Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thương Thiên
  3. Quyển 9-Chương 7 : Chàng trai coi trọng sinh mạng
Trước /248 Sau

[Dịch] Thương Thiên

Quyển 9-Chương 7 : Chàng trai coi trọng sinh mạng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chính giữa bình nguyên Loạn Thạch bùng lên một biển lửa, vô số tiếng kêu thảm thiết vang thấu đất trời! Một thế lực thần bí đã sớm bày trận pháp kỳ môn, dùng lửa làm vật dẫn, vây toàn bộ Tĩnh Quốc Quân vào bên trong.

“Báo cáo tướng quân! Thế lửa ở phía bắc quá mạnh...”

“Báo cáo tướng quân! Bốn phía đều là đá, không tìm được đường thoát...”

๑๑۩۞۩๑๑

“Khốn kiếp, con mẹ đứa nào chơi ông đây!”

Nghe báo cáo như vậy, Bí Hổ nổi giận, lập tức suất lĩnh tướng sĩ bắt cứu hỏa, cũng gọi đám Mẫn Hàn tới thương nghị đối sách.

Bí Hổ vừa chỉ huy vừa nói: “A Mẫn, giờ thế lửa lớn vậy, ngươi nói xem nên làm thế nào?”

Mẫn Hàn nhìn tình hình xung quanh rồi nói: “Nước đã đến chân rồi, trước đó hoàn toàn không có chuẩn bị gì. Còn đối phương đã có ý đồ từ trước, rõ ràng muốn vây chết chúng ta ở đây... Cho nên chúng ta không thể chống chọi trực tiếp được, chỉ có thể chọn cách tạm lánh mũi nhọn.”

“Tình hình khẩn cấp, lao ra đã rồi nói... Thông báo cho các huynh đệ, phía tây thế lửa yếu hơn, chuẩn bị đột phá vòng vây...”

“Xin nhận lệnh!”

๑๑۩۞۩๑๑

“Xông lên!”

"Giết —— "

๑๑۩۞۩๑๑

Hai ngàn binh sĩ được Bí Hổ tiên phong suất lĩnh về vùng loạn thạch phía tây. Có điều kẻ địch dường như đã sớm đoán được dự định của bọn họ, trong bóng tối vang lên tiếng khẩu lệnh: “Phóng!”

"A ——" Tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến người ta kinh hãi!

"Không hay rồi! Phía trước có mai phục..."

"Mau lui lại —— "

"Cẩn thận tên!"

Trên không trung vang lên những tiếng ông ông, mưa tên chi chít trút xuống như phủ kín bầu trời, muốn nuốt sạch toàn bộ bọn họ!

๑๑۩۞۩๑๑

"Thuẫn trận chuẩn bị!"

"Ngăn cản —— "

Âm thanh thảm thiết như đánh vào tận tâm can Bí Hổ, liên tục gọi người chốngd dỡ công kích,c òn chính mình lại nâng thương thúc ngựa, lao thẳng về phía trước!

“Tướng quân, mau trở lại!” Mẫn Hàn thấy vậy vô cùng khẩn trương, vội vàng dẫn người đuổthi eo Bí Hổ.

Chiến trậncuủa hai bên thu ngắn lại, nương theo ánh lửa đầy trời, các binh sĩ đã lao vào chiến đấu, thế cục đã tới mức không cách nào khống chế nổi.

"Giết!"

"Giết —— "

...

“Chó chết! Là người của Chính Vũ quân!”

“Chém chết bọn chúng!”

“Giết ~~”

๑๑۩۞۩๑๑

Thấy rõ đối phương cũng mặc quân y, trước ngực còn có hai chữ Chính Vũ, phải người của Chính Vũ quân thì là ai?

Bí Hổ lao qua cơn mưa tên, một mình một thương lao thẳng vào trong trận địa kẻ địch, chiến đấu vô cùng dũng mãnh!

“Du chiến!” Trong bóng tối lại vang lên tiếng mệnh lệnh, Chính Vũ quân lập tứctha y đổi trận hình, trốn vào trong bãi đá.

Kẻ địch vô cùng giảo hoạt, không tấn công chính diện mà qua lại liên tục trong bãi đá. Như mèo vờn chuột, binh sĩ Tĩnh Quốc quân chỉ có thể khổ sở chống đỡ.

