Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
H ơn nửa tháng trước, Vạn Nhã Nhi theo đại tiểu thư của Thanh Vân thành ra ngoài. Tại nhà trọ Bình An, nàng vô tình nghe được tin tức của Nhạc Phàm. Mặc dù vẫn còn chưa xác định, nhưng nàng vẫn nguyện ý tin là thật, bởi vì đó là hy vọng của nàng.
Đang lúc Vạn Nhã Nhi muốn lên đường đuổi theo Nhạc Phàm, đột nhiên lại nhận được tin tức từ Thanh Vân thành truyền đến, lệnh cho mọi người lập tức trở về, hình như đã có chuyện lớn xảy ra.
Vạn Nhã Nhi cảm thấy khó xử, cuối cùng vẫn lựa chọn theo mọi người cùng nhau trở về Thanh Vân thành, dù sao đó cũng là nơi nàng đã sinh sống bốn năm qua.
Nhưng thế sự vô thường. Khi bọn nàng đi được nửa đường thì lại nhận được tin tức của Thanh Vân thành, lệnh cho mọi người trực tiếp đến Hàng Châu hội hợp.
Đi đến Hàng Châu đường xá xa xôi, một đường trì hoãn. Vạn Nhã Nhi trong lòng càng lo lắng về tin tức của Nhạc Phàm, nàng quyết định từ giã Đại tiểu thư, một mình rời đi tìm kiếm Nhạc Phàm.
Trong mắt Đại tiểu thư của Thanh Vân thành, Vạn Nhã Nhi chẳng qua chỉ là một nha hoàn tạp dịch, lại dám nói đi là đi, trong lòng giận dữ liền trục xuất nàng ra khỏi Thanh Vân, vĩnh viễn không được trở về.
Đối với chuyện này, Vạn Nhã Nhi mặc dù có chút luyến tiếc, nhưng lại không hề cảm thấy khó chịu. Không ai hiểu được vị trí và tầm quan trọng của Nhạc Phàm trong lòng nàng.
……
Trải qua một phen trăn trở, Vạn Nhã Nhi cuối cùng cũng bước lên con đường tìm kiếm.
Nàng hiểu rất rõ tính cách của Nhạc Phàm. Nếu như hắn còn sống, nhất định sẽ trở về Ninh Huyền thành. Nhưng ở đó… ngoại trừ nguy hiểm đang rình rập thì không còn gì khác.
Vạn Nhã Nhi một mạch phi nước đại không ngừng nghỉ, trên đường đi hai con ngựa đã chết vì mệt mỏi, hy vọng có thể đuổi kịp Nhạc Phàm. Nhưng khi nàng đến được Ninh Huyền thành thì lại nghe được một tin tức chấn động tâm linh: Lý Nhạc Phàm giận dữ xông vào nha môn. Sau khi huyết tẩy Thái phủ, giết người vô số, đã trở thành tội phạm nguy hiểm bị triều đình truy nã.
Bây giờ người thân duy nhất cũng bị truy nã, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, Vạn Nhã Nhi làm sao có thể an tâm. Điều duy nhất khiến cho nàng vui mừng là Nhạc Phàm vẫn còn sống, cuối cùng đã trở về.
……
Sau khi rời khỏi Ninh Huyền thành, Vạn Nhã Nhi vốn muốn dò la tin tức của Nhạc Phàm, nhưng thiên hạ rộng lớn, làm sao có thể tìm được. Không còn cách nào, nàng đành phải tìm người giúp đỡ.
oOo
Trong sơn cốc không tên, gió nhẹ mơn man thổi qua, một phiến xao động…
“Soạt soạt…” Một con thỏ hoang nhỏ từ bụi cỏ trong rừng cây chui ra, nhìn quanh một lần rồi chạy đi nơi khác.
“Rốp rốp…” Tiếng bước chân khẽ đạp trên lá khô từ trong rừng vang lên.
Tiếng động yếu ớt trong rừng làm bừng tỉnh Vạn Nhã Nhi đang chìm trong suy nghĩ. Nàng liền đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy một đôi nam nữ đang đi về hướng này.
