Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thương Thiên
  3. Quyển 9-Chương 9 : Kẻ tới càng hung hãn
Trước /248 Sau

[Dịch] Thương Thiên

Quyển 9-Chương 9 : Kẻ tới càng hung hãn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bỏ qua những chuyện phức tạp khác, sau một lúc nói chuyện phiếm, Lô Đạt đứng dậy trực tiếp tuyên bố đại hội Đồ Long chính thức bắt đầu.

“Các vị minh hữu, các vị huynh đệ, nghĩa quân đang đà chiến thắng, sắp chiếm được cả thiên hạ, hôm nay chúng ta tập trung lại, Lư mỗ ta chuẩn bị rượu thơm thịt ngon chiêu đãi mọi người! Tới nào! Mời mọi người bưng bát, ai uống dưới ba bát rượu đều là loại rùa đen rụt đầu!”

Bị Lô Đạt nói khích, mọi người đều uống cạn ba bát lớn.

“Đúng là rượu ngon!”

“Thêm ba bát nữa ông đây cũng uống hết...”

“Mẹ kiếp, ai dám cướp rượu với thằng này?”

“Cạn nào!”

“Cạn!”

๑๑۩۞۩๑๑

Lô Đạt thấy vị tướng quân trẻ tuổi sau lưng Trương Phong Nghị không hề nhúch nhích bèn mở lời nói: “Thiếu tướng quân sao không uống? Chẳng lẽ rượu không ngon?”

Trương Tĩnh Cừu nhìn phụ thân một cái rồi tự nói: “Không uống rượu.”

“Lô huynh xin đừng để ý, đây là thói xấu của con ta, uống rượu vào là đầu óc choáng váng thế nên xưa nay đều không dính tới rượu... Ha ha...” Trương Phong Nghị mỉm cười giải vây cho con trai rồi bưng bát rượu lên nói: “Tới đây nào, chúng ta cạn ba bát, xem như Trương mỗ thay con trai bồi tội.”

“Thôi thôi.” Lô Đạt tự thấy mất mặt, mỉm cười ngượng ngùng, ra vẻ không có chuyện gì. Hai bên oán hận nhau đã chẳng phải ngày một ngày hai, người sáng suốt vừa nhìn là biết, song không ai dám nói gì.

๑๑۩۞۩๑๑

Uống thả cửa một phen, lời đã vào chính đề.

Lô Đạt buông bát rượu xuống, giọng nói thô hào vang lên: “Các vị, Lư mỗ ta là một kẻ thô kệch, mẹ kiếp, trước giờ chẳng văn chẳng hóa, cho nên lão tử chưa bao giờ giả dối. Hôm nay mời mọi người tụ tập tại phủ Đại Soái của ta, một là ăn mừng chiến thắng của các huynh đệ, hai là thương nghị chuyện tấn công hoàng thành, thứ ba, chính là khi kết thúc, ai sẽ thống trị thiên hạ?”

“Xoạt...” Vừa nói xong, quần hùng ồ lên.

Tuy mọi người đã sớm chuẩn bị tâm lý, song nghe tới những lời cuối cùng vẫn không khỏi kích động! Thống trị thiên hạ! Đây là quyền lợi chí cao vô thượng! Ai lại không muốn, ai lại không nghĩ tới?

“Lô đại soái xin chờ một chút.” Trương Phong Nghị mở miệng nói: “Giờ ngoại tộc xâm lấn, bách tính vẫn sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, ta cho rằng mọi người nên nhất trí đối ngoại, trục xuất ngoại địch mới là việc chính. Nếu lúc này tấn công hoàng thanh, biên cương không ai trấn thủ, vậy chẳng khác nào khiến cả quốc gia lâm vào cảnh khó khăn, cho dù lấy được cả thiên hạ cũng nào có mặt mũi đối diện với dân chúng bách tính. Hơn nữa chúng ta có giao tiếp với triều đình...”

“Hừ! Lời này của Trương đại soái không đúng rồi!” Lô Đạt ngắt lời Trương Phong Nghị rồi nói tiếp: “Hiệp định kia tính là cái rắm gì! Chỉ cần đánh hạ hoàng thành, nắm hết binh lực trong thiên hạ, lúc đó sao còn sợ đám man di mọi rợ đó nữa, người trong thiên hạ ai dám nói gì đây? Huống hồ chúng ta đã đánh tới đây rồi, nắm lấy thiên hạ đã là chuyện trong tầm với, chẳng lẽ lại từ bỏ hay sao? Cho dù ngươi với ta có đồng ý, mọi người liệu có đáp ứng không?”

“Đúng vậy, chúng ta đã sắp thành công rồi, lúc này không thể từ bỏ được.”

“Đúng vậy, không thể từ bỏ được!’

Người vừa nói chính là thủ lĩnh nghĩ quân khu vực Thiểm Tây và Thành Đô. Từ khi địa hội bắt đầu, bọn họ và Lô Đạt vẫn luôn ngấm ngầm đánh mắt cho nhau, giờ đương nhiên mở lời nói giúp/

“Ta không đồng ý.”

“Ta cũng không đồng ý.”

๑๑۩۞۩๑๑

Nghe người khác nói vậy, không ít người cũng bắt đầu gật đầu, nói lời phụ họa.

Trương Phong Nghị đang muốn nói thêm điều gì, song thê tử Cừu Minh bên cạnh ra hiệu đừng tranh luận, kẻ trước chỉ đành ngao ngán thở dài!