“Viu ~~”

Tiếng tên xé gió bắn ngay phí chính diện, Bí Hổ theo bản năng né qua một bên, mũi tên nhọn xuyên qua đầu ngựa, bắn lên vai phải hắn, khiến hắn rớt khỏi ngựa.

Một mũi tên thật nhanh chóng, thật mạnh mẽ! Hơi thở của Bí Hổ lập tức hỗn loạn, trọng thương nằm lăn trên mặt đất, tình hình vô cùng nguy hiểm!

“Đại nhân!”

“Tướng quân~~”

Mẫn Hàn mạnh mẽ xông ra ngăn cản, mang theo một đột vệ binh bảo vệ Bí Hổ.

“Ta, ta không sao... Đối phương có cao thủ, mau gọi các huynh đệ tới...”

Mẫn Hàn đặt Bí Hổ trên lưng, cố gắng phá vòng vây, chỉ mong mở được một con đường máu.

๑๑۩۞۩๑๑

Lửa thế tận trời, khói đen nồng nặc lan tràn ra xung quanh, ngay cả bầu trời cũng như bị che khuất.

Những tiếu kêu thảm thiết đau đớn tuyệt vọng, những đòn tấn công quỷ dị,... Tĩnh Quốc quân dần dần bị xâm lấn, sinh mệnh từng binh sĩ lần lượt biến mất...

Trong bóng tối lại vang lên tiếng ra lệnh: “Vây giết!”

“Báo cáo tướng quân, phía đông có địch, toàn bộ doanh thứ bảy đều đã chết trận...”

“Tướng quân, phía bắc bị lửan găn cản, hai doanh tử thương nặng nề...”

“Phía nam là bẫy của địch...”

“Toàn bộ phía tây đã bị kẻ địch bao vây...”

๑๑۩۞۩๑๑

Bốn bề thọ địch, tất cả binh sĩ đều đưa mắt nhìn Bí Hổ, trong ánh mắt có mong chờ, có tuyệt vọng, cũng có bất đắc dĩ.

Bí Hổ nhìn các huynh đệ xung quanh chết dần chết mòn, trong lòng đau đớnh ơn xa mũi tên đâm vào cơ thể.

“Hông~” Gầm lên giận dữ! Bí Hổ nhảy khỏi lưng Mẫn Hàn, lại nâng thương lên, cắn răng nói: “Không cầu cùng sinh, chỉ mong cùng chết! Mọi người kiếp sau vẫn là huynh đệ tốt của Bí Hổ ta!”

““Không cầu cùng sinh, chỉ mong cùng chết ~~”

““Không cầu cùng sinh, chỉ mong cùng chết ~~”

๑๑۩۞۩๑๑

Mẫn Hàn nhiệt huyết dâng trào, thần sắc vô cùng kích động! Như có lực lượng dùng mãi không cạn, hét lớn một tiếng rồi lại lao lên...

"Giết giết giết!"

Các binh sĩ cũng không cam lòng rớt lại phía sau, cùng gào lên rồi giết tới! Bọn họ ai nấy mắt rực sáng, bùng phát ra ý chí và lực lượng trước giờ chưa từng có!

๑๑۩۞۩๑๑

Ánh sáng của sinh mệnh thiêu đốt tới tận cùng! Nhìn những binh sĩ trong biểnluửay ày, sinh mệnh họv ẫn còn rất trẻ trung, song lực lượng cuối cùng bọn họ buông ra chính là niềm tin, niềm tin sống sót!

“Doanh thứ ba đã tử trận toàn bộ...”

“Doanh thứ tư...”

“Doanh thứ năm...”

๑๑۩۞۩๑๑

Binh sĩ Chính Vũ quân nổi lên bốn phía, vây chặt lấy Tĩnh Quốc quân.

Chiến tranh vô cùng tàn khốc, đứng trước bước đường cùng, ai ngăn được cơn sóng dữ đây?

Bí Hổ thân hình tàn tạ, máu me đầy mặt, chống thương đứng dậy, miệng thở hổn hà hổn hển. Xung quanh là tàn binh không tới trăm người, đối diện với vòng vây của Chính Vũ quân, khuôn mặt ai nấy đềul ộ vẻ đau đớn, song lại chẳng thể làm gì.

“Lên!” Trong bóng tối vang lên tiếng ra lệnh. “Chính Vũ quân lại xung phong lao tới, đối phương vẫn khổ sở chống cự, song với tình hình này, chuyện toàn quân chết trận chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

๑๑۩۞۩๑๑

“Hả?”

