Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Căn phòng đơn sơ, một vị mỹ nhân ngồi trước bàn trang điểm đơn giản, một thân hồng y tựa như hoa đào kiều diễm, tóc cam dài mượt, đôi mắt màu đỏ rượu giống như một hồ mỹ tửu làm say lòng người. Nàng ngơ ngác nhìn chính mình trong gương, cho đến khi đôi mắt cùng mái tóc biến thành màu đen như mực. Nàng hỏi người trong gương: “Ngươi là ai?” Người trong gương buồn bã nói: “Ngươi lấy đi thứ vốn thuộc về ta, mà ta đã khống chế thần trí của ngươi.”
…
Trên bầu trời cách mặt đất mấy ngàn thước, không khí cấp tốc lưu động thổi mái tóc bay tán loạn, quét hai má phát đau. Tiên hạc chở hai người trên lưng vững vàng đáp xuống một đỉnh núi, khi mũi chân vừa chạm đất trong nháy mắt liền hóa thành hình người nhỏ bé. Tiểu Lâm sư huynh trịnh trọng nói: “Qua ngọn núi này chính là Thương Kỳ đại lục, ta chỉ có thể đưa các ngươi đến đây thôi.”
Thiếu niên tóc đỏ như lửa dùng khăn lụa lau mồ hôi trên trán của tiểu cô nương trong lòng, đồng thời cảm kích nói: “Đa tạ Tiểu Lâm sư huynh.”
“Muốn tạ thì tạ trưởng lão đi.” Tiểu Lâm sư huynh bỏ lại những lời này, hóa thành tiên hạc theo đường cũ trở về mà không hề ngoái đầu lại. Chỉ là trong khoảnh khắc Túc Vị Ly vừa quay đi thì hắn bỗng nhiên ngoảnh đầu lại, lưu luyến nhìn tiểu cô nương trong lòng Túc Vị Ly, trong lòng có chút phiền muộn. Muốn ra đi sao, thật sự muốn ra đi sao, nàng là hảo bằng hữu duy nhất biết hắn là yêu tu nhưng vẫn đối xử thật lòng với hắn a.
Nha đầu, chúc ngươi may mắn, trăm ngàn lần đừng cô phụ kỳ vọng của trưởng lão.
Quay đầu lại, đột nhiên cất tiếng kêu lệ lệ vang to thanh thúy, cuối cùng chỉ còn thấy được màu lông vũ trắng đen giao nhau, cô độc giống như không biết sẽ lạc về nơi đâu.
Trên đỉnh núi hai người nghỉ ngơi một lát liền lại bắt đầu cuộc hành trình mới. Chẳng qua người phải đi chỉ có một, tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài nằm trong lòng Túc Vị Ly lại đang yên ổn ngủ say.
Đúng vậy, hai người này chính là phản đồ được Huyền Tịch Tông treo thưởng rất cao để truy nã – Túc Vị Ly cùng vị thiếu tông chủ vốn được cho rằng đã tự sát mà chết – Phong Luyến Vãn. Có lẽ có người sẽ hỏi: Gì? Tiểu hài tử ngây thơ khả ái này chính là Phong Luyến Vãn lừng lẫy đại danh đó sao? Aiss, không có cách nào khác, nếu dùng hình dạng thật của nàng thì tiên hạc sẽ không thể nào chở được trọng lượng hai người, kết quả là đành phải sử dụng món lễ vật mà nàng lấy được ở chỗ Mộc trưởng lão trong cuộc tỷ thí luyện đan trước đây – Ấn Tượng Giới.
Cái gọi là Ấn Tượng Giới, tác dụng cũng y hệt như tên của nó, có thể ghi nhớ hình dáng của vạn vật trong thiên địa, giúp người sử dụng biến thành hình dạng vật mà nó ghi nhớ. Cũng may năm đó có dự liệu trước, đem hình dáng phấn điêu ngọc mài của Nhan Phong lưu lại trong Ấn Tượng Giới, định rằng sau này nếu có tỷ thí thì sẽ dùng để che dấu thân phận. Kết quả là mỗ tiên hạc đúng lý hợp tình ghét bỏ bộ dạng thật của nàng quá nặng bắt nàng phải biến đổi nhẹ hơn.
