ngươi, lúc đó lại cùng nhau tìm ra kế hoạch phá miếu, trừ tuyệt hậu hoạn.”
Túy đạo nhân nói: “Những lời của tiền bối rất chí lý. Chỉ là mới đây trên đường gặp Khinh Vân, nó ba lần cầu ta tương trợ, lên kế hoạch tối này đến Từ Vân tự nghe ngóng động tĩnh. Lão tiền bối có thể tiên tri, xin hỏi bọn ta nên đi hay không đi?”
Truy Vân Tẩu đáp: “Ngày trước Khổ Hạnh đầu đà có nói với ta, ta mạnh mồm nói tất cả nhờ vào Nhị Vân. Vân kia thì đang khổ tu, Vân này lại tinh tiến như thế thật là đáng mừng. Cứ đi đi, chỉ là ngươi không nên lộ diện mà ở trong bóng tối ám trợ nó. Có được chút thắng lợi thì hãy quay về ngay. Vì yêu tăng Trí Thông vị tất đã biết chúng ta sang năm hành động trên diện rộng, chúng ta nên tránh để y nhìn ra mưu kế cúa chúng ta rồi đi tìm những dư đảng của tên sư phụ quá cố của y, ngày sau sẽ tốn nhiều sức lực.”
Nói rồi liền dẫn Chu Thuần, Ngụy Thanh, Tôn Nam chia tay Túy đạo nhân. Sau bao khó khăn cha con Chu Thuần mới gặp lại liền nói với nhau vài câu trước khi chia tay, không khỏi bùi ngùi buồn bã. Truy Vân Tẩu nói: “Ngươi cứ cha con ủy mỵ sướt mướt như thế, đâu phải bản sắc của kiếm hiệp? Nó đi lần này tất thu hoạch thắng lợi, sau này hai cho con gặp lại tha hồ nói chuyện, hà tất bây giờ phải nấn ná?”
Chu Thuần lại dặn dò Khinh Vân không được lơ đễnh, tất cả phải nghe theo lời của Túy đạo nhân. Khinh Vân nhất nhất đáp ứng rồi chia tay. Chuyện không đề cập đến nữa.
Lại nói hung tăng Trí Thông ở Từ Vân tự, từ khi Phấn Điệp Nhi Trương Lượng đi hái hoa mất tích, Chu Vân Tòng đào tẩu khỏi địa lao, cha con họ Trương bỏ nhà ra đi, chỉ trong một hai tháng mà đã phát sinh ra bao nhiêu chuyện, trong lòng cảm thấy bực dọc không vui. Chỉ là Mao Thái vì muốn báo thù nên năm lần bảy lượt nói muốn rời miếu đi tìm Chu Thuần nhưng đều bị Trí Thông ngăn cản. Mao Thái biết Trí Thông không muốn dính vào rắc rối nên vô hình trung không hiểu mình.
Một buổi tối, có hai người ở trong mật thất cùng nhau hoan hỷ, ma quỷ dẫn lối thế nào, vì một nữ tử được Trí Thông sủng ái mà hai tên dâm tăng sinh ra hiểu lầm sâu sắc.
Nguyên lai Trí Thông dù là dâm hung cực ác nhưng vì nhìn thấy vết xe đổ của sư phụ y, lại tự mình kiến tạo nên một tòa Từ Vân tự vô cùng gian khổ, cho nên bình thường quyết không tác quái tại bổn địa. Mỗi năm chỉ có vài lần phái môn hạ của y là tứ Kim Cương đi trước đến các tỉnh lân cận làm ăn vài thứ rồi tiện tay dắt dê cướp đoạt lấy vài nữ tử xinh đẹp đem về vui vẻ.
Y còn có tính được mới nới cũ rõ ràng. Những nữ tử bị bắt này nếu bản tính kiên trinh thì sẽ không thoát khỏi cái chết. Những nữ tử khiếp sợ sự hung hãn của y, để y thường xuyên dâm loạn cũng chỉ phục vụ được tối đa một năm. Về sau họ đều bị ruồng bỏ, sung vào đội vũ nữ, trở thành môn hạ phục vụ, bị y tùy ý sử dụng.
Ba năm trước, ngẫu nhiên miếu của y bắt được một nữ phi tặc tên là Dương Hoa, Trí Thông vì hận thị dám động thổ trên đầu thái tuế nên lúc đầu y bảo tăng đồ trong miếu đóng cửa cùng nhau hoan lạc tập thể, sỉ nhục cho một trận rồi sau đó thủ tiêu thị.
Vì nữ tử đó dung mạo bình thường nên y vốn không có ý xâm phạm. Ai ngờ khi lột quần áo của thị ra mới thấy thân thể trắng trẻo như ngọc, nhỏ nhắn mơn mởn, da dẻ mịn màng, kêu khóc thảm thương kích động, kiều mỵ dị thường. Trí Thông không khỏi động lòng dâm, lấy tư cách phương trượng tranh việc hưởng thú hoan hỉ đầu tiên. Ai ngờ nữ nhân đó không chỉ trắng trẻo thơm tho mà còn vô cùng dâm đãng, nghệ thuật câu dẫn chốn buồng the tuyệt vời không sao tả xiết. Trí Thông dù đã có quá nhiều gái qua tay nhưng chưa từng được nếm trải hương vị kỳ lạ kiểu này.
Sau một lần chung đụng đã khiến y chết mê chết mệt, coi thị như báu vật, không cho môn đồ nào động vào. Đám môn hạ của y toàn là dâm tăng, mắt thấy miếng thịt dê sắp đến tận miệng mà sư phụ đột nhiên thất hứa, dù trong lòng cực kỳ khó chịu ngứa ngáy nhưng chẳng dám nói ra. Cũng may trong miếu mỹ nhân rất nhiều, ngày rộng tháng dài rồi chúng cũng không để tâm chuyện đó nữa. Ngày đầu tiên Mao Thái đến miếu, Trí Thông vì nóng lòng trả thù Nga My kiếm hiệp nên muốn lôi kéo Mao Thái và sư phụ của y về phía mình để tăng cường thế lực.
Nhưng Dương Hoa được ân sủng sinh kiêu, không biết vì cớ gì mà bất hòa với Trí Thông khiến y bực lên liền đem Dương Hoa cho Mao Thái, những muốn đem gái ra dụ người. Mao Thái có được Dương Hoa như vớ được dị bảo, tất nhiên cảm động rơi cả nước mắt. Trí Thông mất đi Dương Hoa, khi hoan hỷ với người khác thực sự thấy vô cùng tẻ nhạt. Nhưng y lại không thể thay đổi quyết định nên chỉ đợi khi Mao Thái không ở trong miếu thì lén lén lút lút ăn vụng, vô cùng bất tiện.
Dương Hoa đó lại cố ý tìm cách dẫn dụ khiến y dở khóc dở cười, ngày càng ấm ách khó chịu. Lúc đó lại vừa cướp được hai mỹ nữ ở tỉnh bên cạnh, y liền gợi ý Mao Thái, tính sẽ đem đổi lấy Dương Hoa về. Mao Thái tất nhiên vạn lần không chịu nhưng đang ở chỗ người khác nên cũng cảm thấy lúng túng nếu nói không đáp ứng. Từ đó hai tên dâm tăng chia nhau dùng chung. Cuộc tình tay ba rất dễ dẫn đến sóng gió. Cả hai đều đầy một bụng tức khí nhưng vì thể diện nên đều nhẫn nhịn, bực dọc không biết làm sao.
