Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện (Mới Nhất: Hồi 20
  3. Chương 4 :  Hồi thứ năm Hạc vũ không sơn hiệp khách kinh xà quái Vân mê Thục lĩnh hiếu tử bái tiên sư Hoàn Châu Lâu Chủ damma herobk13 BH Mod wwwtangthuviencom Núi cao hạc múa hiệp khách gặp quái xà Thục lĩnh mây vờn hiếu tử bái sư phụ ~*~*~*~*~*
Trước /18 Sau

[Dịch] Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện (Mới Nhất: Hồi 20

Chương 4 :  Hồi thứ năm Hạc vũ không sơn hiệp khách kinh xà quái Vân mê Thục lĩnh hiếu tử bái tiên sư Hoàn Châu Lâu Chủ damma herobk13 BH Mod wwwtangthuviencom Núi cao hạc múa hiệp khách gặp quái xà Thục lĩnh mây vờn hiếu tử bái sư phụ ~*~*~*~*~*

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Núi cao hạc múa, hiệp khách gặp quái xà

Thục lĩnh mây vờn, hiếu tử bái sư phụ

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*

Lại nói, Chu Thuần nghe người kia nói xong liền chạy ra ngoài nhìn quanh, bỗng không thấy Yến Nhi đâu nữa. Lão kinh hãi vô cùng. Lúc đầu, lão còn nghĩ gã ra chỗ nào gần đó nghỉ ngơi chờ đợi, ai ngờ kêu gọi ầm ĩ bốn phía mà vẫn không thấy bóng dáng gã, lão lo đến mức toàn thân toát mồ hôi hột. Lão lại không dám rời khỏi chỗ này vì sợ nếu Yến Nhi đi đâu đó rồi trở lại không tìm thấy lão. Đang lúc bồn chồn không chịu nổi, lão bỗng nghe thấy trong nhà có tiếng người vo ve vọng ra hỏi: “Ngươi vẫn chưa đi sao?”

Chu Thuần đáp: “Khi nãy ta một mình vào gặp ngươi. Bên ngoài ta còn có một người đồng bọn, giờ không biết gã đi đâu mất rồi. Y phục, hành trang gã đều mang theo. Có lẽ nào chính là yêu quái mà ngươi nói đã đến ăn thịt nó chăng?”

Người kia đáp: “Con yêu quái đó thuộc âm, nếu chưa đến canh ba thì nó chưa xuất hiện. Đồng bọn của ngươi mất tích lúc nãy tuyệt không phải là do con yêu đó làm hại đâu. Ngươi mau đến chỗ Bạch Vân đại sư, cầu xin đại sư bói cho một quẻ thì sẽ biết nơi hạ lạc của gã. Ngươi không nên tự đi tìm, trời không còn sớm nữa, mau đi đi.”

Chu Thuần không còn cách nào khác, đành theo như lời người kia đi về phía trước. Mới đi được chừng năm dặm, bỗng thấy sau lưng gió nổi ào ào, mùi tanh xộc vào mũi. Chu Thuần biết là bất diệu, vội ra sức chạy như bay về phía trước. Khi lão chạy gần tới một toà am thì tiếng gió đằng sau ngừng bặt. Chu Thuần quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong một đám mây đen cuồn cuộn thấp thoáng có hai ngọn đèn đỏ đang chạy tới.

Dưới ánh trăng sáng, lão nhìn rất rõ ràng, không ngăn được toàn thân toát mồ hôi lạnh. Lão quay lại nhìn toà mao am, thấy không lớn lắm, trước cửa có hai cây liễu tha thướt, dưới ánh trăng bóng liễu rủ âm trầm, vô cùng u tĩnh. Trong am, tiếng niệm Phật liên thanh bất tuyệt, biết người chủ am này đang niệm khoá kinh khuya. Lão nhẹ nhàng gõ cửa hai tiếng, liền có tiếng một tiểu nữ hài trả lời: “Đây là am ni cô, khách quan nếu muốn tá túc qua đêm thì nên đi về phía trước.”

Chu Thuần đáp: “Tại hạ trên đường gặp nạn nên mới chạy đến đây nương nhờ Bạch Vân đại sư.”

Nói chưa dứt lời, cửa đã mở ra, xuất hiện một nữ ni nhỏ tuổi, niên kỷ khoảng mười ba, mười bốn, dung mạo vô cùng xinh đẹp. Thấy Chu Thuần, tiểu nữ ni nói: “Đại sư đang tụng khoá kinh khuya, mời ông đến Phật đường đợi một lát.”