Vậy nên hiện tại, trên ngón tay nhỏ bé mập mạp của mỗ Phong đang đeo một chiếc nhẫn.
“Xú nha đầu, đang mơ cái gì vậy, mau thức dậy!” Thấy nàng xoay qua xoay lại lung tung cực kỳ giống một con mèo nhỏ, theo kinh nghiệm trước kia nha đầu này hẳn nên tỉnh lại. Túc Vị Ly vừa chọt chọt khuôn mặt bánh bao của nàng vừa kêu lên.
Phong Luyến Vãn theo thói quen vung tay tát cho hắn một cái: “Kêu cái gì mà kêu…” Nói còn chưa xong, nàng đã bị thanh âm quỷ dị của mình dọa tỉnh cả người.
Túc Vị Ly cũng theo thói quen sờ sờ mặt mình, nhiều năm sống chung phòng với nha đầu này, nàng luôn luôn thức dậy trễ hơn hắn, hắn cũng không có ý tốt luôn thích quấy nhiễu mộng đẹp của người khác, kết quả là mỗi ngày đều nhận được một cái tát… Cho dù như thế hắn vẫn không hề hối cải cứ thích trêu chọc nàng.
Thân hình nho nhỏ của Phong Luyến Vãn cứng đờ, dùng mất thời gian ba giây mới thích ứng được hoàn cảnh quỷ dị này, lại dùng thêm ba giây để nhớ lại trước lúc ngủ đã xảy ra chuyện kỳ quái gì, cuối cùng đem tiền căn hậu quả xâu chuỗi hết lại một lần, vội vàng lên tiếng chỉ trích Túc Vị Ly: “Tiểu tử ngươi lại dám lục lọi túi trữ vật của ta?!” Đợi chút, chuyện này không hợp lý, hắn làm sao có thể mở ra túi trữ vật của nàng? Chẳng lẽ hắn đánh bậy đánh bạ lại vô tình làm được sao?
“Sắc, ai thèm lục cái túi trữ vật rách nát của ngươi a.” Túc Vị Ly khinh bỉ nói: “Ngươi không phải đã sớm đem nó tặng cho ta sao?” Kỳ thật từ rất lâu rất lâu trước kia khi nàng còn chưa cất nhẫn vào trong túi trữ vật thì đã bị hắn nhanh tay trộm lấy… Lúc ấy nghĩ rằng nàng khiến hắn không xu dính túi, hắn lấy cái nhẫn của nàng cũng không quá đáng…
“Có chuyện này sao?” Phong Luyến Vãn thoáng mê mang, xoa xoa cái đầu mờ mịt của mình, nhẹ giọng nói: “Mặc kệ, dù sao nó hiện tại ở trong tay ta.”
“Kiên trì một chút, sau khi đến Thương Kỳ đại lục ta sẽ mang ngươi đi tìm đại phu.” Túc Vị Ly cười nói, lại không nhịn được xỉa xói nàng một phen: “Kết Đan tu sĩ lại có bộ dáng phế vật đến như ngươi, thật đúng là không có mấy ai… A không đúng, là chỉ có duy nhất một người.”
Phong Luyến Vãn quệt miệng u oán lẩm bẩm: “Ta bây giờ đã không còn là Kết Đan tu sĩ …” Mộc Khinh Ưu diễn kịch lại diễn đến vô cùng chân thật, thực sự đã hạ thuốc mạnh với nàng, kinh mạch đứt đoạn cũng không phải là nói giỡn a, cũng may ma khí còn lưu lại trong thân thể đã theo linh khí tiêu tán, bằng vào thiên phú của nàng cộng với cuộc sống lưu lạc đầy những thứ kích thích lòng người, tu vi nhất định sẽ còn tăng tiến nhanh hơn so với trước đây.
