Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thương Lam Đỉnh
  3. Chương 19 : Đưa về 2
Trước /123 Sau

[Dịch] Thương Lam Đỉnh

Chương 19 : Đưa về 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Thẹn thùng cái gì, từng ở trước mặt mọi người quang minh chính đại nói ba chữ này, hiện tại chỉ có hai người chúng ta, ngươi vậy mà cũng không nói ra được.” Phong Luyến Vãn buồn cười mà khinh bỉ mị mị hồng mâu giảo hoạt, hoàn toàn không chú ý tới trong lời này có ý nghĩ gì, tuy rằng có thể khiến hắn lộ ra loại thần sắc xấu hổ này đúng thật là không dễ, nhưng nàng không phải loại người khoan hồng độ lượng, thấy chuyển biến tốt liền bỏ qua. Bằng không Túc Không Ly cũng sẽ không bị nàng chỉnh thê thảm như vậy.

Hàn Ảnh Trọng khóe miệng càng ngày càng có dấu hiệu run rẩy, hắn như thế nào cảm thấy giọng nói của nha đầu kia có chút đáng sợ?

Tuy rằng hắn trong lòng luôn áy náy đối với nàng, lần nữa dung túng, nhưng không có nghĩa là hắn có thể dễ dàng tha thứ nàng một lần lại một lần trêu đùa.

“Buông tay!” Hắn lớn tiếng nói.

Phong Luyến Vãn bị vẻ mặt nghiêm túc cùng ngữ khí lạnh như băng của hắn dọa cho cả kinh sửng sốt, lửa giận thật vất vả mới giảm đi lại lần nữa bị khơi mào, lực đạo trên tay tăng thêm, ngay cả các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch, móng tay tu bổ chỉnh tề hận không thể đâm sâu vào da thịt hắn. Nàng thẹn quá hóa giận nói: “Ngươi đang ra lệnh cho ta sao?” Hiện tại người ở thế hạ phong rõ ràng là hắn, vì sao hắn vẫn như vậy cao cao tại thượng? Nghĩ rằng Đại thần tính tình đều rất tốt phải không? Nghĩ rằng nàng là tiểu sư muội có thể bị người khác kêu đến đuổi đi sao? Nàng ngay cả sư phụ hắn đều dám chống đối, hắn nghĩ hắn là ai vậy, dựa vào cái gì mệnh lệnh nàng buông tay?

Bởi vì từng tu luyện Quy Tức Thuật, cho nên Hàn Ảnh Trọng cũng không cảm thấy hít thở không thông, chỉ cảm thấy trên cổ bỏng rát đau đớn. Ngay tại thời điểm hắn nghĩ đến cổ hắn sắp bị nàng bẻ gãy, bàn tay siết cổ đột nhiên buông lỏng, cảm giác tóc dài phất qua da hắn cũng đột nhiên biến mất. Phong Luyến Vãn bị hắn chọc giận đến cực đỉnh lại không thể làm gì khác, xoa xoa hai đầu gối bởi vì quỳ mà có chút run lên, phủi phủi bụi bặm trên y phục đứng thẳng dậy lui về phía sau mấy bước, giống như giải thích nói : “Nếu không phải cái tư thế kia quá mệt mỏi , ta mới không dễ dàng buông tha ngươi đâu!”

Hàn Ảnh Trọng đứng dậy, quyết định xem nhẹ những lời nói vô tâm cố tình che dấu sự thật của nàng. Ở trong lòng thầm nói nàng rõ ràng không làm gì được hắn, chết cũng sĩ diện xả ra một cái lý do gượng ép như vậy, bất quá hắn cũng thực thức thời không có nói ra. Sờ sờ trên cổ đã biến thành màu đỏ tím, trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói: “Ngươi… Trở về đi.”

Phong Luyến Vãn đang nghĩ nên nói như thế nào để đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này, nghe vậy nhíu mày, thực tiêu sái thực nữ vương lắc đầu, tức giận nói: “Thỉnh thần dễ tiễn thần khó, dựa vào cái gì ngươi bảo ta đi ta phải đi?”

Hàn Ảnh Trọng yên lặng không nói gì, trong đầu đột nhiên toát ra một câu từng thấy trong kinh thư – Chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân là khó dưỡng nhất…

Nhìn dáng vẻ hắn buồn bực không nói gì, Phong Luyến Vãn thực hả dạ trong lòng niệm mấy lần chân lý không biết là của vị ngưu nhân nào tổng kết ra: đắc tội tiểu nhân, táng gia bại sản, lang thang tứ xứ; đắc tội đại thần, hài cốt không còn, vạn kiếp bất phục. Bất quá vài giây sau nàng liền hối hận , thật lâu trước kia nàng đã nghĩ rời đi nơi này trở lại Khí Linh Phong, hiện tại lại nói như vậy, trong chốc lát phải làm thế nào tìm bậc thang hạ đâu? Tất cả rối rắm, không chú ý người nào đó bộ pháp nhẹ nhàng như quỷ mỵ thong thả tiếp cận.