- Muội muội thật là có nhã hứng, mới sáng sớm đã thức dậy ngắm hoa. Xem ra sau này tỷ tỷ không cần chiếu cố đến chúng nữa rồi!
Một tiếng cười duyên vang lên, phát ra từ nữ tử trẻ tuổi mặc áo xanh hạt đen.
Nữ tử này khoảng hơn hai mươi tuổi, mái tóc dài búi lại. Mặc dù dáng vẻ thanh tú đoan trang, nhưng thần thái tinh nghịch không thể che giấu được khí chất hoạt bát của nàng.
Còn nam tử đi cùng thoạt nhìn khoảng chừng ba mươi tuổi, một thân y phục màu trắng, thân cao hơn sáu thước, mái tóc dài ngang vai, sau lưng còn mang theo một thanh trường kiếm vỏ bạc. Đôi mắt như sao sáng, khí vũ hiên ngang, từ xa nhìn có vẻ anh vũ bất phàm.
Vạn Nhã Nhi nhìn thấy người đến, vội vàng chạy ra nghênh đón, vẻ mặt tràn đầy kinh hỉ và mong đợi.
Hai người này chính là chủ nhân của “Trúc Hiên” tại sơn cốc không tên, là một đôi hiệp lữ được giang hồ xưng tụng, “Kiếm Hiệp” Phó Suất và thê tử Nhan Nguyệt Thi.
Hai người bọn họ chẳng những hiệp nghĩa, hơn nữa võ công cao cường, tự sáng tạo ra “Song Phi kiếm pháp” danh chấn giang hồ. Đặc biệt tình yêu của bọn họ cũng có chút truyền kỳ, là đối tượng mà bao hiệp khách thiếu nữ trên giang hồ sùng bái.
Năm đó Vạn Nhã Nhi bị người truy sát, cũng nhờ có hai người bọn họ tương trợ mới có thể giữ được tính mạng. Trong lòng Vạn Nhã Nhi, ngoại trừ người thân của nàng, chỉ có hai người Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi là có thể khiến cho nàng tín nhiệm.
“Ha ha…” Phó Suất cười dài một tiếng nói:
- Mấy tiểu cô nương các nàng cứ thích đùa với gió trăng, đúng là chẳng có gì thú vị!
Nghe Phó Suất nói đùa, Nhan Nguyệt Thi trừng mắt liếc y một cái, hừ một tiếng nói:
- Như vậy vẫn còn tốt hơn tên gia hỏa chàng chỉ biết ăn với uống!
“Hì hì!” Phó Suất cười khan hai tiếng:
- Những người quen với ta đều biết, lão Phó ta là thích nhất là sơn hào mỹ tửu. Nàng cũng đừng vạch trần khuyết điểm của ta trước mặt muội tử chứ!
- Đi chết đi!…
Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi cười nói đi về phía Vạn Nhã Nhi. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Vạn Nhã Nhi vẻ mặt lo lắng đang chạy về phía mình, nụ cười trên khuôn mặt lập tức vụt tắt, trong mắt thoáng hiện lên vẻ áy náy.
Nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của hai người Phó Suất, một dự cảm không tốt dâng lên trong lòng Vạn Nhã Nhi. Nàng bước nhanh đến trước mặt bọn họ, hai tay ra dấu nói: “Phó đại ca, Nguyệt Thi tỷ! Hai người có tin tức gì của ca ca muội không?”
Ba người đã quen biết nhau nhiều năm, cho nên nói chuyện không hề khó khăn.
Phó Suất liếc nhìn Nhan Nguyệt Thi một cái, thở dài nói:
- Xin lỗi muội! Lần này chúng ta ra ngoài cũng không dò la được tin tức gì của ca ca muội.
- Đúng vậy! Muội cũng đừng nên lo lắng! Không có tin tức lại chính là tin tức tốt. Bây giờ cả nước đều truy nã ca ca muội, nói không chừng huynh ấy đã tìm một nơi nào đó lẩn tránh rồi.
