Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người của tộc Thát Đát thích tranh đấu, hiếu chiến, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, lấy việc săn bắn làm vui, chăn nuôi gia súc để sống. Bởi vậy phạm vi ngoài nơi đóng quân là một trường săn bắn rộng lớn, chuyên để Hoàng Thái Cực và hoàng tộc Thát Đát sử dụng.
Trên bình nguyên, hai người cưỡi ngựa chạy như bay trên đường...
Ngoài trăm trượng, hai người cùng giương cung, nam tử trung niên bắn một mũi tên trước, “bùng” một tiếng, đâm thẳng vào hồng tâm.
“Viu ~~”
Một mũi ten tiếp theo theo đuôi bắn đến, đâm thẳng vào hồng tâm! Khiến mũi tên trước rớt thẳng xuống đất.
“Ha ha! Hoàng huynh, huynh lại thắng rồi.”
Người này hăng hái phấn chấn, chòm râu quai nón, tên Đa Nhĩ Cổn, là con thứ mười bốn của tiên vương tộc Thát Đát Nỗ Nhĩ Cáp Xích, em trai của Hoàng Thái Cực – Duệ thân vương.
Từ nhỏ hắn đã theo quân nam chinh bắc phạt, giúp tộc Thát Đát nhất thống Mạc Bắc, lập nên công huân trước nay chưa từng có. Lần này Thát Đát xâm lấn Đại Minh, hắn là một trong những người cầm đầu. Dưới sự công kích chèn ép của hắn, Đại Minh đã mất đi vài tòa thành, ngay cả Biên Định cũng lâm vào cảnh nguy kịch.
Nếu nói Địch Thu Nhiên làq uân thần của Đại Minh, vậy Đa Nhĩ Cổn là chiến thần trong lòng tộc Thát Đát.
“Công lao của hoàng đệ, sao vi huynh lại không hiểu cơ chứ. Đệ chính là chiến thần của tộc Thát Đát ta, sao mũi tên này lại chẳng xuyên thủng nổi bia? Ha ha~~”
Trong tiếng cười lớn, một lão già mặc hoàng bào nhảy xuống khỏi ngựa, treo cung tên bên yên.
Hoàng Thái Cực đã hơn năm mươi tuổi, nhưng dung nhan vẫn sáng quắc. Vuốt ve chòm râu bạc trắng, hắn chắp tay phía trước, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Đa Nhĩ Cổn.
“Hoàng đệ có gì cố kỵ?”
Đa Nhĩ Cổn nghe ra thâm ý trong lời của đối phương, vờ không hiểu hỏi lại: “Hoàng huynh có ý gì?”
Hoàng Thái Cực cười nói: “Đương nhiên là việc nam chinh Đại Minh, không thì đệ cho là chuyện gì?”
“À ~~” Đa Nhĩ Cổn cười gượng hai tiếng rồi nói: “Nam chinh là việc lớn, một bước sai là bước bước thua. Giờ chúng ta đang nắm được phần thắng, sau đêm nay Đại Minh còn ai giữ cửa được nữa? Chuyện nuốt lấy lãnh thổ của chúng chỉ là nay mai. Có điều...”
“Có điều làm sao?”
“Người Hán cư trú khắp thiên hạ, dân tộc Mãn chúng ta muốn ngồi yên trên ngai cũng chẳng dễ dàng gì.”
Trầm ngâm trong chốc lát, Hoàng Thái Cực thở dài một tiếng rồi nói: “Hoàng đệ, đệ cũng biết mà, thời gian của trẫm không còn nhiều nữa.”
Đa Nhĩ Cổn nghe vậy chấn động, không khỏi cúi đầu, trong mắt đầy những thần sắc phức tạp, tựa nhưa dã tâm, cừu hận và không cam lòng pha lẫn với nhau.
“Trẫm biết đệ không quên được cừu hận trước đây...”
“Hoàng huynh, đệ...”
