Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thương Thiên
  3. Quyển 9-Chương 35 : Chiến đấu tăng trưởng
Trước /248 Sau

[Dịch] Thương Thiên

Quyển 9-Chương 35 : Chiến đấu tăng trưởng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Đánh cược? !"

Mọi người không hiểu vì sao Đa Nhĩ Cổn lại đề nghị một trận đánh cược khác với Địch Thu Nhiên.

Địch Thu Nhiên trầm giọng nói: “Ngươi muốn đánh cược?”

“Không sai, ngươi với binh sĩ của ngươi đều có thể tham gia. Chỉ cần thắng được quốc sư của chúng ta, muốn bảo vật gì cứ nói. Nhưng nếu các ngươi thua, vậy ngoan ngoãn trả Thánh Dạ Minh Châu lại cho tộc chúng ta, thấy sao?”

Đa Nhĩ Cổn hiểu, chỉ có để Địch Thu Nhiên đáp ứng cho hai bên giao đấu một lần nữa mới có thể dập nổi lửa giận của các tộc nhân, khôi phục sự tự tin cho mọi người, cho nên trận giao đấu này nhất định phải tiến hành. Đương nhiên họ cũng không nghĩ tới chuyện quốc sư Vũ Văn Trường Sinh bên mình sẽ thua người Hán. Mặc dù biểu hiện lúc vừa rồi của Nhạc Phàm rất bất phàm nhưng cho dù là chiến thần trong quân doanh Địch Thu Nhiên cũng không thể làm ảnh hưởng tới sự tự tin của bọn họ.

Địch Thu Nhiên mỉm cười, vừa rồi đã chiếm tiện nghỉ rồi, giờ cần gì.

Đang lúc định tỏ thái độ, Đa Nhĩ Cổn lại quay sang phía Hoàng Thái Cực nói: “Hoàng huynh, lần trước sứ giả của chúng ta và dũng sĩ tới kinh thành nghị hòa, chẳng phải đã thắng được một vật ở chỗ hoàng đế à? Giờ vừa hay lấy ra đánh cược, nếu thua trả thứ đó lại cho bọn họ, chẳng hay ý của hoàng huynh ra sao?

“À!” Hoàng Thái Cực rất phối hợp nói: “Có phải hoàng đệ đang nói tới món đồ chơi Cửu Long Ngọc Linh không?”

Đa Nhĩ Cổn cười khẽ nói: “Đúng, chính là Cửu Long Ngọc Linh của hoàng đế người Hán.”

“Cái gì? Là Cửu Long Ngọc Linh?” Thân thể Địch Thu Nhiên run lên, biến sắc, trong lòng vô cùng tức giận.

Cửu Long Ngọc Linh là bảo vật của Đại Minh, nó tượng trưng cho long mạch tử tôn, ý nghĩa không dưới ngọc tỷ truyền quốc.

Vài ngày trước, sứ giả Thát Đát vào kinh nghị hòa, hoàng đế Sùng Trinh đánh cuộc cùng sứ giả Thát Đát tại hoàng thành, kết quả mất mất Cửu Long Ngọc Linh, Đại Minh cũng mất mặt vô cùng... Giờ đối phương lại nhắc tới vật này, rõ ràng đang muốn sỉ nhục mình. Vừa nghĩ tới quốc bảo nước mình chẳng ngờ lại rơi vào tay kẻ dịch tộc, sao không khiến người ta thống hận? Huống hồ Địch Thu Nhiên còn là người tinh trung ái quốc.

Chiến hay không chiến? Đây là một vấn đề nghiêm túc. Địch Thu Nhiên tự hiểu, cho dù mình và Đa Nhĩ Cổn giao đấu còn có chút hy vọng chiến thắng, song đối mặt với ư phụ của hắn, Vũ Văn Trường Sinh, mình lại không có chút lòng tin nào. Nếu miên cưỡng ứng chiến cũng chỉ tự chuốc nhục mà htôi.