Nhan Nguyệt Thi an ủi.
Vạn Nhã Nhi thân thể run lên, trong lòng có dự cảm, ra dấu nói: “Ca ca của muội xảy ra chuyện lớn như vậy, trên giang hồ không thể không có tin tức gì. Hai người cũng biết là không gạt được muội, tại sao không nói cho muội biết chân tướng? Chẳng lẽ…”
Bất giác, hai tay nàng khẽ run lên.
Hai người ngẩn ra, nhớ đến Vạn Nhã Nhi thân mang dị thuật, trong lòng không khỏi cười khổ.
- Muội muội đừng nghĩ lung tung! Kỳ thật ca ca của muội không có chuyện gì. Chỉ là… chỉ là…
Nhan Nguyệt Thi dường như có chút ngập ngừng.
“Chỉ là cái gì? Tỷ tỷ mau nói đi!” Vạn Nhã Nhi trong lòng lo lắng, nhíu mày không ngừng ra dấu.
Phó Suất thấy thế vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Ta và Nguyệt Thi mấy ngày nay ở bên ngoài, quả thật là có dò la được tin tức của của ca ca muội. Bởi vì huynh ấy huyết tẩy Thái phủ, cho nên có người xuất tiền nhờ “Lâu Thượng lâu” mua mạng của y. Hơn nữa… hơn nữa còn bị ghi tên vào “Hắc bảng”…
“……” Nghe được tin tức này, trong đầu Vạn Nhã Nhi “ong” một tiếng, ngây người ra tại chỗ.
Nàng đương nhiên đã từng nghe qua cái tên ”Hắc bảng” này, nó giống như là một bản án của địa ngục, thúc đẩy sự biến mất của sinh mệnh.
“Tại sao? Tại sao lại như vậy?” Vạn Nhã Nhi lúc này trong lòng nổi sóng, phảng phất như thiên địa đều biến thành màu xám, tất cả chung quanh đều không còn gì tốt đẹp.
Nhan Nguyệt Thi thấy Vạn Nhã Nhi thần sắc bất định, vội vàng an ủi:
- Ta và lão Phó vốn là muốn gạt muội, hy vọng muội tiếp tục ở lại đây, sống một cuộc sống bình yên. Dù sao giang hồ hiểm ác, không phải là nơi mà muội nên bước vào. Ai…
Vạn Nhã Nhi nở một nụ cười thê lương, hai tay khẽ run run ra hiệu nói: “Muội bây giờ còn gì để quan tâm nữa sao? Chỉ cần có thể tìm được ca ca…”
Phó Suất nói:
- Nhưng muội nên biết! Hiện nay người muốn giết ca ca của muội nhiều không đếm xuể. Muội ở bên cạnh huynh ấy phi thường nguy hiểm, trái lại còn làm huynh ấy mang thêm gánh nặng.
- Đúng vậy! Lão Phó nói rất đúng. Muội đi trái lại sẽ trở thành gánh nặng, như vậy ca ca của muội càng thêm nguy hiểm.
Nhan Nguyệt Thi cũng nhẹ giọng khuyên bảo.
Vạn Nhã Nhi khẽ lắc đầu, ánh mắt mơ màng, ra dấu nói: “Không! Hai người không hiểu đâu. Ca ca của muội là một người kiên cường, không bao giờ cúi đầu trước số phận… Nếu như trên đời còn có điều gì làm cho huynh ấy lo lắng, thì đó chính là người thân. Muội cũng vậy. Người thân không còn thì sống có ý nghĩa gì? Muội muốn đi tìm ca ca. Muội có thể cảm nhận được sự thống khổ trong lòng huynh ấy. Đối với huynh ấy, không có điều gì khó chịu hơn so với việc xa rời người thân.”
Những lời này của Vạn Nhã Nhi khiến cho mũi của Nhan Nguyệt Thi cũng cảm thấy cay cay, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho tốt.
-----*-----