Chu Thuần liền theo sau nàng ta tiến vào trong Phật đường ngồi xuống. Tiểu nữ ni lại mang ra một bát trà và mấy chiếc bánh chay mời Chu Thuần dùng rồi đi vào trong, một lúc lâu không thấy trở lại.

Chu Thuần đang chờ đợi đến phát phiền não, bỗng thấy trước mặt thanh quang loé lên, nhanh như chớp phóng vọt vào hậu viện. Lòng hiếu kỳ bừng lên, Chu Thuần nhẹ nhàng mò mẫm tiến vào hậu viện. Sắp tới chỗ cửa sổ, bỗng lão nghe thấy tiếng hai người đang nói chuyện, chừng như là một nam một nữ. Lão tập trung lắng nghe, thấy người nữ hỏi: “Đêm khuya thế này rồi, nhị sư huynh còn đến có việc gì chỉ giáo?”

Người nam đáp: “Ta vừa đi qua Vân Linh sơn, thấy yêu khí xung thiên, đang định điều tra xem rốt cuộc là gì thì bỗng thấy dưới mái tranh của ngôi nhà bên đường có một tiểu đồng đang đứng. Ta thấy yêu khí chỉ cách tiểu đồng đó khoảng chừng mười trượng, lại thấy tiểu đồng đó căn cơ thâm hậu, không nhẫn tâm nhìn thấy nó bị độc thủ, bèn ôm nó lên, trước tiên là chạy thoát khỏi hiểm địa, sau đó xuất kiếm đuổi yêu vật đi. Sau đó, ta hỏi lai lịch của nó mới biết thì ra là đồ đệ của Chu Thuần trong Tề Lỗ Tam Anh. Ta thấy đứa nhỏ đó trời sinh có tiên cốt, là một hiệp khách trong trần thế, không thể bỏ rơi nó, bèn thu nó làm đồ đệ, kêu Bạch nhi mang nó về chỗ ta ở trong núi. Khi đi, nó nói sợ sư phụ, lão mẫu không yên tâm, ta đáp ứng nó sẽ truyền tin, đi tìm người họ Chu đó. Ai ngờ trong lúc vô ý, ta cũng cứu được môn đồ của thất sư đệ, tên là Thi Lâm. Hắn cũng bị trúng yêu độc, đang nằm dài chờ chết. Ta cứu hắn rồi đưa hắn về núi mới biết người họ Chu đó đã đến đây tìm ngươi rồi. Khi ta vừa mới vào thấy có có một người ngồi trong Phật đường, chắc là người đó.”

Người nữ đáp: “Vừa rồi, Tử Quyên đến báo có một người họ Chu chạy đến chỗ này. Ta đang định ra gặp hắn thì sư huynh đến nên vẫn chưa gặp.”

Người nam lại nói: “Con yêu quái vừa rồi xem ra mười phần lợi hại. Huyền Anh kiếm của ta mà chỉ bức nó bỏ chạy, không hề làm nó bị thương chút nào. Ta vì chưa biết căn nguyên nguồn cội nên chưa dám làm gì thêm. Ngươi ở đây, tại sao lại dung cho nó làm ác như thế?”

Người nữ đáp: “Ta vì con yêu đó thật đã phí hết tâm lực, khó nhọc lắm mới tìm được vật có thể chế phục được nó, nhưng còn phải nhịn vì thiếu người trợ giúp. Sư huynh giá lâm thật là tốt quá.”

Nói xong, người nữ liền hướng ra cửa sổ hỏi: “Chu tráng sỹ từ xa đến đây, tại sao không vào nói chuyện, chỉ dựa tường mà nghe thế?”

Chu Thuần đang nghe đến xuất thần, bị người trong phòng hỏi thế, bất chợt mặt mũi đỏ bừng, đành phải đi vào phòng. Lão thấy trên bồ đoàn có một nữ ni đang ngồi, tuổi chừng bốn, năm mươi. Vị trí thủ tịch có một đạo nhân đang ngồi, râu rồng đầy mặt, hai mắt tinh quang sáng rực. Biết không phải là nhân vật tầm thường, lão bất chợt cúi đầu bái lạy.

Tăng, đạo hai người vội đỡ lão dậy, miệng nói “không dám”.