Ngược lại nếu là Nhạc Phàm, Địch Thu Nhiên lại nắm chắc hơn được vài phần. Địch Thu Nhiên đã sớm hiểu rõ tình huống của chàng, thậm chí còn cố tình thu thập tin tức. Chỉ xét rriêng võ công, Địch Thu Nhiên tự nhận không phải đối thủ của Nhạc Phàm.

Trầm ngâm trong chốc lát, Địch Thu Nhiên tự có quyết đinh. Lập tức đi về phía Nhạc Phàm, sắc mặt ngưng trọng nói: “Cửu Long Ngọc Linh là tượng trưng cho long mạch tử tôn của chúng ta, lần này được không?”

Cùng một câu hỏi, cũng bao hàm cùng một ý tứ, chỉ là vì thận trọng mà thôi, còn Nhạc Phàm chỉ gật đầu một cái tượng trưng.

Ngông cuồng! Người này thật quá ngông cuồng! Tộc nhân Thát Đát thấy Nhạc Phàm gật đầu lại xuyên tạc ý tứ của chàng, cho rằng chàng coi rẻ dân tộc mình, coi thường quốc sư của mình, lập tức nóng máu, ai nấy cao giọng rống lên, hận chẳng thể tự tay băm chàng thành ngàn vạn mảnh.

Quốc sư Vũ Văn Trường Sinh tuy tự trọng thân phận không nói gì song trong lòng cũng cười lạnh không thôi. Còn Hoàng Thái Cực và Đa Nhĩ Cổn lại càng phải nén giận, quyết tâm muốn giáo huấn đám người Địch Thu Nhiên càng thêm kiên định.

๑๑۩۞۩๑๑

Ngoài sân đấu trường, tộc nhân Thát Đát lại an tĩnh lại.

Giữa đấu trường, Nhạc Phàm và Vũ Văn Trường Sinh đứng đối mặt nhau, một bầu không khí nghiêm nghị tỏa ra bốn phía.

Cao thủ quyết đấu, công tâm là thượng sách, Vũ Văn Trường Sinh vừa dùng thế bức Nhạc Phàm, ngoại trừ cảm nhận được sát khí hung hãn của đối phương không còn gì khác. Chiến sĩ nới sa trường có mang tuyệt thế hung khí cũng rất bình thường, sát khí cũng không đồng nghĩa với cảnh giới võ công cao thấp ra sao, bởi vậy Vũ Văn Trường Sinh cũng không quá để tâm. Huống chi lần này hắn bế quan có đột phá, đang tràn đầy tự tin.

“Ngươi đã thắng đáu vật, vậy lần này chúng ta so công phu tay trước đã. Ngươi là khách. Mời!” Vũ Văn Trường Sinh ra vẻ tông sư, song lại không thấy được vẻ mặt khinh bỉ, thầm mắng dối trá của Địch Thu Nhiên.

“Tới!”

Nhạc Phàm trước giờ không biết hai chữ khách khí, đối phương đã bảo chàng xuất thủ trước vậy đương nhiên không cần lưu tình, hai tay xoay một vòng, đẩy về phía trước...

“Bốp!”

Cánh tay Vũ Văn Trường Sinh hóa thành mơ hồ, dùng tốc độ cực nhanh bắt lấy hai tay Nhạc Phàm!

"Được! Bắt hay lắm!"

"Quốc sư cố lên —— quốc sư cố lên —— đánh đổ hán cẩu —— "

๑๑۩۞۩๑๑

Tộc nhân Thát Đát xung quanh tâm tình trào dâng, song không chờ bọn họ kịp phản ứng, hai tay Nhạc Phàm đã thoát khỏi lòng bàn tay Vũ Văn Trường Sinh, tiện đà chụp lây tay đối phương.

"Đùng!", "Đùng!", "Đùng!"

Tay chân lóe lên như bóng mờ, thân hình bất định, chỉ trong thời gian vài giây ngắn ngủi, hai người đã giao thủ vài chục lần, trong không khí vang lên tiếng nổ chói tai.