Nhớ tới sư phụ, liền lại nghĩ tới ngày đó ở Hư Khôn Điện ——
Nằm ở trên sàn nhà lạnh như băng, tứ chi bách hải đều cảm thấy rét lạnh, ý nghĩ hỗn loạn, nhưng ánh mắt lại nóng rực. Tông chủ than nhẹ một tiếng: “Luyến Vãn, ngươi chịu khổ rồi.” Không đợi nàng có phản ứng gì, hắn liền hiểu ý cười cười: “Ta biết ngươi thực sự bị oan, lần này diễn một vở kịch, là vì muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng.” Nhìn thấy ánh mắt tò mò của nàng, hắn vuốt râu nói tiếp: “Ngươi có biết ‘Thương Kỳ đại lục’?”
Phong Luyến Vãn gật đầu, nàng dĩ nhiên là biết, lúc trước khi đến gặp sư phụ để đòi lại Dưa Hấu nàng đã tình cờ thấy được nhân sĩ của Thương Kỳ đại lục đến cầu y.
“Ở mảnh đất trung tâm của Thương Kỳ đại lục, cứ trăm năm một lần sẽ tổ chức một hội nghị Tu Chân Giới, nhằm để các tông phái cung cấp tài nguyên tu luyện cho nhau hay trao đổi tin tức về lục giới. Năm trăm năm trước Huyền Tịch Tông là đệ nhất tu chân phái, nhưng sau khi Tĩnh Trữ phi thăng thì địa vị của Huyền Tịch Tông cũng nhanh chóng suy giảm, từ đó không hề bước chân đến Thương Kỳ đại lục nữa. Mà từ khi Ảnh Trọng, ngươi, Không Thành bái nhập Huyền Tịch Tông, Huyền Tịch Tông cũng nên đến lại Thương Kỳ đại lục.”
“Mấy ngày trước ta đã nhận được thiếp mời. Nhưng việc này không thể công khai, các tông phái trên Lam Uyên đại lục bất hòa với nhau là chuyện thường tình, nếu có kẻ tâm thuật bất chính cố ý ngăn trở, ta cũng không có biện pháp. Cho dù chỉ đến để tượng trưng cũng tốt, Tông chủ cùng thiếu tông chủ tuyệt đối không thể rời khỏi tông môn, nhưng người không đủ thân phận đặt chân tới hội nghị chắc chắn sẽ dẫn tới bất mãn, cho nên người đi chỉ có thể là ta hoặc ngươi.”
“Việc này rất quan trọng, Huyền Tịch Tông trầm mặc năm trăm năm cuối cùng đã vực dậy, cho dù trả bất cứ giá nào cũng phải nắm chắc cơ hội lần này.”
“Cho nên đành ủy khuất ngươi bị ‘giam’ trong Cấm Uyên Các một thời gian, tránh né tai mắt của các môn phái bí mật đến Thương Kỳ đại lục. Tổn hại danh dự ngươi không cần lo lắng, trong tông có một cổ kính biết quá khứ, hiểu tương lai, chỉ cần dùng Phượng Hoàng Lệ để khởi động. Mà Phượng Hoàng Lệ trên đời này chỉ có duy nhất đảo chủ Bồng Lai Đảo mới có. Chỉ cần đến chỗ hắn mượn dùng Phượng Hoàng Lệ, chân tướng sẽ rõ ràng.”