Tối hôm đó đáng ra là lượt của Mao Thái và Dương Hoa. Vì trước khi cứu binh đến Trí Thông không để Mao Thái ra ngoài tìm Chu Thuần báo thù nên y cười thầm Trí Thông nhát gan nhu nhược. Ngày hôm đó, y cũng không nói với Trí Thông, lén lút rời miếu vào thành nghe ngóng tin tức về Chu Thuần. Ai ngờ cừu nhân chưa gặp thì vô tình lại nghe được người ta nói sớm nay huyện nha môn xử quyết dâm tặc hái hoa, vì sợ tặc nhân cướp pháp trường cho nên đổi thành chấp pháp tại cửa đại đường. Hiện giờ thi thể của phạm nhân đã bị địa phương treo ở ngoài thành.
Mao Thái nhân vì ái đồ thất tung, đang nghi nghi hoặc hoặc, nghe thấy như vậy trong lòng liền nghĩ là Trương Lượng nên đi đến hỏi han. Thì ra phạm nhân không có khổ chủ nhận về, đến chính Ngọ địa phương liền quẳng thi thể ra ngoài thành, định sau bữa ăn sẽ đem đi chôn cất, chỉ dùng một mảnh chiếu cỏ phủ lên trên. Mao Thái đi đến nơi đó, thừa dịp người ta không để ý, vạch chiếu ra nhìn, không phải ái đồ Trương Lượng của y thì còn là ai? Đầu một nơi thân một nẻo, hai chân bị người ta cắt cụt đến đầu gối, trông vô cùng thê thảm.
Một tờ cáo thị phạm nhân vẫn ở cạnh tử thi, trên đó có ghi “Hái hoa sát nhân đại đạo tên Trương Lượng phạm tội chém đầu”. Mao Thái nhìn tờ cáo thị đó mà gần như muốn xỉu. Y biết nha dịch trong huyện tuyệt không phải địch thủ của Trương Lượng, tất có người khác đối địch với hắn. Y và Trương Lượng vốn vì đồng tính luyến ái* với nhau mà kết làm sư đồ, càng nghĩ lại càng thấy thương tâm. Y quyết tâm quay lại miếu thương lượng với Trí Thông, tìm cách nghe ngóng xem cừu nhân là ai. Lúc này quan chức địa phương ăn trưa xong quay lại, thấy một hòa thượng cao to đang vén chiếu lên nhìn thi thể, bộ dạng trông khả nghi liền tiến lên hỏi chuyện.
Mao Thái liền nói mình là hòa thượng Từ Vân tự, vì người xuất gia lấy từ bi làm gốc nên không đành lòng nhìn tình cảnh thảm khốc thế này. Dứt lời, y lấy ra trên người hơn hai mươi lượng bạc, đưa cho quan chức địa phương hai mươi lạng nhờ họ mua một quan tài để đem thi thể đi mai táng, phần cho lại cho họ uống rượu.
Nguyên Từ Vân tự ở Thành Đô rất nổi tiếng, quan phủ đều rất tôn kính. Hơn nữa, bọn ở địa phương đã quen nhận tiền nên lập tức bọn họ liền nhận lấy ngân lượng, rối rít cảm ơn rồi đi xử lý hậu sự cho phạm nhân. Mao Thái đợi lũ quan chức địa phương mua quan tài đem đến rồi tự thân giúp họ đem Trương Lượng nhập quan, đưa ra nghĩa địa mai tang, vô cùng đau khổ khóc lóc một hồi. Quan chức địa phương thấy kỳ dị nhưng vì đã nhận tiền của y nên cũng không để tâm.
Họ coi trọng Từ Vân tự đó nên càng đặc biệt ân cần. Mao Thái cảm thấy rất buồn bã, lại đưa cho họ năm lượng bạc uống rượu rồi mới bỏ đi. Khi y mai táng Trương Lượng thì tại Vọng Giang lâu Chu Thuần đang bị Ngụy Thanh vác vào trong rừng. Nếu không phải Chu Thuần bị Ngụy Thanh đùa giỡn thì khi Mao Thái quay lại miếu, chẳng phải hai người sẽ chạm trán sao? Thật chẳng biết thế nào được.
Lại nói Mao Thái thấy ái đồ đã chết, vừa buồn vừa hận, vội vội vàng vàng rời thành về miếu. Đi đến bìa rừng, đột nhiên y thấy trong rừng sương giăng dày đặc một đám vài chục trượng, dưới ánh tịch dương đang tắt dần trông vô cùng bắt mắt. Y vừa đi vừa nhìn, đang thấy thú vị thì bỗng nhớ tới hiện tại đang là trời thu quang đãng, mặt trời còn chưa khuất núi, sao trong rừng lại có sương mù dày đặc như vậy? Hơn nữa ngoài khuôn viên vài chục trượng ấy vẫn tràn ngập ánh ráng chiều trong sáng.
Việc này có điểm kỳ lạ, hay là trong rừng có bảo vật gì muốn xuất thế cho nên mới bốc lên khí chất huyền ảo như vậy? Vừa nghĩ đến đó thì y đã tới cửa miếu. Y vội vàng đi vào tìm Trí Thông nhưng tìm khắp các thiền phòng, mật thất vẫn vô ảnh vô tung. Lúc đó tri khách tăng đi đến, y liền hỏi Trí Thông ở đâu. Liễu Nhất đáp: “Ta vừa mới thấy sư phụ đi về phía hậu điện, có thể là đi tìm ngươi chăng?” Mao Thái cũng chẳng ngại liền đi đến hậu điện.
Cạnh hậu điện đó có hai gian thiền phòng chính là phòng ngủ của Mao Thái. Y vừa mới đi tới cửa sổ phòng mình thì loáng thoáng nghe thấy tiếng thở gấp gáp của cuộc mây mưa. Mao Thái nhẹ nhàng chọc thủng cửa sổ nhìn vào thì cơ hồ tức giận đến tận phế phủ. Nguyên lai người y yêu thích duy nhất, vợ chung của y và Trí Thông, Dương Hoa đang lõa lồ nằm thõng thượt trên thiền sàng của y, Trí Thông đứng ở trước giường đang cuồng nhiệt phi nhanh, thở hổn hển tăng tốc, một mặt vẫn dịu dàng thầm thì những lời yêu đương.
Mao Thái vốn định lao vào trong hỏi Trí Thông vì sao lại không giữ lời, hôm nay là lượt của y mà lại đến chỗ y xâm phạm? Sau y lại nghĩ lúc trước Trí Thông cùng mình quyết định chung nhau thủ lạc nhưng Dương Hoa nguyên là người của Trí Thông, thỉnh thoảng được ăn ké một lần cũng đã là tốt rồi. Mình đã là người đi ăn nhờ ở đợ, rất nhiều việc phải trông cậy vào y, không đáng vì một chuyện nhỏ nhặt mà nổi giận, do đó nộ khí cũng dần dần nguội bớt.
Thật ra sau lưng Trí Thông, Dương Hoa luôn nói thị thích y thế nào. Việc cùng với Trí Thông dâm lạc là do nàng khiếp sợ hung uy, không còn cách nào khác mà thôi. Hôm nay, hiếm hoi lắm y được thấy hai người bọn họ diễn cảnh dâm loạn, thích thú nghe lén được họ nói, phải chăng có thế khảo nghiệm được tấm chân tình của Duơng Hoa. Rồi y trầm tĩnh lại để quan sát nghe ngóng. Ai ngờ không nghe còn hay, vừa nghe thì khí tức đã dâng lên não, tựa hồ quay cuồng đầu óc như trước. Nguyên là Dương Hoa trời sinh dâm dãng, lại mồm mép trơn tuột, chỉ tìm cách cho đối phương được vui vẻ nên lời nào cũng có thể nói được.