Vũ Văn Trường Sinh không hổ là quốc sư của tộc Thát Đát! Công thủ mạnh mẽ, tiến thối thỏa đáng, thủ pháp đặc biệt tinh xảo, vài lần sũy nữa đánh ngã Nhạc Phàm.

Suất, phách, xuyên, phách, toàn, trùng, thiêu, thác, phách, xoa, điêu, khỏa, khấu, lâu, trửu, tỏa, cái, áp...

So sánh ra, Nhạc Phàm thiếu kinh nghiệm về phương diện kỹ xảo đấu vật. Cũng may Cầm Nã Thập Bát Đả của chàng có thể coi là cơ sở toàn diện, đồng thời có được rất nhiều tinh tuy mơi sgiúp bản thân từ từ lĩnh ngội được kỷ xảo đáu vật của đối phương. Dần dà, hai bên lâm vào thế giằng co.

Lực cùng lực, xảo cùng diệu... Cân bằng!

Hai người giao đấu, Nhạc Phàm đột nhiên dần hiện hai chữ “cân bằng”. Thân hình phối hợp cùng tay chân, lực lượng phối hợp cùng thân thể, đột nhiên Nhạc Phàm có một thể ngộ trước giờ chưa từng có. Hai tay càng lúc càng nhẹ song lực đạo lại càng ngày càng tăng.

Nhanh!

Nhanh hơn nữa!

Kỹ xảo lực lượng của Vũ Văn Trường sinh quả bất phàm, theo quan sát cảm ngộ của Nhạc Phàm cũng dần dần tăng lên... Ngay cả tiếng quát tháo xung quanh cũng theo đó lặng dần...

๑๑۩۞۩๑๑

Trận chiến hôm nay có thể nói là khó khăn nhất kể từ khi Vũ Văn Trường Sinh thành tài tới giờ. Mới đầu bản thân còn chiếm thế thượng phong, song không bao lâu sau thủ pháp của đối phương đã càng lúc càng lợi hại, càng ngày càng tinh thuần điêu luyện, phảng phất như bản thân mình thành người luyện tập giúp hắn.

Vũ Văn Trường Sinh bắt đầu tu luyện Thập Tam Thái Bảo Kim Cương Tráo cùng thuật đấu vật từ năm năm tuổi, tới giờ đã hơn bảy mươi năm, nội ngoại kiêm tu đã tới mức đăng phong tạo cực. Chẳng ngờ hôm nay lại không thắng được một tiểu tử thúi ở phương diện kỹ xảo! Trong lòng phẫn nộ nhưng lại lập tức thu lại lòng khinh thường.

Thập Tam Thái Bảo Kim Cương Tráo là ngoại công, tổng cộng có mười ba tầng, càng luyện về sau thân thể càng kiên cố, đao thương bất nhập, lực lượng vô song. Còn Vũ Văn Trường Sinh từ ngoại nhập nội, luyện tới mức phản phức quy chân. Song rất không may, Nhạc Phàm cũng luyện ngoại công chí cao Long Cực Cửu Biến, thân thể chàng còn thắng một bậc.

Chỉ xét riêng lực lượng, Nhạc Phàm đã không thua gì Vũ Văn Trường sinh, huống hồ chàng còn có nguyên khí gia trì. Nếu không vì Nhạc Phàm muốn quan sát kỹ xảo của đối phương, Vũ Văn Trường Sinh đã sớm bị bắt gọn.

๑๑۩۞۩๑๑

“Hừ! Các hạ hảo thân thủ. Trận này chúng ta bất phân thắng bại, giờ dùng vũ khí tỷ thí!” Vũ Văn Trường Sinh xoay tay, một cây quạt giấy tinh xảo xuất hiện trên tay hắn, phát ra từng trận âm khí lạnh lẽo.

Cây quạt này tên Tàn Vũ, du tinh thiết nơi biển sâu tinh luyện cùng kim cương tàm ti làm ra. Đao kiếm khó làm tổn thương, bên trong còn ẩn giấu cơ quan khiến người khác khó lòng phòng bị. Không biết đã bao nhiêu anh hùng hào kiệt chết dưới Tàn Vũ!