“Sư phụ ngươi cũng biết được chuyện này nên mới cố ý lạnh nhạt với ngươi, ngươi hãy thông cảm cho hắn.” Khi đó đang tinh tế nhấm nuốt nhiệm vụ này nên Phong Luyến Vãn cũng không chú ý đến chuyện Tông Chủ dường như còn lời gì khác muốn nói nhưng đành thôi. Nàng không hề biết hội nghị lần này chỉ là một cái cớ để buộc nàng rời khỏi Huyền Tịch Tông, nguyên nhân chủ yếu là vì hắn đã sớm phát hiện Táng Hồn Đảo có hành động khả nghi, muốn nhân cơ hội này bảo vệ ba thiên tài của Huyền Tịch Tông mà thôi.
…
Phong Luyến Vãn chỉ biết là sau khi chơi trò “giả chết” kia thì quả thực đã dọa đám người Tông Chủ sợ chết khiếp. Hừ hừ hừ, lão hồ ly ngươi không muốn mình chịu khổ nên không thèm thương lượng đã tống ta đi, không dọa ngươi mất nửa cái mạng sao khiến ta xả mối hận bị sốt cao đến 39 độ. Nếu đây không phải là nhiệm vụ quan trọng để lên cấp 40, nàng mới không thèm tham gia vào vở kịch nhàm chán này. Ân, về phần nụ hôn kia chỉ do ngoài ý muốn, diễn rất nhập tâm nên mới vậy. Khụ, coi như mặt quan tài chịu thiệt thay lão hồ ly kia bù đắp tổn thất tinh thần cho nàng đi.
“Tại sao ngươi lại đi theo ta?” Không phải nói người không đủ thân phận đến hội nghị sẽ dẫn tới bất mãn sao, chậc chậc, tên phản đồ này chắc chắn không đủ thân phận đâu.
“Đương nhiên là tông chủ nhờ ta chiếu cố ngươi a.” Nếu không có ngươi ta còn ở lại cái nơi nhàm chán đó làm chi. Phong Luyến Vãn cũng không hoài nghi, im lặng nằm trên tay Túc Vị Ly hưởng thụ đãi ngộ dành cho tiểu hài tử. Bởi vì sợ nàng sẽ choáng váng đầu, hơn nữa dù hắn có khinh công tuyệt diệu cũng không thể vững vàng bay tới bay lui như tiên hạc, cho nên Túc Vị Ly lựa chọn đi bộ.
Không biết đi được bao lâu, Phong Luyến Vãn đột nhiên phát hiện có gì đó không thích hợp…
Bọn họ đã vòng tới vòng lui chỗ này mấy lần, dường như là… bị lạc đường rồi.
“Ngươi có bản đồ hay không?” Phong Luyến Vãn cực kỳ bất đắc dĩ hỏi, lão hồ ly kia không cho nàng kịp chuẩn bị cái gì đã đuổi nàng ra ngoài, lạc đường là chuyện đương nhiên… Đáp án của Túc Vị Ly có thể đoán trước được, nếu như có bản đồ hắn sẽ lãng phí khí lực đi tới đi lui nãy giờ sao? Rốt cuộc chỉ có thể nhờ vào vận khí, hi vọng sẽ gặp được người của Thương Kỳ đại lục để hỏi đường.
Hai người tình cờ đi ngang qua một sơn cốc, chợt nghe được tiếng khua chiêng gõ trống thổi kèn ồn ã, lại thấy vải đỏ xa hoa phủ kín đường, một đoàn nhân mã đầy sắc đỏ thẫm rêu rao khắp nơi, xem đội ngũ này hẳn là mỗ đại gia nào đó đang gả nữ nhi.
Tổ hợp hai kẻ yêu thích gây rối lập tức khơi dậy hưng trí…
Kẻ thích gây sự số một Phong Luyến Vãn đột nhiên nhớ tới một chuyện xưa đã từng xem, có một mỗ Tào cùng mỗ Viên từ nhỏ đã nghịch ngợm chuyên gây rối, thấy người ta cưới tân nương tử liền nửa đêm đột nhập bắt cóc tân nương tử của người ta… Nói thật nàng rất muốn học theo bọn họ. Kẻ thích gây sự số hai Túc Vị Ly chỉ sợ thiên hạ không loạn, bọn họ chịu đói chịu mệt đi đường rất vất vả, tân nương tử kia lại an ổn ngồi trong kiệu cũng thật quá không trượng nghĩa, không kéo nàng ra hỏi đường một chút thì thực phải xin lỗi quần chúng.