Mao Thái chỉ muốn nghe để nhận ra bộ mặt thật, đúng lúc Trí Thông đã xong việc, dừng lại hỏi Dương Hoa: “Cục cưng nhỏ bé của ta ơi, nàng nói thật đi, rốt cuộc ta so với tên kia như thế nào?”
Mao Thái ở bên ngoài nghe được câu này, càng tập trung tinh thần để nghe xem Dương Hoa đáp làm sao. Trong lòng y nghĩ: “Nàng đã cùng ta ân ái như vậy, cho dù không thể nói thẳng với Trí Thông là ta tuyệt thế nào nhưng cũng quyết không thể nói ta quá tệ được.”
Ai ngờ Dương Hoa nghe Trí Thông nói xong, mắt biếc sáng lên, miệng nhỏ xinh như hoa anh đào khẽ bĩu, vô cùng dâm dật đáp: “Hòa thượng đáng yêu của ta ơi, chàng không đề cập đến y thì tốt, nhắc đến y quả thực khiến tiểu nô gia ta chỉ hận không thể cắn chàng vài cái cho đỡ tức. Lúc trước tưởng được chàng quan tâm, hưởng thụ ân ái thế nào, ai ngờ chẳng hiểu chàng làm sao lại tình nguyện làm con rùa rụt đầu, đem người yêu dấu đi cho bằng hữu. Sau đó chàng lại không chịu được, muốn lấy lại tiểu nô gia. Y đã nếm mật ngọt đương nhiên là không chịu nên mới nói mỗi người một ngày. Rõ ràng là người của chàng mà lại hóa thành ‘phản khách vi chủ’. Chàng nguyện làm con rùa rụt đầu cũng là đáng kiếp. Chỉ thương tiểu nô gia, mỗi lần đến ngủ với cái tên cường đạo mất ngón tay kia, chỉ hận trời không lập tức sáng. Chàng nghĩ mà xem, hai chân lông lá to như cái thùng với thân thể nặng như trâu nước ấy mà đè lên người thì nô gia chịu làm sao nổi.”
Thị lại tiếp: “Cũng không biết y chọc giận ở đâu mà bị người ta cắt mất hai ngón tay khiến ai nhìn cũng thấy buồn nôn. Thế mà y dám lừa thiếp, nói là khi còn nhỏ bị mụn nhọt mà cụt mất. Những lời này chỉ có thể lừa người khác chứ nô gia cũng biết chút võ nghệ thô thiển, sao mà không biết là bị binh khí chặt đứt? Thiếp chỉ nghe lời chàng, muốn lợi dụng y để tương lai y bán mạng cho chàng thôi. Theo thiếp thấy, y cũng chỉ có cái mồm chứ vị tất đã có bổn sự gì. Thiếp mong vào một buổi tối, vài địch thủ có năng lực đến đánh một trận với y, để xem y có bản lĩnh thực sự hay không. Nếu như là loại tầm thường thì đuổi y đi trước khi quá muộn, để chàng đỡ phải làm con rùa rụt đầu và thiếp cũng đỡ bực mình.”
Ả chỉ lo tâng bốc Trí Thông, càng nói càng cao hứng, ngàn vạn lần không tưởng được Mao Thái nghe được rõ ràng. Trí Thông cũng nhất thời không để tâm, nghĩ rằng Mao Thái đi ra ngoài tìm Chu Thuần cũng giống như những lần trước, đi liền dăm bữa nửa tháng. Hai người thủ thỉ đến mức cao hứng, thoải mái thóa mạ nguyền rủa Mao Thái như chó. Tính tình Mao Thái như liệt hỏa, không thể nén được nữa, nổi giận đùng đùng, chẳng kiêng dè gì nữa, cũng không để tâm đến lợi hại, hét lớn: “Dâm phụ chó chết, thóa mạ ta giỏi đấy!”
Vừa nói vừa lao vào, tay vung lên một đạo hoàng quang bay thẳng đến đầu Dương Hoa. Dương Hoa không thể ngờ y xuất hiện lại ra tay, thị la lớn: “Ối, không hay! Sư phụ cứu mạng!”
Trí Thông không ngờ có chuyện, trong lúc vội vàng chân tay cũng cuống cuồng cả lên, trước tiên nâng Dương Hoa lên, kẹp vào nách, tránh phải né trái. Mao Thái đã hạ quyết tâm giết chết Dương Hoa nên vận động Xích Âm kiếm dai dẳng đuổi theo. May là thiền phòng này rất lớn nên cũng có chỗ cho Trí Thông trần truồng đi chân không, ôm thân thể cũng không mảnh vải che thân của Dương Hoa chạy loạn cả lên. Cũng vì công phu khinh thân của Trí Thông thuần thục, nhảy nhót nhanh nhẹn như chim bay, bằng không khó có thể bảo toàn tính mạng cho Dương Hoa, mà bản thân y cũng không thể tránh được trọng thương.
Nhưng né tránh như vậy cũng không phải là phương pháp, trên tay còn ôm một người, lại vừa quan hệ với nhau xong, khí lực uể oải, đã ba bốn lần suýt gặp nguy hiểm. Đang lúc hoảng hốt, đột nhiên ngoài cửa có người hét lên: “Sư phụ sao không dùng kiếm?” Chưa dứt lời một đạo bạch quang đã bay lại, ngăn cản kiếm quang của Mao Thái.
Trí Thông vì thấy Mao Thái lao vào đột ngột, nghe được hai người nói xấu sau lưng nên thực sự trong lòng có chút hổ thẹn. Lại thấy Dương Hoa nguy cấp vạn phần nên Trí Thông chỉ nghĩ đến việc né tránh giữ mạng, trong lúc hồ đồ quên không sử dụng kiếm. Được người kia đề tỉnh, y không dám chậm trễ vỗ ra sau đầu, ba đạo quang hoa lao thẳng vào luồng hoàng quang của Mao Thái. Dương Hoa nhân cơ hội này, giật lấy một bộ y phục khoác lên người, lao ra khỏi nách của Trí Thông, chạy đến nấp sau bức tường.
Mao Thái bỗng thấy đối thủ lao đến, vô cùng kinh hãi, khi nhìn kỹ thì thấy người đến chính là tri khách tăng Liễu Nhất. Nguyên lai có khách nhân tới vì việc khẩn yếu nên Liễu Nhất đi bẩm báo Trí Thông, ai ngờ đi đến cửa phòng đã nghe thấy tiếng la hét của Dương Hoa. Liễu Nhất vốn không tán thành việc sư phụ của y giở đủ trò dâm ô, nghĩ rằng Dương Hoa chọc giận Trí Thông như mọi lần, y mong có thể giết Dương Hoa cho sư phụ của mình mới thỏa lòng.