“Tùy ngươi.”

Nhạc Phàm thản nhiên đáp, giơ tay nắm vào hư không, chiến đao Bách Kiếp ngoài mười trượng lập tức bay thẳng tới, nắm chặt trong tay.

"Xuy —— xuy ——"

Mái tóc tung bay phía sau, chiến đau lặng lẽ trong tay, sát khí phong trần vài chục năm thức tỉnh trong tay Nhạc Phàm, tập hợp cùng sát khí bản thân chàng tỏa ra bốn phía! Những người xung quanh hỏng sợ, Hoàng Thái Cực cũng xiết chặt hai tay, căng thẳng vô cùng.

Sắc mặt Vũ Văn Trường Sinh lộ vẻ ngưng trọng hiếm thấy, không khỏi hoài nghi bản thân đưa ra quyết định tỷ thí liệu có phải không chính xác hay không. Chưa động thủ mà khí thế đã yếu nhược, suy nghĩ này nhanh chóng bị hắn vứt bỏ.

Không dám giả bộ tự trọng thân phận nữa, lần này Vũ Văn Trường Sinh cướp tiên cơ ra tay trước, lao thẳng về phía Nhạc Phàm!

๑๑۩۞۩๑๑

"Âm Phong phiến —— "

Tàn Vũ trong tay Vũ Văn Trường Sinh phẩy nhẹ, một luồng âm phong phệ cốt ùa tới, thổi tới mức hai gò má Nhạc Phàm đau rát, vài ngọn ngân châm theo âm phong bắn tới...

"Vô Hồi Thức —— "

Nhạc Phàm đi sau mà đến trước, chiến đao phá tan ngân quang đánh thẳng tới mặt đối phương, đao phong gầm thét như mãnh thú cuồng bạo !

Lần đâu tiên sử dụng chiến đao Bách Kiếp, tâm thần Nhạc Phàm vô cùng vui sướng, lệ khí tích lũy nhiều năm giờ bộc phát ra như nước vỡ bờ đê, không nhanh không chậm!

"Cheng —— "

"Đang —— đang —— "

Vũ Văn Trường Sinh chiêu chiêu hoa lệ âm nhu, ẩn giấu ám khí, Nhạc Phàm lại lúc đến lúc đi, chiến đao bức thẳng. Hai người giao chiến cực nhanh, khiến người ngoài hoa cả mắt

"Tuyệt Mệnh phiến —— "

" Cuồng Vũ thức —— "

Cương phong tứ tán, cỏ bay đầy trời.

Tộc nhân Thát Đát như ngưng thở, vài trăm thị vệ bao lấy Hoàng Thái Cực và Đa Nhĩ Cổn vào giữa, vẻ mặt đề phòng.

...

Hai bên chiến đấu suốt nửa giờ, trên trán Vũ Văn Trường Sinh đã lấm tấm mồ hôi, trong mắt Nhạc Phàm lại lộ vẻ hứng phấn.

Hô thầm một tiếng không tốt! Đa Nhĩ Cổn vội vàng đi về phía Hoàng Thái Cực.

Hắn biết Vũ Văn Trường Sinh tuy còn dư lực và tuyệt chiêu, nhưng đối phương càng đánh càng mạnh, cứ thế này, sư phụ mình thất bại là chuyện chắc chắn. Đây là chuyện mà cả hắn lẫn Hoàng Thái Cực đều không cho phép xảy ra.

Vũ Văn Trường Sinh không thể thua, quốc sư không thể bại, hắn là cây cột trụ tinh thần của tộc Thát Đát, tuyệt đối không được phép thua dưới tay người ngoại tộc.

"Dừng tay!" Hoàng Thái Cực cùng Đa Nhĩ Cổn gần như cùng lúc lên tiếng gián đoạn trận tỉ thí này.

Quảng cáo
Trước /248 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiên Kiếm Chưởng Môn

Copyright © 2022 - MTruyện.net