Chu Thuần ngồi xuống một bên, nữ ni liền hỏi: “Những lời chúng ta nói vừa rồi chắc ông cũng nghe thấy. Đây là sư huynh của ta, tên là Nhiêm Tiên* Lý Nguyên Hoá. Ta tên là Nguyên Nguyên, người ta thường gọi là Bạch Vân đại sư. Cao đồ của ông được Nhiêm sư huynh thu làm môn hạ, không biết tráng sỹ có thể thuận cho không?”

Chu Thuần đáp: “Nó tuổi còn rất nhỏ, có thể được hưởng uy danh của các vị tiền bối kiếm tiên thực là tam sinh hữu hạnh**. Chính vì nó thiên tư thông minh, đệ tử lại tài học thấp kém nên chỉ sợ làm cản trở tiền đồ của nó. Hôm nay được gặp tiên duyên, làm sao lại không tình nguyện. Chỉ là lúc nãy, đệ tử có gặp một người bị trúng yêu độc, sắp mất mạng đến nơi, mong hai vị đại tiên thương xót mà giải cứu cho.”

Nhiêm đạo nhân đáp: “Người đó tên Thi Lâm, là sư điệt của ta. Lúc nãy ta vừa đi qua đã cứu nó về núi rồi.”

Chu Thuần luôn miệng bái tạ. Bạch Vân đại sư nói: “Sư huynh đến rất đúng lúc, việc không nên chậm trễ, khi trời hửng sáng hãy theo ta đi chém yêu quái.”

Nhiêm đạo nhân hỏi: “Yêu quái đó là vật ở đâu mà lợi hại thế?”

Bạch Vân đại sư đáp: “Núi này xưa vốn không gọi là Vân Linh sơn. Vì trong núi có một con xà yêu, mỗi sáng sớm hoặc đêm khuya nó đều thở ra sương độc kết thành một áng mây mù, khi ánh tịch dương chiếu tới lại trở thành kỳ cảnh của núi này. Người ta thấy núi này có áng mây rực rỡ kỳ lạ đó vô cùng đẹp mắt hơn trăm năm nay nên mới gọi là Vân Linh sơn. Con yêu đó hồi trước chỉ ở trên đỉnh núi nhả mây phun sương, tuyệt chưa từng hại người. Ai ngờ ba năm gần đây tình hình đại biến. Từ giờ Thìn đến giờ Dậu thì nó tu luyện trong động, người qua đường vào lúc đó sẽ không gặp chuyện gì. Nếu không thì trong mười người, thoát được độc thủ của nó chẳng đến một hai. Trong ba năm nay, ta và nó đánh đi đánh lại cũng chưa từng đả thương được nó chút nào. Nó cũng biết ta lợi hại nên khi đến gần am của ta là tự chạy về. Lúc nãy, ta nghe thấy tiếng gió biết là con yêu đó đang tới. Sau đó lại không thấy động tĩnh gì nữa, rồi nghe thấy tráng sỹ gõ cửa.”

Lúc này Chu Thuần mới biết nguyên nhân tại sao con yêu đó lúc nãy không đuổi theo mình nữa. Bạch Vân đại sư lại tiếp: “Vật nào cũng có khắc tinh. Ta biết con yêu này rất sợ ngô công***. Lâu nay nghe nói chỗ Hoàng Sơn Xan Hà đại sư có dị vật đó nên kêu Tử Quyên đến đó mượn dùng. Lúc đầu đại sư không đồng ý, nói con Ngô công đó là bảo vật trấn động của bà ta. Sau đó, tự thân ta đến, tối hôm qua đã mượn được rồi. Vừa lúc tráng sỹ cùng sư huynh đến đây, ta nghĩ ngày mà con yêu đó bị tru diệt không còn xa nữa.”

Than ôi...

Yêu ma quỷ quái gây phiền nhiễu

Thần tiên hiệp sĩ quyết lập công.

Muốn biết xà yêu có bị tru diệt hay không, mời xem hồi sau sẽ rõ.

Chú thích

* Vị tiên râu tốt.

** Nhà Phật có nói đến kiếp trước, kiếp này và kiếp sau. Tam sinh là chỉ ba kiếp đó. Nghĩa câu thành ngữ này là ba kiếp đều may mắn hay vô cùng may mắn.

*** Ngô công nghĩa là con rết.

Hết hồi thứ năm

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Quảng cáo
Trước /18 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Copyright © 2022 - MTruyện.net