Binh sĩ hàng trước đột nhiên cảm thấy áp lực suy giảm, nhìn lại xa xa, có người vẫn đang chiến đấu.

“Tướng quân, phái chính diện vẫn còn huynh đệ, bọn họ đang giết về phía này!”

Nghe vệ binh báo cáo, Bí Hổ khẽ run run, thật không ngờ còn có người chống cự được tới lúc này.

Mẫn Hàn đưa mắt nhìn lại, có sáu người đnag lao về phía này! Người tới gần, bóng dáng mới hiện rõ trong mắt bọn họ.

“Là bọn họ! Thật không ngờ lại là bọn họ!” Bí Hổ quay sang phía Mẫn Hàn nói: “Chẳng phải đám tân binh bị ngươi phạt lần trước đó sao?”

“Đúng vậy, bọn họ là tân binh của doanh thứ mười, thật không ngờ họ lại sống được đến giờ.” Mẫn Hàn gật đầu lia lịa, lập tức thở dài nói: “Nếu bọn họ có thể sống ra ngoài, tiền đồ mai sau chắc chắn không thể ước lượng nổi. Đáng tiếc...”

๑๑۩۞۩๑๑

Nhạc Phàm toàn thân nhuộm đầy máu tươi của kẻ địch, khuôn mặt dữ tợn. Suốt dọc đường tới đây không ngừng chém giết như đồ tể, không ai ngăn nổi bước tiến của chàng. Phía sau là năm người bám sát không rời, ba huynh đệ họ Vương, Hoa Khuê cùng Liêu Cường. Những người còn lại đều đã chết! Trên chiến trường tất cả phải tự dựa vào mình, không ai dám bảo đảm an toàn cho người khác.

“Các ngươi sao rồi?” Nhạc Phàm phá tan một vùng trận địa của địch, nhìn đám tàn binh, lòng càng nặng nề.

Thấy Nhạc Phàm xuất hiện trước mặt mình như vậy, Bí Hổ trong chốc lát không phản ứng kịp, ngược lại Mẫn Hàn lại tóm tắt tình hình một lượt cho chàng... thế địch như nước triều lên, cứ tiếp như vậy khó lòng sống sót được.

Bí Hổ khôi phục tinh thần, trong mắt đầy vẻ buồn bã: “Vị tiểu huynh đệ này, ta biết ngươi thân thủ bất phàm, nếu có cơ hội tự giết ra ngoài thì hơn.

“Hừ!” Nhạc Phàm nắm lấy cổ áo Bí Hổ khiếnm ọi người kinh hãi.

Mẫn Hàn vội vàng chĩa vũ khí sang, chỉ sợ đố phương sẽ làm gì bất lợi, nào ngờ Nhạc Phàm lạnh lùng nói: “Trên chiến trường không có kẻ vứt bỏ huynh đệ. Ngươi, các ngươi đều nghe rõ cho ta. Lối thoát cho chúng ta ngay phía trước, chúng ta đều phải sống sót ra ngoài.”

Trong lòng mọi người thầm run lên! Trên chiến trường không có kẻ vứt bỏ huynh đệ. Còn người nhuốn đầy máu trước mắt rõ ràng là một nam nhân như vậy. Trên cõi đời này, có lẽ không ai coi trọng sinh mệnh hơn Nhạc Phàm.

๑๑۩۞۩๑๑

“Đây là Khốn Hỏa đại trận, các ngươi đi theo ta!” Chuyện quá khẩn cấp, Nhạc Phàm cũng không thể giải thích nhiều, trước tiên nhằm thẳng phía đông mở đườngc ho mọi người... Nhìn bóng lưng Nhạc Phàm, cứng cỏi, bất khuất, dường nhưu không gì có thể khiến nó cong đi được.

Nam nhi phải như vậy chứ! Bí Hổ nhìn người phía trước, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác kính nể.

Vệ binh ở bên cạnh nghi ngờ nói: “Mẫn đại nhân, phía đông thế lửa với kẻ địch nhiều nhất...”

Mẫn Hàn ngắt lời nói: “Dẫu sao cũng chết, chẳng bằng đặt cược một phen...” Cõng các huynh đệ không thể di chuyển lên lưng... Không được bỏ lại một ai!”

“Xin nhận lệnh!”

“Xông lên ~~”

Quảng cáo
Trước /248 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đạo Hiệp

Copyright © 2022 - MTruyện.net