Y tính đợi bọn họ cãi lộn xong mới vào bẩm báo. Định bụng quay lại bồi tiếp người khách kia, đang muốn trở về tiền điện thì bỗng nghe thấy trong phòng có tiếng nhảy nhót khiến y không khỏi quay ðầu vào nhìn, vừa đúng lúc Mao Thái phóng ra kiếm quang, sư phụ cùng Dương Hoa trần truồng thảm hại, chắc chắn là song phương đang ghen tuông đánh nhau. Y thầm nghĩ vì sao sư phụ không phóng kiếm nghênh địch, thật là kỳ dị.
Sau đó thấy Mao Thái sát ý đầy mặt, tình thế nguy hiểm, tình cảm thầy trò trỗi dậy liền phóng kiếm nghênh địch. Mao Thái thấy Liễu Nhất phóng kiếm lao đến, nhằm thẳng vào tim mình, trong lòng nghĩ đã không làm thì thôi còn không phải làm cho trót, dứt khoát đại náo một phen. Ai ngờ kiếm của Trí Thông cũng phóng ra. Trí Thông là đệ tử đích truyền của thủy tổ phái Ngũ Đài, Thái Ất Hỗn Nguyên tổ sư, lĩnh hội được hết bàng môn chân truyền, làm sao Mao Thái có thể là địch thủ của y.
Chưa bằng thời gian uống hết một chén trà, ba đạo quang hoa xanh, đỏ và đen đã vây chặt kiếm quang của Mao Thái lại, khiến cho y mồ hôi ròng ròng đầy người. Y biết rằng sẽ mất mạng trong khoảnh khắc, không khỏi than một tiếng: “Mạng ta hết rồi!” May là Liễu Nhất thấy sư phụ ra tay, không muốn sư đồ lấy hai đánh một nên thu kiếm lại, đứng bên cạnh lược trận, Mao Thái mới có thể chống cự được.
Đang trong lúc vô cùng nguy hiểm, bỗng bên ngoài có tiếng cười lớn, một người nói: “Có khách phương xa đặc biết đến bái phỏng, các người đã không chiêu đãi lại lén lút ở đây so kiếm thì còn đạo lý gì nữa đây? Để ta và hai người các ngươi giải sầu nhé.”
Dứt lời, một đạo kim quang từ bên ngoài bay vào. Một vòng tròn kim quang sáng rực rộng hơn một trượng bay vào giữa kiếm quang của Trí Thông và Mao Thái, dừng ở không trung không chuyển động.
Trí Thông và Mao Thái chấn động, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy người đến thân cao hơn tám thước, đầu to mắt tròn, mặt trắng như giấy, không có lấy một tia huyết sắc, lộ đầy hung quang. Trên người mặc một bộ liệt hỏa cà sa, hai tai rất to bắt mắt, đeo hai cái vòng vàng, đầu trọc chân trần, đeo một đôi giày gai, hình dạng vô cùng hung ác. Trí Thông trông thấy trong lòng vô cùng mừng rỡ, vội kêu lên: “Sư huynh, làn gió thơm nào thổi huynh đến đây vậy?”
Mao Thái trông đợi người đến giải vây, nhìn thấy người này quen quen, nhất thời lại không nhớ ra nên chưa chào hỏi. Đang không biết làm gì thì người đó nói: “Hai vị hiền đệ, thu pháp bảo tùy thân của các ngươi lại đi, cùng là người nhà với nhau sao phải làm tổn thương hòa khí? Thật ra là vì cái gì vậy? Nói đi, ta sẽ phán xử cho các ngươi.”
Hai tên dâm tăng làm sao có thể nói ra nguyên nhân nên đều cúi đầu không nói, thu lại kiếm quang.
Ngươi đó huơ tay cũng thu pháp bảo về. Mao Thái ấp a ấp úng hỏi: “Tiểu đệ hỏi khí không phải, vị sư huynh này với tiểu đệ đã gặp nhau ở đâu, nhất thời tiểu đệ không thể nhớ ra?”
Người đó nghe xong, cười ha hả đáp: “Hiền đệ, đệ quên lúc trước cùng Du Đức là môn hạ của Kim Thân La Hán rồi sao?” Mao Thái nghe xong giật mình tỉnh ngộ.
Nguyên Phấn Diện Phật Du Đức vốn là sư huynh của Mao Thái, cùng là môn hạ của Kim Thân La Hán. Chỉ vì năm đó Độc Long tôn giả ở Điền Tây đến động của Kim Thân La Hán, thấy Du Đức tướng mạo hùng kỳ nên vô cùng yêu thích. Lại vì tất cả môn nhân của mình trong trận đấu kiếm tại Nga My đều chết trong tay Càn Khôn Diệu Nhất chân nhân Tề Thấu Minh, không có truyền nhân bèn xin Kim Thân La Hán thu y làm môn hạ, do đó y có chút ngày đồng môn với Mao Thái.
Du Đức kéo hai tên dâm tăng đến tiền điện, hàn huyên một hồi rồi tổ chức dạ yến. Du Đức giảng hòa cho hai người, lại hỏi nguyên nhân của việc đánh nhau. Trí Thông biết đây là chuyện mất thể diện nên không nói gì. Còn Mao Thái trực tính, lại bực bội ghen tuông chuyện Trí Thông và Dương Hoa nên đem chi tiết sự việc ra nói một lượt.
Phấn Diện Phật Du Đức nghe xong, cười ha ha nói: “Hai người các ngươi náo loạn mãi hóa ra là vì chuyện vặt chẳng đáng gì như thế, thật đáng hổ thẹn cho cái gọi là hòa khí giữa huynh đệ trong nhà. Thôi nào, hãy nể mặt ta, hai người giảng hòa nhé!”
Trí Thông và Mao Thái đều thẹn đỏ cả mặt, cả hai đều biết mình sai nên cũng nhân cơ hội này xin lỗi nhau, mọi việc đều xí xóa.
Ba người đàm đàm tiếu tiếu, sau bữa tối, Trí Thông mới đem chi tiết các sự tình phát sinh trong hai tháng gần đây ở Từ Vân tự ra nói cho Du Đức và nhờ y giúp một tay. Du Đức nghe Trí Thông nói xong chỉ trầm ngâm không nói. Mao Thái bỗng lên tiếng: “Ta có hai việc quan trọng cần phải nói. Vừa mới đánh nhau xong, lại có Du sư huynh từ phương xa tới, trong lòng cao hứng nên quên mất không nói.”
Du Đức và Trí Thông vội hỏi chuyện gì, làm sao mà quan trọng như vậy. Mao Thái đáp: “Hôm nay ta vào thành, nguyên là muốn tìm cừu nhân để báo thù. Ai ngờ cừu nhân còn chưa gặp thì đã nghe thấy tin tức về đồ nhi thất tung Trương Lượng, hắn bị người ta bắt, chặt mất hai chân giải lên quan rồi bị xử tử hình rồi.”
Trí Thông thốt: “Cái này thật kỳ! Sư điệt Trương Lượng thất tung, ta đã sớm sợ hắn gặp phải độc thủ nên không ngừng sai người lên nha môn nghe ngóng nhưng làm sao lại không thu được tin tức gì? Mao hiều đệ không biết có nghe nhầm không?”
Mao Thái vội la lên: “Nhầm cái gì? Ta vì nghe người ta nói huyện nha môn xử quyết hái hoa đại đạo nên mới vội vàng đến pháp trường nhưng chẳng những người đã chết mà hai chân giống như bị người ta chặc đứt từ trước, ta đã thấy tận mắt rõ ràng, không hề giả dối. Ta liền vội quay lại, muốn cùng ngươi thương lượng làm thế nào để tìm được cừu gia, ai ngờ vào cửa đã đánh nhau vì con tiện nhân ấy, thiếu chút nữa đã tổn thương đến nghĩa khí huynh đệ trong nhà.”
