Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phủ Hà Gian nằm tại đồng bằng Hoa Bắc, phía nam kinh đô. Tự cổ tới nay, anh hùng lớp lớp có danh Kinh Nam đệ nhất phủ... Mà hiện giờ, phù Hà Gian càng là trọng địa của thiên hạ.
Thiên hạ loạn lạc, nghĩa quân các nơi tụ tập tại nơi này tổng cộng có tới hơn bảy mươi vạn, vô cùng mạnh mẽ. Có thể nói không chút khoa trương, nơi này nhảy thẳng lên thành thế lực đứng đầu thiên hạ, ngay cả binh lực của triều đình cũng không sánh bằng. May là nghĩa quân khắp nơi ai nấy đều tự làm theo ý mình, kẻ nào cũng mang tư niệm nên mới khiến cho tình hình chiến trận hơi hòa hoãn lại.
๑๑۩۞۩๑๑
Phủ Đại Soái chiếm giữ trung ương phủ Hà Gian, vốn nơi này là phủ đề đốc, có điều sau khi nghĩa quân tới đã biến thành người không nhà trống. Chính Vũ quân đưa người tới trú ở đây, tu sửa lại nó một chút rồi đổi danh thành phủ Đại Soái.
Lúc này, bên ngoài phủ Đại Soái, binh mã khắp nơi dâng lên, thủ lĩnh các lộ nghĩ quân tụ tập bên ngoài, ngoại trừ lễ mừng công ra, càng quan trọng là thương nghị chuyện cướp đoạt kinh sư hoàng thành, đặt tên là đại hội Đồ Long.
“Thủ lĩnh nghĩa quân Hà Nam, Hồng đại soái tới ~~”
“Khu vực Tứ Xuyên... Phùng đại soái tới ~~”
“Chung đại soái tới ~~”
Vệ binh nghênh đón tinh thần phấn chân, ưỡn thẳng ngực, tiếp đón thủ lĩnh nghĩa quân các nơi, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
๑๑۩۞۩๑๑
Phía đông cách phủ Hà Gian tám mươi dặm, doanh trại của Tĩnh Quốc quân...
“Đứng lại! Kẻ tới là ai?”
Binh sĩ thủ vệ thấy phía trước có một người lao nhanh tới, hơn nữa tay nắm đại đao, cả người đầy máu, cho là địch nên vội vàng đề phòng
Nhạc Phàm tiến đến, rút từ trong ngực ra một tấm lệnh bài rồi nói: “Tiên phong doanh Bí Hổ bị tập kích, ta có quân tình quan trọng, cần gặp đại soái của các người.”
Binh sĩ ngẩn ra, nhìn đối phương từ trên xuống dưới, thấy sát khí lẫm liệt khiến người khác kinh hãi. Trên người đối phương mặc trang phục binh sĩ Tĩnh Quốc quân, song khẩu khí rõ ràng không phải của kẻ thuộc hạ...
Cảm thấy thân phận đối phương bất phàm, binh sĩ này cũng không dám thất lễ, vội vàng ôm quyền nói: “Vị đại ca này, đại soái đã ra ngoài rồi.”
Nhạc Phàm sắc mặt trầm xuống, hỏi thẳng: “Ở đây ai có thể làm chủ?”
“Có Trần lão tướng quân và tiểu thư lưu lại thủ quân doanh.”
“Phiền tiểu huynh đệ thông báo một tiếng giúp ta.”
“Xin đợi một lát...”
Binh sĩ đáp lời rồi bước đi, chỉ trong chốc lát sau, một thiếu nữ từ trong quân doanh đi ra.
Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt nàng thanh tú, thân mặc giáp mỏng không che nổi tư thái lung linh, ngược lại nhiều thêm vẻ khí khái.
Thấy Nhạc Phàm cả người đầy máu, bộ dáng tàn tạ, thiếu nữ bước nhanh về phía trước nói: “Vị đại ca này thương thế ra sao?”
Nhạc Phàm nhếch miệng đáp: “Máu của người khác.”
Thiếu nữ cứng lại, binh sĩ xung quanh cũng âm thầm líu lưỡi, đây là khí phách, là tự tin, hay có thể nói là một thói quen.