Ba lần bốn lượt tiếp xúc cùng nàng, Hàn Ảnh Trọng hiểu rõ muốn giảng đạo lý với nàng căn bản là vô ích, nếu muốn trị nàng chỉ có một biện pháp, chính là “Ỷ vào cấp bậc cao khi dễ người khác” . Thừa dịp lực chú ý của nàng không ở chỗ này, niệm khởi tâm pháp, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại lung thượng một tầng ánh sáng lam nhạt, điểm phía sau lưng nàng. Cà Rốt ghé vào trên đỉnh đầu Phong Luyến Vãn nghe được tiếng gió rất nhỏ, vội vàng quay lại, thấy thân ảnh Hàn Ảnh Trọng hư hư thực thực công kích, vội vàng lớn tiếng nhắc nhở: “Chủ nhân cẩn thận!”

Cùng lúc đó, một luồng chân khí thuộc Trúc Cơ tầng ba dao động mang đến kình phong từ phía sau nàng đánh úp lại, Phong Luyến Vãn cả kinh, không kịp chống cự đã bị điểm huyệt, nhất thời toàn thân cứng ngắc như bị quét lên một tầng sáp nến, dĩ nhiên là Định Thân Thuật! Bất quá Phong Luyến Vãn cái thứ nhất nghĩ đến cũng không phải là loại từ ngữ đứng đắn như “Định Thân Thuật”, mà là trong truyền thuyết “Quỳ Hoa điểm huyệt thủ” của Đạo Thánh Bạch Triển Đường (*)…

(*) Bạch Triển Đường là một nhân vật trong phim Võ Lâm Ngoại Truyện nổi danh với tuyệt kỹ “Quỳ Hoa Điểm Huyệt Thủ”.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi muốn làm gì? !” Phong Luyến Vãn kinh hoảng thất sắc. Uy uy, hắn không phải muốn trả thù đi…

Xem ánh mắt kinh hãi của nàng, Hàn Ảnh Trọng biết rõ nàng đang suy nghĩ cái gì. Tiểu nha đầu này bị định thân còn không an phận, hắn là loại người hay mang thù sao? Được rồi, hắn thừa nhận nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của nàng trong lòng thực sự rất thống khoái. Ngẫm lại tốc độ tu luyện khủng bố làm cho người ta đuổi theo không kịp kia, hắn trong lòng không khỏi cảm khái, không biết còn có bao nhiêu lần hắn có thể ỷ vào cấp bậc cao “khi dễ” nàng. Đi đến trước mặt nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt nhỏ chợt lóe lên run sợ của nàng, cúi đầu, nắm lấy thắt lưng nàng, đứng thẳng dậy đem nàng khiêng lên trên vai, nghiêm trang lặp lại một lần: “Ta đưa ngươi trở về.”

Nháy mắt ba vạch hắc tuyến đen xì chảy dọc xuống trán Phong Luyến Vãn, Cà Rốt tuy rằng không có động tác gì, nhưng ở trong lòng nó đã muốn đối Hàn Ảnh Trọng giơ ngón tay cái khen ngợi: vẫn là Hàn sư huynh có quyết đoán a, biết nhã nhặn đối chủ nhân vô dụng liền trực tiếp khiêng đi… Phong Luyến Vãn ngay cả thời gian sắc mặt biến thành màu đen cũng không có, càng không dư dả nghĩ tới việc giãy dụa, thừa dịp miệng mình còn không có bị hắn phong bế, hô to hét lớn : “Quan tài mặt chết tiệt! Ngươi sao có thể dùng loại tư thế khiêng gạo này đối đãi với một tiểu cô nương nhu nhược đáng thương không nơi nương tựa như ta?! Thật là quá đáng!”

Tiểu cô nương nhu nhược đáng thương không nơi nương tựa? Hàn Ảnh Trọng loáng thoáng rung rung một chút, may mắn Phong Luyến Vãn lúc này giận tới cực điểm mới không phát hiện điểm khả nghi này của hắn.

Quảng cáo
Trước /123 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Huyền Lục

Copyright © 2022 - MTruyện.net