Du Đức nói: “Hiền đệ không phải lo lắng. Ta nghĩ chuyện này quyết không phải là chuyện riêng của một mình đệ. Nhất định là phái Nga My có người ở Thành Đô, cố tình gây hấn với chúng ta. Chuyện báo thù ngàn vạn lần không được khinh cử vọng động, phải thương lượng kỹ càng cùng mọi người. Đệ nói hai chuyện quan trọng, thế chuyện kia là chuyện gì?”
Mao Thái đáp: “Khi đệ quay lại miếu thì trời mới chiều tàn, mặt trời còn chưa lặn. Ở trong rừng trước miếu, bỗng có một đám sương trắng, ước chừng rộng khoảng vài chục trượng, giống như ai mới đun nấu gì đó, che cả một đám rừng không sao nhìn rõ được. Nhưng bên cạnh khu rừng vẫn sáng sủa rõ ràng. Đệ nghĩ nhất định có bảo vật gì xuất thế, không biết có phải không?”
Du Đức vô cùng chăm chú nghe Mao Thái nói. Đợi y nói xong, Du Đức vội hỏi: “Sau khi người thấy sương trắng, có tiến gần lại xem không?”
Mao Thái đáp: “Chưa từng. Bởi vì đệ vội quay lại miếu, vả lại muốn khai quật bảo vật đệ cũng cần tìm một vài người trợ giúp, cho nên chưa đến gần xem xét.”
Du Đức nói: “May mắn! May mắn!”
Dứt lời trông y có vẻ lo lắng.
Trí Thông hỏi: “Sư huynh, đệ thấy Mao hiền đệ nói sương trắng trong rừng, chẳng lẽ là bảo vật xuất hiện thật sao?”
Du Đức đáp: “Bảo vật cái gì, thực ra là kẻ thù của chúng ra đến đó. Khi ngươi nhìn thấy đám sương trắng từ đất tuôn ra là một nguời nào đó dùng pháp thuật bức xuất ra đó. Từ sau khi lão tặc Bà Lăng Tuyết Hồng chết đi, chỉ có lão quái Bạch Cốc Dật là biết cái kiểu ngụy trang đó. Pháp thuật kiểu đó gọi là Linh Vụ chướng, tiên nhân chân chính ở thâm sơn tu đạo thường dùng để che cửa động, dễ bề thanh tu khiến ác ma không thể quấy nhiễu. Lão quái đó đã hai ba chục năm không xuất thế, trên giang hồ từ lâu không thấy tung tích, ta thường nghe sư phụ Độc Long tôn giả nói về cung cách của lão nhưng chưa từng gặp qua. Vừa rồi Mao hiền đệ nói y xuất thế, ta còn bán tín bán nghi. Bây giờ lão đã hiện thân ở trong rừng trước miếu, thiết nghĩ nhất định sẽ có hành động nào đó gây bất lợi cho chúng ta. Nếu đúng là lão, mấy người chúng ra tuyệt không phải đối thủ, cần phải sớm chuẩn bị.”
Trí Thông tuy chưa từng cùng Truy Vân Tẩu giao thủ nhưng thường nghe sư phụ nói đến sự lợi hại của lão, lại nghe những lời vừa rồi của Du Đức nên vô cùng kinh sợ. Chỉ có Mao Thái, khi y làm cường đạo trên giang hồ những năm trước thì Truy Vân Tẩu đã đi ở ẩn nên không biết lão nông sâu lợi hại thế nào, vẫn hùng hùng hổ hổ nói: “Sư huynh chớ có đề cao chí khí người khác như vậy mà giảm uy phong của chúng ta. Ta nghĩ người ta sống bất quá được trăm năm, lão quái kia đã không xuất thế hơn hai mươi năm, chắc đã chết ở thâm sơn cùng cốc rồi. Hiện tại cái phát hiện được, biết đâu lại là một người khác? Sương trắng trong rừng cho dù có là người ta lộng giả thành chân cũng chỉ là một loại ngụy trang, đâu có gì đặc biệt, làm sao phải sợ như thế?”
Du Đức nghe xong, cười lạnh nói: “Ngươi nào biết lợi hại. Ngày hôm nay may mắn là ngươi một lòng về miếu, chưa từng đi đến đám sương mù. Bằng không có khi đã dính độc thủ chưa biết chừng. Trong các cao thủ của phái Nga My, lão quái đó là người kỳ lạ nhất. Lần này chỉ mong không phải lão thì tốt, nếu là lão thì ngay cả sư phụ ta là Độc Long tôn giả e cũng không có cách nào chế ngự được.”
Y tiếp lời: “Bọn họ thường dăm ba chục năm sẽ ra ngoài tìm một ít người có tư chất tốt, đặc biệt là các thanh niên thuần hậu làm môn đồ để tránh việc thất truyền sau khi chết. Năm trước, sư phụ ta Độc Long tôn giả nói bọn họ lại dần dần đến một dải Xuyên, Thiểm, Vân, Quý** hoạt động. Chẳng biết may hay là không may, Ngũ Đài phái và Điền Tây phái cũng vào năm thu nhận đồ đệ nên không thể tránh được tranh giành nhau rồi sinh ra rất nhiều thị phi. Nghe nói Hoàng Sơn Xan Hà đại sư đã thu được một nữ đệ tử tên là Chu Khinh Vân, con gái của lão Chu Thuần trong Tề Lỗ Tam Anh, tuổi còn rất trẻ nhưng đã vô cùng mỹ lệ, theo sư phụ mới mấy năm đã luyện được một thân bản lĩnh kinh người. Những người khác như Khổ Hạnh đầu đà, Tề Thấu Minh, Nhiêm Tiên Lý Nguyên Hóa đều thu được môn hạ đắc ý. Sớm muộn gì nhất định cũng có nhiều chuyện phát sinh, đệ nên chú ý nghe ngóng.”
Mao Thái nghe xong vội nói: “Sư huynh nói Chu Khinh Vân ấy là con gái cừu nhân Chu Thuần của đệ à? Làm sao mà huynh biết được vậy?”
Du Đức đáp: “Ở mặt sau của đỉnh Hoàng Sơn Ngũ Lão có một vách đá dựng đứng, lởm chởm như đao kiếm, hiểm trở dị thường, gọi là Ngũ Vân bộ***, bên trên có một vị nữ kiếm tiên tiền bối của Ngũ Đài phái tĩnh tu. Vị này ngang hàng với sư phụ của ba chúng ta, cũng từng tham gia trận so kiếm năm mươi năm trước ở Nga My. Bà ta vì thấy lão tổ sư bị trúng vô hình kiếm, biết rằng không thể địch lại nên chưa giao thủ đã nhanh chân bỏ chạy. Bề ngoài thì bà ta bảo là muốn thoát khỏi vòng xoáy của cuộc giao tranh nên một mình đến thâm sơn tu luyện nhưng kỳ thật là nằm gai nếm mật, nỗ lực tiềm tu để báo cừu cho tổ sư. Bởi vì chưa từng giao thủ cùng người của phái Nga My, chưa lộ mặt nên Xan Hà đại sư mới có thể dung cho bà cư trú ở Hoàng Sơn. Hai ba chục năm gần đây cũng đã thu được vài nam nữ đồ đệ đắc lực.”