“Ha ha, không có chuyện gì là được rồi.” Thiếu nữ lúng túng nở nụ cười, sau đó nói: “Vị đại ca này, tiểu muội là thiếu soái Trương Uyển Anh của Tĩnh Quốc quân, đang tạm thời thay vị trí của đại phó soái. Xin hỏi vị đại ca thuộc độ ngũ nào, có quân tình gì cần báo?”
“Luôn lấy người làm gốc, tâm địa lương thiện, không kiêu ngạo, không tự ti, tự lộ bản sắc riêng, xem ra Lệ gia có người nối nghiệp rồi!” Nhạc Phàm thầm gật đầu tán thưởng rồi lập tức nói: “Ta có thể tính là người trong doanh tiên phong Bí Hổ. Doanh tiên phong bị tập kích tại bình nguyên bãi đá, tử thương nặng nề...”
Trương Uyển Anh gật đầu nói: “Chúng ta cũng đã nhận được binh, các đội binh mã khác của Tĩnh Quốc quân cũng bị đánh lén, nghi ngờ là do Chính Vũ quân gây nên... Có điều không có chứng cứ cho nên tướng lĩnh tạm thời án binh bất động.”
“Nếu không phải co Chính Vũ quân gây nên thì sao?”
“Chuyện này...” Trương Uyển Anh không nghĩ đối phương lại nói chắc như thế, trong lúc nhất thời không nói được gì.
Nhạc Phàm thản nhiên nói: “Người tập kích doanh tiên phong tuy mặc y phục của Chính Vũ quân song không có nghĩa là do bọn họ làm. Nếu người khác chủ tâm muốn làm vậy, kiếm chút quần áo của Chính Vũ quân cũng chẳng phải việc khó.”
“Ý ngươi là có người vu hãm cho Chính Vũ quân, muốn nghĩa quân nội loạn?”
“Không sai, nếu lưỡng bại câu thương, kẻ cuối cùng được lợi sẽ là người khác.... Thủ lĩnh của các ngươi đang rất nguy hiểm!”
“Cái gì?” Trương Uyển Anh kinh hãi, trong lòng rối loạn, căng thẳng hỏi lại: “Sao lại như vậy? Bọn họ có đang gặp nguy hiểm hay không? Ta, ta nên làm gì đây? Làm gì đây?”
“Hừ!” Nhạc Phàm quát lớn một tiếng rồi nói: “Càng nguy cấp càng phải bình tĩnh, bằng không lên chiến trường chỉ có đường chết.”
Trương Uyển Anh nghe vậy kinh hãi, mồ hôi lạnh ướt sũng toàn thân, trong lòng lại sinh ra cảm giác quái dị, sao mình lại như một đứa trẻ mắc lỗi, đối mặt với trưởng bối răn dạy thế này?
“Uyển Anh xin cảm tạ lời chỉ điểm của đại ca.” Trương Uyển Anh thi lễ cảm tạ, tâm tình cũng theo đó bình ổn lại.
Nhạc Phàm thỏa mãn gật đầu, bình tĩnh nói: “Giờ không kịp giải thích, Trương đại soái đi đâu rồi?”
“Đại soái mang theo mẫu thân và đại ca ra ngoài từ sớm, vào thành tham gia tiệc mừng công của nghĩa quân.”
๑๑۩۞۩๑๑
Khi đang trò chuyện, một ông lão râu ria rậm rạp cũng bước từ trong doanh ra, phía sau là một đám vệ binh.
“Trần gia gia...” Trương Uyển Anh thấy người vừa tới, vội vàng bước tới nghênh đón.
Trần Phong chính là lão tướng nhiều tuổi nhất trong Tĩnh Quốc quân, lão với cha của Trương Phong Nghị đều là thuộc hạ cũ của Lệ Vân, danh vọng trong quân doanh cực cao, có thể sánh được với chủ soái.
Nhạc Phàm bước tới hành lễ rồi nói: “Xin chào Trần lão bá, có thể bước sang bên nói chuyện riêng không?”
Trần lão tướng quân ngây người, trước nay chưa từng có ai xưng hô với lão như vậy, trong lòng không khỏi có cảm giác thân thiết. Lại quan sát tỉ mỉ đối phương một phen, thấy tuổi không lớn lắm song sát khí lẫm liệt, so với những dũng tướng thân kinh bách chiến nơi sa trường cũng chẳng kém là bao.