Hoàng Thái Cực tiếp tục nói: “Tâm sự của đệ sao trẫm không biết cơ chứ? Thế nhưng, vì tương lai thống nhất của tộc Thát Đát, trẫm không thể không làm vậy! Bất kể trước đây hay sau này, bất luận là anh em hay con cháu trẫm, nếu định cản trở Thát Đát thống nhất thiên hạ, trẫm tuyệt đối không nương tay. Cho nên, trẫm mong đệ thề... Cho dù trẫm chết đi, đệ cũng không được mưu đoạt vị trí tộc vương...”
Đa Nhĩ Cổn cúi đầu, chỉ có điều hành động xiết chặt nắm tay lại bán đứng sự phẫn nộ trong lòng hắn. Chỉ có điều hắn cũng là người quả quyết! Lập tức ngẩng đầu, tay giơ lên trời, lớn tiếng nói:
“Đa Nhĩ Cổn ta xin thề, có trời đất chứng giám, đời này kiếp này tuyệt không tranh vị trí tộc vương, nếu vi phạm lời thề này, cam chịu tộc nhân phỉ nhổ, vạn... độc... xuyên... tâm... mà chết!”
“Ha ha ~~ Được! Được! Khụ, khụ...” Hoàng Thái Cực sắc mặt trắng bệch nói: “Chỉ cần đệ một lòng vì tộc ta, đệ sẽ mãi mãi là em trai tốt của ta, vĩnh viễn là anh hùng trong lòng tộc Thát Đát.”
“Vâng thưa hoàng huynh.”
“Đám Thánh môn cũng là hạng dã tâm bừng bừng, mưu đồ điều khiển tộc ta, yểm hộ cho chúng, nếu không nhờ mọi người kiềm chế lẫn nhau, sợ rằng chúng ta đã bị nuốt sạch. Tương lai hoàng đệ phải cẩn thận bọn chúng, cho dù tộc chúng ta có tranh đấu nội bộ cũng chỉ là chuyện riêng của chúng ta, ta tuyệt đối không cho phép người ngoài nhúng mũi vào.”
“Hoàng huynh yên tâm, đệ chắc chắn không để bọn chúng thực hiện được ý đồ.”
“Vậy trẫm an tâm rồi. Ài ~”
Bầu không khí hòa hoãn lại, trong lúc hai người trò chuyện, một đội ngũ lớn cũng từ phía sau đi tới.
๑๑۩۞۩๑๑
“Báo cáo tộc vương, sứ giả đã đem Địch Thu Nhiên tới.”
“Được, dẫn hắn tới sân thi đấu cho trẫm. Để hắn thấy dũng sĩ tộc ta.”
“Vâng!”
๑๑۩۞۩๑๑
Tộc Thát Đát dân chúng hùng mạnh, mà đấu vật cũng là một trong những hoạt động thi đấu chủ yếu của bọn họ. Sân thi đấu, tên cũng như nghĩa, là nơi mà dũng sĩ trong tộc giao đấu. Theo một ý nghĩa nào đó, đấu vật là một cách thể hiện tố chất bản thân của tộc Thát Đát, cũng là thể hiện tinh thần dân tộc của họ.
Trong tộc Thát Đát, cường giả sẽ được người người tôn kính, cho dù đối phương có địa vị ra sao, thân phận ra sao, chỉ cần là cường giả đều sẽ được tộc nhân tôn kính. Bởi vậy bọn họ gọi dũng sĩ đệ nhất Thát Đát là “Ba Đồ Lỗ” ý chỉ dũng khí vô hạn, lực lượng ý chí vô hạn.
๑๑۩۞۩๑๑
Địch Thu Nhiên được sứ giả dẫn đi trước, Nhạc Phàm theo sát phía sau, bên hôm nắm thanh đao, chính là món quà mà Cừu Minh tặng – Bách Kiếp Chiến Đao.
Hai người nhìn từ xa lại, chính giữa doanh trại là một mảng đất cỏ, chỉ lớn khoảng trăm trượng, bốn phía có rào chắn, mặt đất là đệm cỏ dào dạt sinh cơ, không hề có vẻ tanh máu như trong lời đồn đại.
Trong sân thi đấu, mười mấy nam tử vóc dáng khôi ngô đang ôm lấy nhau, bước chân không ngừng biến hóa. Đây là lần đầu tiên Địch Thu Nhiên và Nhạc Phàm thấy cách giao đấu quái dị như vậy.