Y nhấp giọng rồi tiếp: “Xan Hà đại sư cũng dần hoài nghi bà nên lấy lý do đến đàm đạo để thăm dò khẩu khí của lão nhân gia. Nhưng bà biết giữ mồm giữ miệng, hàng ngày với vài môn hạ đệ tử yêu quý cũng không lộ ra nửa điểm thâm cừu với phái Nga My. Xan Hà đại sư dù nghi kỵ nhưng cũng không có cách nào để điều tra được bà. Chỉ là bà ở đỉnh Thiên Đô lại ăn được Tiên Chi, phản lão hoàn đồng, người tám chín chục tuổi trông như mỹ nữ hai ba chục tuổi. Xan Hà đại sư đã từng đưa Chu Khinh Vân đến động của bà ta. Bà cùng sư phụ ta Độc Long tôn giả giao tình rất hậu, cách vài ba năm nhất định lại đến Điền Tây một lần. Khi ta đến chỗ sư phụ thì gặp bà ở đó, bà ta nói đến chuyện Chu Khinh Vân, lại hối hận tìm kiếm đồ đệ nhiều năm như vậy, không biết bao nhiêu lần qua lại một dải Tứ Xuyên Điền Tây mà chưa bao giờ gặp được nhân tài như vậy, đã vậy còn để cừu nhân thu được. Do đó ta mới biết được tường tận như vậy.”
Trí Thông ngắt lời hỏi: “Huynh có phải nói đến Vạn Diệu tiên cô Hứa Phi Nương ở Ngũ Vân bộ Hoàng Sơn không?”
Du Đức đáp: “Không phải bà ta thì còn ai vào đây nữa?”
Mao Thái nghe thấy mỹ nhân đúng là món khoái khẩu của y nên vỗ tay cười lớn: “Không ngờ Chu lão tam lại có con gái xinh đẹp như vậy, sau này nếu gặp thị, chúng ta sẽ bắt lấy mà hưởng thụ khoái lạc, như thế không phải là một hảo sự sao?”
Nói chưa dứt lời bỗng trước mặt thổi đến một cơn gió nhẹ, một đạo thanh quang nhanh như chớp lao đến trước ngực Mao Thái. Mao Thái hoảng sợ hét lên: “Không hay rồi!” Rồi y vội vàng tung người nhảy sang bên cạnh.
May mà y tránh nhanh nên mũi kiếm chỉ cắt đứt nửa cánh tay trái của y xuống. Còn Trí Thông thân kinh bách chiến, vội vỗ ra sau đầu, phóng ra ba đạo quang hoa chống lại kẻ địch. Pháp bảo của Du Đức đều là bảo vật luyện thành, cho dù chậm hơn nhưng lúc này cũng phóng ra Quyển Nhi+ bao vây kiếm quang của người đến đánh lại. Mao Thái cũng nhịn đau phóng kiếm ra nghênh địch. Nhưng người đến vô cùng giảo hoạt, vòng Đại Ất của Du Đức mới vừa phóng tới thì kiếm quang bỗng lao ra cửa sổ, chẳng biết bay đi hướng nào.
Bọn Du Đức ba người vội vàng lao ra nhìn, chỉ thấy một bầu trời đầy sao, cây cối ngoài vườn lay động theo gió, chẳng thấy tung tích người phóng kiếm đâu, tức tối ba người hét lên như sấm. Du Đức không thể nhịn được, phi người lên không quan sát, chỉ thấy trên trời hướng nam có một đạo thanh quanh đang bay về phía trước. Du Đức vội hét: “Thích khách to gan, chạy đi đâu!”
Lúc này Trí Thông bảo Mao Thái mau băng bó vết thương rồi cũng tung người lên cùng với Du Đức truy đuổi, nhưng mới đến khu rừng thì thanh quang biến đâu mất, không thấy tung tích.
Trí Thông đang muốn tiến vào rừng tìm kiếm, Du Đức liền vội cản lại, y nói: “Hiền đệ ngàn vạn lần không được khinh suất, trời tối rừng sâu, đệ biết thích khách trốn ở nơi đâu? Tiến vào không phải là rất dễ trúng phải ám toán của hắn sao? Ta thấy tối nay ‘lai giả bất thiện, thiện giả bất lai’, không bằng hãy về miếu trước rồi suy tính kế hoạch.”
Trí Thông chỉ biết phẫn nộ đứng ở ngoài rừng, đưa kiếm quang tiến vào trong, lùng sục bốn phương tám hướng một lượt. Đến lúc y thu hồi kiếm quang thì không thấy một chút máu, biết rằng chưa hề đả thương được thích khách mảy may. Được Du Đức hết lòng khuyên can, y biết vô kế khả thi, đành cúi đầu ủ rũ quay về.
Vừa mới tới gần miếu, bọn y bỗng nghe thấy tiếng hô giết chóc nên biết là có chuyện dị thường xảy ra. Bọn y vội phi thân lên tường quan sát, chỉ thấy một nữ tử toàn thân vận đồ xanh đanh đấu kiếm với hai người Mao Thái và Liễu Nhất, bọn họ đang khổ sở chống đỡ. Nữ tử đó dáng vẻ kiều diễm, còn ít tuổi mà đã mười phần xinh đẹp. Nàng phóng kiếm như rồng bay phượng múa, biến hóa khôn lường. Lại thấy Mao Thái và Liễu Nhất bị kiếm quang nữ tử đó bức bách đến mức mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng.
Trong sát na đó, trong không trung bỗng có tiếng vang lên, kiếm quang của Liễu Nhất bị kiếm của nữ tử đó cuốn lấy, kêu lên một tiếng gãy thành hai đoạn, kiếm quang vụt tắt rơi xuống đất như một khối thiên thạch, biến thành một khối sắt lạnh lẽo vô tri. Mao Thái mất một cánh tay vốn đã đau đớn, thêm vào đó kiếm của nữ tử đó vô cùng thần diệu nên y chỉ còn cách nhịn đau chịu trận. Lúc này Du Đức, Trí Thông đã quay lại, thấy Mao Thái vạn phần nguy hiểm nên không thể chậm trễ.
Trí Thông vỗ ra sau đầu phóng ra bao đạo quang hoa. Tay trái Du Đức trước tiên phóng ra Quyển Nhi, tay phải lấy ra Ngũ Độc Truy Hồn Hồng Vân sa luyện thành, chuẩn bị ném tới. Đột nhiên nghe có tiếng vang lên trên không trung “lưu tâm ám khí”, Quyển Nhi của Du Đức còn chưa lại gần người thì nữ tử đã tung thân lên không nói: “Đáng ghét!” Rồi thân kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo thanh quang, phá không bay đi.
Du Đức, Trí Thông thấy kẻ địch hai lần đến rồi đào tẩu trong lòng nổi giận điên cuồng, cũng tung người lên không, huy động kiếm quang truy đuổi về phía trước.
Bỗng giữa không trung lại có một đạo bạch quang bay đến nghênh đón. Du Đức giận dữ, ném hồng sa trong tay ra, một đám sương vàng mây hồng túa ra kèm theo tiếng sấm sét, lập tức khiến cho trời đất tối mịt, quỷ khóc thần sầu. Ước chừng ăn xong một bữa cơm, Du Đức nghĩ địch nhân nhất định đã trọng thương, hôn mê rơi xuống đất. Lập tức y thu hồi hồng sa, xuống đất quan sát, nhưng miệng liên tục kêu lên hai tiếng “kỳ quái”.