Hai người liếc nhau, hai ánh mắt lóe lên tia lửa sáng rực —— “Búa kéo bao!” “Ha ha nha đầu ngươi thua rồi, nhanh đi!” Phong Luyến Vãn lắc lư trong gió, nàng hiện tại không có linh khí hơn nữa còn đang mang bệnh trong người, làm sao mà đi..
Nhưng ngay lúc này, kinh biến đã xảy ra —— thanh âm hoan hoan hỉ hỉ đột nhiên bị tiếng vật nặng ngã xuống đất thay thế, trong không khí tràn ngập mùi vị kỳ quái khiến hai người vội vàng bịt mũi. Người khiêng kiệu cùng hộ vệ mềm nhũn rồi ngã xuống, tân nương tử ngồi bên trong kiệu phát ra một trận tiếng cười âm hiểm: “Lão bất tử kia muốn đem bổn cô nương gả ra ngoài, bổn cô nương đào hôn cho ngươi xem!”
Hóa ra là loại tiết mục cẩu huyết đào hôn. Vậy thì vừa vặn đem cô nương muốn đào hôn này kéo tới hỏi đường thôi, nếu tân nương tử vô tội kia biết được suy nghĩ trong lòng của hai kẻ chuyên gia gây sự này, nhất định sẽ lệ nóng tuôn trào hỏi đây là suy luận kiểu gì vậy.
Bọn họ đứng chờ tân nương tử kia tự mình rời khỏi kiệu hoa, nhưng khi nữ tử toàn thân vận hồng y kia xuất hiện dưới ánh mặt trời, hai người không nhịn được hung hăng hút một ngụm lãnh khí – bởi vì bị dọa a! Trên mặt nàng đang mang cái thứ đồ chơi gì vậy? Là mặt nạ phòng độc trong truyền thuyết sao? Đúng nha, nếu nàng không có chuẩn bị thì cũng sẽ bị độc khí kia làm cho hôn mê. Điểm chết người là nữ tử này có tu vi không thấp, dường như đã sắp đột phá Nguyên Anh kỳ.
Đây là lão yêu bà không thể trêu vào của nhà ai a? Phong Luyến Vãn đột nhiên cảm thấy bộ dáng người này nhìn có chút quen mắt. Tóc xanh mắt xanh, dáng vẻ vừa mong manh yếu ớt vừa đáng yêu, hoàn toàn không hợp với tính khí thích làm xằng làm bậy vừa rồi của nàng.
“Cướp hay là không cướp đây?” Theo lẽ thường mà nói đáp án hẳn là không, nhưng mỗ Phong vốn không sợ trời không sợ đất lại nắm thần khí thiên hạ vô địch trong tay, vì vậy vô cùng kiên quyết nói: “Đương nhiên phải cướp, chúng ta là đang giúp nàng giữ gìn thanh danh, bị cướp dâu vẫn tốt hơn đào hôn nhiều.”
Uy uy, ngươi xác định bị cướp sẽ có thanh danh tốt hơn đào hôn sao…
“Muốn cướp thì ngươi cướp đi, ta không có cái năng lực đó.”
“Hì hì, ta yếu ớt vô hại như vậy sao có thể làm ra loại chuyện đó, mau nhắm mắt lại đi, nếu không ta sẽ móc mắt ngươi ra!”