Vệ binh đang muốn ngăn cản, Trần lão tướng quân lại gật đầu đồng ý.
๑๑۩۞۩๑๑
Phía xa, không biết Nhạc Phàm nói gì với vị lão tướng quân này, chỉ thấy lão biến sắc vài lần, lúc giận lúc kinh, khi buồn khi mừng, cuối cùng lại ngửa mặt lên trời cười lớn.
Trương Uyển Anh âm thầm líu lưỡi, từ nhỏ tới giờ, lão tướng quân vẫn cực kỳ nghiêm túc, chưa bao giờ thấy lão cười thoải mái như hiện giờ.
Một lúc sau, lão tướng quân nhiệt tình kéo tay Nhạc Phàm đi về phía này, quay sang Trương Uyển Anh nói: “Anh Nhi, sau này con cứ gọi hắn là Lý đại ca, tôn kính ta thế nào cũng phải tôn kính hắn như thế, biết chưa?”
“Vâng, Uyển Anh ra mắt đại ca.” Trương Uyển Anh tuy trong lòng nghi hoặc song vẫn nhu thuận thi lễ với Nhạc Phàm, người sau nhận lễ.
Không buồn để ý tới vẻ mặt mọi người, lão tướng quân lại nói: “Tiểu huynh đệ, theo lời ngươi nói chúng ta cũng nên sớm chuẩn bị mới phải.”
Nhạc Phàm nhìn địa hình nhấp nhô xung quanh, ghé tới bên tai lão tướng quân nói vài câu... Vị lão tướng lập tức sắc mặt vui mừng, lớn tiếng nói: “Anh Nhi, con cùngt iểu huynh đệ vào thành tìm Phong Nghị, giao chuyện nơi này cho ta là được.”
“Vâng!”
๑๑۩۞۩๑๑
Trong phủ Đại Soái khí khái phi phàm, giữa khu vườn hoa rộng rãi, khách khứa đã tụ tập đầy đủ. Ghế xếp thành hình vuông, hơn mười vị thủ lĩnh ngồi vị trí chính giữa, vài trăm tướng sĩ quây lấy xung quanh, ngươi nói ta cười, bầu không khí vô cùng nhiệt liệt!
Ở nơi này chẳng có nhiều ràng buộc, cũng chẳng có ca múa trợ hứng. Chỉ có từng vốc rượu lớn, từng vốc thịt ngon, đây cũng là cách tụ tập của người trong dân gian.
Phía trái cạnh ghế chính giữa là chủ nhân của phủ Đại Soái hiện giờ, thủ lĩnh Chính Vũ quân Lỗ Đạt, sau lưng hắn là một tráng hán, chính là tướng quân tiên phong Điền Vũ.
Ngay bên phải Lô Đạt là một nam tử trung niên sắc mặt hiền hậu, vóc người cường tráng, khí độ bất phàm, trong giọng điệu lộ vẻ dũng cảm... Hắn chính là thủ lĩnh của Tĩnh Quốc quân, Trương Phong Nghị. Thê tử Cừu Minh ngồi ngay bên cạnh, tao nhã đoan trang, sắc mặt trầm tĩnh. Là nữ nhân duy nhất tại nơi này song phong thái uyển chuyểngươi vẫn làm lóa mắt mọi người.
Còn tướng quân trẻ tuổi đứng phía sau Trương Phong Nghị chính là nhi tử của hắn, Trương Tĩnh Cừu, khí vũ hiên ngang song sắc mặt lạnh nhu sương, mọi người trò chuyện ra sao cũng không thấy hắn phản ứng, tĩnh lặng như một gốc tùng, vững như bàn thạch.
Tiếp tục ở hai bên là thủ lĩnh khu vực Hà Nam, Hồ Bắc, Tứ Xuyên, Thiểm Tây...
Sau khi giới thiệu một phen, mọi người cũng coi như quen mặt, trong đó lấy Chính Vũ quân Lô Đạt và Tĩnh Quốc quân Trương Phong Nghị cầm đầu. Dẫu sao bọn họ cũng là thủ lĩnh hai nghĩa quân thế lực lớn nhất, rất nhiều người âm thầm tính toán.