Trí Thông vội hỏi nguyên nhân làm sao. Du Đức đáp: “Tử Mẫu Âm Hồn Đoạt Mệnh hồng sa này là bảo vật trấn sơn của sư phụ ta Độc Long tôn giả, bất kể kiếm tiên hiệp khách lợi hại thế nào, chỉ cần trúng phải một ít, nặng thì chết mà nhẹ thì cũng hôn mê. Hôm nay phóng ra, rõ ràng là sương vàng mây hồng đã chế trụ kiếm quang của địch nhân, vì sao lại không thấy tung tích? Như thế làm sao ta không phiền muộn được.”
Đang nói chuyên bỗng Trí Thông nói: “Huynh thấy bên kia tỏa hào quang không, chúng ta đến đó xem sao.”
Du Đức tiến tới nhìn thử, quả nhiên thấy cách người mười trượng có một vật phát quang, vội nhặt lên quan sát, thì ra là một thanh tiểu kiếm dài một thước ba tấc. Y nghĩ là bảo kiếm của địch nhân trúng phải hồng sa, mất hết linh nghiệm nên rơi xuống. Kiếm đó dù bị tổn hại nhưng vẫn trong suốt như cũ, chỗ tay cầm không ngừng máy động như muốn thoát khỏi tay bay đi, lại trông có vẻ như mất đi linh khí, mang bộ dạng hữu tâm vô lực.
Du Đức liền khen kiếm tốt rồi nói với Trí Thông: “Đệ chớ xem thường nó, hãy xem nó thông linh không này, dù trúng phải sa độc mà vẫn muốn đào thoát như cũ. Nếu như không có trăm năm khổ tu, quyết không thể được như vậy. Chỉ cần nhìn thanh kiếm này cũng biết địch nhân lợi hại thế nào. Chắc là hắn cũng biết hồng sa của ta lợi hại, không thể thoát thân, vạn bất đắc dĩ mới bỏ tâm huyết luyện thành nhiều năm của hắn ở lại làm quỷ thế mạng. Tuy nhiên tên này mất bảo kiếm, sẽ khó bay đi trốn khỏi. Ta nghĩ hắn đào tẩu chưa xa, sư đệ mau cùng ta truy tìm thôi.”
Nói xong, đang định cùng Trí Thông đi lên phía trước tra xét thì bỗng bên tai có tiếng kim đao xé gió, y biết có người ám toán liền vội tránh đầu sang một bên. Ai ngờ công thế quá nhanh nên má trái đã bị đánh trúng, không biết là loại ám khí gì mà đánh cho Du Đức rụng hai cái răng cửa, máu từ miệng chảy ra không ngừng. Ngay sau đó một đạo hắc ảnh nhanh như tên bắn bay đến cạnh y.
Du Đức đang lúc kinh hoảng đau đớn không kịp chú ý, thân pháp người kia lại vô cùng nhanh, nên chỉ nháy mắt chiến lợi phẩm trong tay Du Đức đã bị người kia đưa tay đoạt mất. Khi người kia đoạt được bảo kiếm thì tả thủ khua kiếm, nhân tiện tung ra cú uyên ương liên hoàn cước nhằm thẳng vào ngực Du Đức đang ngơ ngơ ngác ngác. Rồi người đó lại thuận thế biến chiêu, cước đến trước ngực Du Đức liền mượn lực hóa thành Yến Tử Phi Vân Tung, chênh chếch bay lên cao vài trường, phát ra thanh quang, thân kiếm hợp nhất, phá không bay đi.
Thân thủ người đó nhanh không gì bằng, dù cho Du Đức, Trí Thông đã gặp rất nhiều đại địch cũng luống cuống chân tay không biết làm sao. Trí Thông thấy địch nhân nhanh chóng bỏ đi nộ khí dâng lên ngút trời. Khi y tung người truy đuổi, chỉ thấy đạo thanh quang đã phá không chui vào lùm mấy, không biết đi hướng nào, vô kế khả thi, vừa sợ vừa tức. Khi quay lại xem Du Đức thì y đã lăn quay ra đất, Trí Thông đi tới nâng dậy thì đúng lúc Liễu Nhất mặt như đưa đám ra ngoài xem động tĩnh, liền giúp Trí Thông đưa Du Đức vào trong phòng.
Cởi bỏ y phục Du Đức ra xem thì thấy trước ngực có vết xanh tím in rõ ràng hai vết chân thon dài. Bọn chúng đoán rằng người đến là một nữ tử, dùng đôi giày có đế bằng sắt nhọn như kiếm, cho nên Du Đức mới thụ thương nặng như thế này. Nếu nội công của Du Đức không phải ở mức thượng thừa, cước đó nhất định đã xuyên thủng ngực, bỏ mạng tại đương trường. Du Đức dính trọng thương liền hai chỗ, đau đớn không sao chịu nổi, đột nhiên kêu lên một tiếng kỳ quái, thổ ra hai búng máu rồi lại lăn ra bất tỉnh.
Trí Thông thất vậy lại càng lo lắng, vội chuẩn bị thuốc trị thương cấp cứu, nhét vào họng Du Đức nhưng vẫn không thấy tác dụng. Trí Thông chửi rủa tên thích khách một trận nhưng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Hiện tại hai người Mao Thái và Du Đức người nằm góc này, kẻ chỏng gọng góc kia, thương thế không tiến triển, rên la ầm ĩ. Chuyện không đề cập đến nữa.
Nói đi nói lại, vậy thì hai ngưới thích khách ấy rốt cuộc là ai? Nguyên lai Túy đạo nhân và Chu Khinh Vân từ biệt Truy Vân Tẩu, ở trong rừng lấy ra lương khô và rượu, ăn uống no nê. Đến tối, hai người đến Từ Vân tự, đúng lúc gặp Du Đức, Trí Thông và Mao Thái ba người đang ở đó cao giọng nghị luận. Chu Khinh Vân muốn xuống thử sức một trận nhưng nhiều lần bị Túy đạo nhân ngăn lại.
Rồi lão nói cho nàng Du Đức lợi hại như thế nào, nếu như hạ xuống, phải làm thế này thế này, y kế thi hành. Ba người bọn chúng đều thân mang tuyệt nghệ, chỉ có thể âm thầm nhân lúc chúng không phòng bị thì bọn họ mới có thể làm chúng bị thương. Nếu như chân chính đối mặt công kích thì quyết không phải địch thủ. Thương lượng ổn thỏa, nhưng Mao Thái lại nói chuyện nhố nhăng, chọc tức Khinh Vân nên nàng mới phóng ra phi kiếm, định sẽ lấy thủ cấp Mao Thái nhưng lại để y tránh được, chỉ chặt đứt được nửa cánh tay.
Về sau Du Đức phóng vòng ra, Khinh Vân vì nghe Túy đạo nhân dặn dò, biết là lợi hại, thêm vào đó lại có ba đạo quang hoa của Trí Thông, nếu nghênh địch thì sẽ rất vất vả, biết là không phải đối thủ liền biết khó mà lui, theo đúng kế hoạch định sẵn bỏ trốn vào trong rừng. Nửa đường có Túy đạo nhân tương trợ. Khi Trí Thông và Du Đức ở ngoài rừng nói chuyện thì Khinh Vân vì quá hận Mao Thái nên không nghe Túy đạo nhân ngăn trở, phi thân theo đường vòng quay lại miếu, tính là nhân lúc Mao Thái không có ai trợ giúp sẽ lấy thủ cấp của y báo thù.