Ở bên cạnh sân, Hoàng Thái Cực ngồi trên ghế ngọc, chăm chú quan sát toàn trường, như chẳng hề phát hiện ra hai người Địch Thu Nhiên đã đến.
Một vệ binh khom người bẩm báo: “Muôn tâu hoàng thượng, Địch Thu Nhiên đã đến.”
Hoàng Thái Cực chẳng buồn quay đầu lại nói: “Hoàng đệ tới chào chúng giúp trẫm, trẫm xem xong trận này đã.”
“Vâng.” Đa Nhĩ Cổn đáp ứng, bước tới.
๑๑۩۞۩๑๑
Địch Thu Nhiên thân mặc kim cương giáp, uy vũ bất phàm, Đa Nhĩ Cổn lại là một thân giáp lưới, khí khái hừng hực. Hai người đứng đối lập nhau, trên người tỏa ra áp lực nặng nề, binh sĩ xung quanh dồn dập lui lại,c hỉ có Nhạc Phàm vẫn đứng yên bất động.
"Địch tướng quân..."
"Đa Nhĩ Cổn..."
Hai anh hùng trong lòng hai dân tộc, trên chiến trường đã tranh đấu vài chục trận song đây là lần đầu tiên gặp mặt gần như vậy, là thù hận hay là kinh nể?
Bọn họ đều thủ vững niềm tin của bản thân, chiến đáu vì dân tộc. Họ là tử địch, càng là tri kỷ, nếu không vì lập trường dân tộc, họ sẽ là bằng hữu tốt nhất, song vận mệnh đã định sẵn, họ nhất định là kẻ địch, không ai thay đổi được!
Chỉ lạnh nhạt thăm hỏi đôi chút, chẳng hề nhiều lời, cũng chẳng cần nhiều lời.
Thấy sau lưng Địch Thu Nhiên còn một thị vệ, Đa Nhĩ Cổn bỗng mỉm cười.
Sứ giả vội vàng bước lên giải thích: “Vương gia, tiểu nhân đã làm theo lời dặn của tộc vương, nhưng, nhưng...”
"Được rồi!" Đa Nhĩ Cổn ngắt lời nói: "Việc này không trách ngươi được, ngươi lui ra!"
“Cảm tạ vương gia!” Sứ giả như được đại xá, lập tức lui xuống.
Quay đầu sang phía Địch Thu Nhiên, Đa Nhĩ Cổn mỉm cười nói: “Lần này là ta thắng! Thật thoải mái! Ha ha ~~”
Địch Thu Nhiên và Dn nhìn nhau, như hiểu ra điều gì. Hóa ra hắn và Hoàng Thái Cực đánh cược nhau xem có làm khó được Địch Thu Nhiên không. Với sự hiểu biết của Đa Nhĩ Cổn với Địch Thu Nhiên, đương nhiên nắm chắc phần thắng.
“Địch tướng quân tới vừa khéo, sàn thi đấu của dũng sĩ tộc Thát Đát chúng ta vừa bắt đầu, ngươi cũng tới xem chút oai phoang của dân tộc chúng ta nào...” Đa Nhĩ Cổn vui vẻ giới thiệu.
Địch Thu Nhiên cũng thầm hiểu, đối phương tiếng là mời mình xem biểu diễn nhưng rõ ràng muốn nâng cao danh vọng của tộc Thát Đát, giảm bớt uy thế của mình.
Nghĩ vậy, Địch Thu Nhiên vờ kinh ngạc đáp: “Hay lắm, Địch mỗ cũng muốn thưởng thức sự dũng mãnh của dũng sĩ tộc các vị.”
"Địch tướng quân mời..."
Dưới sự dẫn dắt của Đa Nhĩ Cổn, Địch Thu Nhiên bước vào sân đấu, còn Nhạc Phàm lưu lại trấn thủ bên ngoài. Như vậy cho dù có động tĩnh gì, Nhạc Phàm cũng có đủ lòng tin sẽ tới kịp.