Nàng đã rất lâu không biến thành Nhan đại thần để làm xằng làm bậy rồi…
Khi trường thương của Nhan đại thần chĩa thẳng vào cổ tân nương, đột nhiên phát hiện cao thủ Nguyên Anh kia hai mắt đẫm lệ mơ hồ. Đại thần kinh ngạc, uy uy bổn đại gia còn chưa ra tay ngươi khóc cái gì? Trong đầu chợt lóe tinh quang, hắn nhớ ra, nàng ta hình như là người giống hệt bạn tốt của mình ở thế giới cũ – Tang Nhiễm! Thật không ngờ tới, tiểu nha đầu năm đó luôn nhẫn nhục chịu đựng giờ lại biến thành tân nương đào hôn hơn nữa còn là cao thủ Nguyên Anh kỳ.
Đại thần nghĩ rằng, thế giới này thật kỳ diệu …
Chỉ thấy Tang Nhiễm điềm đạm đáng yêu nhìn hồng y nam tử tuấn mỹ vô trù trước mặt, đột nhiên “Oa ——” một tiếng khóc lớn, chạy tới nhào vào trong ngực đại thần! Trong lòng đại thần rung động… hắn đây là đang bị sàm sỡ sao? Không đợi hắn kịp nổi giận đẩy ra sắc nữ này, chợt nghe nàng thốt ra một cái tên vô cùng quen thuộc: “Nhan Mạc Qua! Nhiều năm qua ngươi chết dí ở nơi nào vậy!” Nói giống như hắn là kẻ phụ bạc không bằng.
Đợi chút… Tang Nhiễm làm sao có thể biết hắn gọi là Nhan Mạc Qua…
Tang Nhiễm Tang Nhiễm Tang Nhiễm Tang hNiễm Tang Nhiễm Tang Nhiễm Tang Nhiễm Tang Nhiễm… Tang… Nhiễm?
Tang Nhiễm?!
“Ngươi là?” Cho dù đáp án đã thật rõ ràng khiến hắn mừng như điên, nhưng đại thần lại có thể mặt không đổi sắc nhẹ nhàng nhíu mày!
“Ta là bạn thân của ngươi Nhiễm Nhiễm a! Thay đổi hình dáng một chút ngươi liền không nhận ra ta, thật vô lương tâm a!”
Chỉ là có chút không thể tin nổi thôi. Bất quá cái đó không quan trọng, việc cấp bách hiện giờ là mau chóng biến trở về thành Phong Luyến Vãn nhận lại người bạn tốt đã lâu không gặp này thôi. Một dãy số liệu màu lam hiện lên, hồng y đại soái ca anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong biến thành một tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác khả ái vô hại!
Ách… Quên tháo Ấn Tượng Giới ra rồi, bất quá cho dù thay đổi hình dạng thì chắc chắn bạn tốt của nàng cũng sẽ nhận ra được nàng! Đây là tri âm tri kỷ tốt nhất của nàng a! Phong Luyến Vãn chân thành mà thâm tình nhìn bạn tốt.
Tang Nhiễm nhìn chằm chằm đứa nhỏ vô cùng quen mắt này cả buổi, lại liếc sang mỗ họ Túc bởi vì kinh ngạc quá độ nên sớm đã hiện thân, đột nhiên hiểu được cái gì đó, lập tức lớn tiếng gào khóc! Trong ánh mắt khó hiểu của hai người, Tang Nhiễm ôm chầm lấy thân thể nho nhỏ của Phong Luyến Vãn, bi thống khóc kêu: “Tiểu Vãn a! Sao ngươi lại đi sớm như vậy! Bỏ lại đứa nhỏ và cha của nó, ngươi bảo hai cha con này làm sao mà sống a! Tiểu Tiểu Vãn ngoan, ta là dì con, con gái của Tiểu Vãn cũng chính là con gái của ta. Dì nhất định sẽ nuôi nấng con trưởng thành!”
Phong Luyến Vãn khóe miệng run rẩy đầu đầy hắc tuyến…
Túc Vị Ly đồng dạng chịu khổ bị ngũ lôi oanh đỉnh…