Ai ngờ Mao Thái như chim sợ tên nên sớm đề phòng, kiếm quang Khinh Vân vừa đến đã giao thủ luôn, Mao Thái cơ hồ không trụ nổi. Tri khách tăng Liễu Nhất ở hậu điện vì nghe sư phụ đuổi theo thích khách liền ra đằng trước xem xét, đúng lúc thấy Mao Thái và nữ tử toàn thân vận màu xanh động thủ nên tiến lên tương trợ. Chu Khinh Vân nhận được chân truyền của Xan Hà đại sư, nàng vốn có tiên căn, lại có mấy năm khổ công tu luyện nên nào có sợ gì hai người.
Nàng vận động thần quang, vừa mới giao thủ đã chém gãy kiếm Liễu Nhất. Mao Thái càng cô thế, vừa vặn lúc đó Du Đức và Trí Thông quay lại. Khinh Vân thấy nguy liền phi thân bỏ chạy. Lúc đó nếu hơi chậm một bước thì sẽ dính phải độc thủ hồng sa. Túy đạo nhân thấy Khinh Vân không nghe phân phó, mạo hiểm tiến đánh, sợ có thất lợi gì thì không biết nói sao với Xan Hà đại sư nên đã sớm âm thầm phòng bị.
Lão cũng biết rõ hồng sa lợi hại nên không dám tiến lên. Để cứu Khinh Vân, lão bỏ ra tâm huyết trăm năm luyện thành, vội vàng phóng xuất ra kiếm quang, ngăn chặn kẻ địch, cho nên Khinh Vân mới có thể thoát chết. Quả nhiên hồng sa lợi hại, kiếm quang gặp phải hồng sa liền rơi vào bụi rậm. Túy đạo nhân dù đau lòng nhưng vì hồng sa lợi hại nên không dám tiến đến.
Khinh Vân thấy Túy đạo nhân vì cứu mình mà mất đi bảo kiếm, vừa thẹn vừa lo, lại vô cùng tức giận. Nàng còn ít tuổi nông nổi, lại ỷ mình tài cao mật lớn nên muốn thừa cơ đoạt lại. Túy đạo nhân can ngăn không được đang vô cùng lo lắng thì bỗng bên tai có tiếng người nói: “Ta đã bảo Túy lão đạo nhà ngươi mà, mấy thứ rác rưởi này không dễ trêu đâu.”
Túy đạo nhân nghe thấy biết là Truy Vân Tẩu nên không khỏi mừng rỡ nói: “Đều là lão bảo ta bảo hộ tiểu hài tử nhưng nó quật cường không nghe lời, lão phải bồi thường kiếm cho ta thôi. Hôm nay khi hài tử lên đường, lão lại không đến trợ giúp, ở đây mà có vấn đề gì thì làm sao mà ăn nói với Xan Hà đại sư?”
Truy Vân Tẩu đáp: “Hài tử đó rất giống ta khi mới học đạo ngày trước, một ngày nào đó nhất định làm vẻ vang cho phái Nga My. Nó dù phải trải qua ba lần ma nạn nhưng hiện tại quyết không có vấn đề gì. Kiếm của ngươi nên để cho nó thì tốt hơn là ngươi giữ. Mà khi lấy được kiếm của ngươi trở lại, chỉ cần ta đem về núi, dùng Bách Thảo Cửu Chuyển tiên đan tẩy sạch rồi sẽ trả lại cho ngươi nguyên vật. Ngươi mất một đôi kiếm đều la do lão đầu tử ta, may mà ngươi cũng không quở trách.”
Túy đạo nhân không biết nói sao, mười phần vui vẻ.
Đang nói chuyện thì Khinh Vân đã đoạt kiếm quay lại. Nàng kể về tình huống đoạt kiếm, lại nói trước khi bỏ đi còn tặng cho Du Đức uyên ương liên hoàn cước, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Đang nói thì Truy Vân Tẩu hiện nguyên hình, Khinh Vân bèn vội vàng bước lên bái kiến.
Túy đạo nhân nói: “Hài tử nhà ngươi cũng quá độc ác. Ngươi vặn răng hổ, lấy lại bảo kiếm cho ta còn chưa đủ lại tâm ngoan ý độc, trước khi bỏ đi còn hạ độc thủ như vậy. Nếu Du Đức vì cước đó của ngươi mất mạng, chẳng phải lại kết hạ thâm cừu với Điền Tây phái hay sao? Trên giang hồ dị nhân rất nhiều, chúng ta chỉ khi không còn lựa chọn thì mới đắc tội với người khác. Ngươi còn nhỏ tuổi, đang ngày ngày tiến bộ, thiết nghĩ khi ngươi thành danh bớt đi một kẻ thù thì sẽ bóet đi chút cản trở. Lần sau không được lỗ mãng như thế.”
Nói đến đây Truy Vân Tẩu vội ngắt lời: “Túy đạo nhân ngươi bớt lời đi được không, chúng ra càng sợ sệt thì sẽ càng có nhiều chuyện. Ngươi quên trận đấu kiếm trên Nga My rồi sao? Lúc đầu chúng ta nhượng bộ ra sao, cái lũ nghiệp chướng bọn chúng lại cương quyết lấn tới, rốt cuộc không tránh được một trường can qua. Lúc này với khi đó không phải là giống nhau sao? Nó thiếu niên trí dũng, ngươi thân là bậc tiền bối, đáng lẽ phải biểu dương mới đúng.
Lão tiếp lời: “Ngươi nói Độc Long lợi hại, phải biết bây giờ mọi người thu nhận đồ đệ, thêm vào đó có kẻ muốn báo thù phái Nga My bọn ta. Bọn chúng đã kết thành một mối, chúng ta nếu muốn thành công thì phải tiêu diệt cho sạch, trừ được tên nào hay tên đó. Yêu nghiệt ở Điền Tây đó đã tác quái đa đoan, giờ cũng là lúc khí vận của hắn đã hết. Nếu gặp môn hạ của hắn, sao có thể dung tha. Ngươi không biết chứ giờ chính là lúc hai phái chính tà đấu tranh tồn vong đó.”
Túy đạo nhân nói: “Ta đâu có phải không biết. Bất quá Xan Hà đại sư ngày đó dặn đi dặn lại, bà ta nói đuôi mày Khinh Vân có ba đường màu đỏ, sát kiếp quá nặng nên ta không thể không luôn luôn cảnh giới mà thôi.”
Đang nói chuyện thì bỗng giữa không trung ở hướng chính tây có vài đạo hồng tuyến bay lại, Truy Vân Tẩu nói: “Mau nào!” Rồi cũng hai người bọn họ bay lên không trung.
Thật là
Chính tà lưỡng đạo hay tranh đấu
Thiện ác hai đằng khó ở chung.
Muốn biết diễn biến tiếp theo thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.
Chú thích
* Ở đây tác giả viết như vậy có lẽ cả Mao Thái và Trương Lượng đều ở dạng lưỡng tính, thích cả nam lẫn nữ (bi-sexual).
** Chỉ Tứ Xuyên, Thiểm Tây, Vân Nam và Quý Châu.
*** Bộ nghĩa là lối đi.
+ Một loại vòng, pháp bảo của Du Đức.
Hết hồi thứ mười hai
~*~*~*~*~*~*~*~*~