Lô Đạt thấy vậy càng đắc ý, giơ cao hai tay, cao giọng nói: “Các vị, giờ ta nghĩ ra một cách vẹn cả đôi bên, không biết mọi người thấy sao?”

Thế lực ai lớn thì lời của người đó đungs, các thủ lĩnh tự biết nơi này ai có quyền lên tiếng, không ít người thực chất chỉ muốn kiếm chút lợi lộc. Cho nên bọn họ vẫn đưa mắt lại chỗ Lô Đạt và Trương Phong Nghị.

“Mời Lô đại soái cứ nói, cho mọi người cùng nghe...”

Lô Đạt uống một chén lớn rồi tiếp tục nói: “Ta biết mọi người chinh chiến đã mệt nhọc, giờ tới đây cũng chẳng dễ, nếu để mọi người cứ thế bỏ qua quyền lợi trong tay, vậy chắc chắn không cam lòng. Cho nên ta căn cứ theo thế lực hiện giờ của mọi người phân chia địa bàn, cũng như những chư hầu thời cổ, tự nắm giữ một phần thế lực bản thân, chỉ nghe lệnh từ quân vương. Biện pháp vẹn cả đôi bên như vậy, chẳng hay mọi người có đồng ý không?”

“...”

Mọi người đột nhiên im lặng, trong lúc nhất thời bầu không khí có phần nặng nề.

Lô Đạt nhìn xung quanh, tức giận quát: “Nói đi xem nào! Mẹ kiếp, nói đi! Câm hết cả rồi sao?”

Cái này cũng chẳng trách các thủ lĩnh được, tuy hiện giờ thế lực của họ còn yếu kém, song nói thế nào cũng là chúa tể một phương, muốn bỏ họ thuần phục kẻ khác, trong lòng ai cũng có chút ý kiến. Lại nói ngược lại, muốn thuần phục cũng chẳng phải không được, song chí ít phải khiến bọn họ tâm phục mới được. Rất hiển nhiên, trong lòng mọi người còn đang do dự không biết nên cúi đầu với ai. Gặp được minh chủ, vậy tất nhiên không cần lo âu, song nếu gặp phải một hôn quân tàn bạo, kết cục có thể tưởng tượng ra được.

Các thủ lĩnh hai mắt nhìn nhau, không biết làm sao cho phải. Sợ nếu chọc giận Lô Đạt, tương lai sẽ chẳng hề dễ chịu!

Vẫn là thủ lĩnh nghĩa quân khu vực Thiểm Tây và Thành Đô mở miệng trước tiên.

“Lô đại soái nói chí phải, chia tăm sẻ bảy ra chẳng bằng thống nhất binh lực.”

“Không sai, lúc trước khi chúng ta khởi nghĩa, mục đích chẳng qua chỉ là bất mãn với triều đình hiện tại, muốn lật đổ nó mà thôi...”

“Thế lực của Lô đại soái đứng đầu nghĩa quân chúng ta, chúng ta xin phụ tá Lô đại soái lên làm đại vương của các nghĩa quân.”

“Phụ tá Lô đại soái ~~”

๑๑۩۞۩๑๑

“Nếu thống nhất, nghĩa quân Hồ Quảng ta ủng hộ Trương đại soái.”

“Đúng vậy, thế lực Tĩnh Quốc quân của Trương đại soái không kém Chính Vũ quân...”

“Trương đại soái trước giờ nhân nghĩa đại đức, ta ủng hộ Trương đại soái.”

“Ta cũng ủng hộ Trương đại soái.”

“Chúng ta cũng vậy.”

๑๑۩۞۩๑๑

Có một người lên tiếng thì có hai người phụ họa, giờ có một nửa số thủ lĩnh ủng hộ Lô Đạt, một nửa còn lại có một phần ủng hộ Trương Phong Nghị, một phần giữ thái độ trung lập.

Rất rõ ràng, đại cục đang nghiêng về phía Lô Đạt.

“Ha ha ~~” Lô Đạt cười lớn không chút kiêng kỵ: “Trương đại oái, tình hình ra sao ngươi cũng thấy rồi đấy chứ?”

“Thế thì sao nào?” Trương Phong Nghị cười lạnh.

“Chẳng bằng đem Tĩnh Quốc quân của ngươi hợp với Chính Vũ quân của ta, ta dám cam đoan, địa vị của ngươi tuyệt đối không dưới ta, cùng thống lĩnh đại quân vài trăm ngàn người, chẳng hay ý nghĩ của Trương đại soái ra sao?”

“Hừ!” Trương Phong Nghị đứng thẳng đậy đối diện với hắn, chẳng hề nể tình nói: “Tĩnh Quốc quân là Tĩnh Quốc quân, là vì thiên hạ bách tính chứ không phải vì tư lợi bản thân. Lô Đạt nhà ngươi là kẻ ra sao, trong lòng mọi người đều hiểu, chẳng nhọc công ta nói thêm nữa. Một câu mà thôi. Ngươi muốn nuốt sống Tĩnh Quốc quân của ta, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không đã.

Hai bên nói chuyện vô cùng căngt hẳng, sắc mặt Lô Đạt nghiêm lại, chưa từng có ai dám nói với hắn như thế, mà còn là trước mặt nhiều người nói như tát thẳng vào mặt hắn. Trong mắt Lô Đạt lập lòe sát khí, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi đã nói thế vậy phải giải quyết không từ thủ đoạn rồi, xem nắm tay ai cứng hơn nào. Hừ!”

“Choang!” Bát rơi xuống đất, bên tường xung quanh đột nhiên lao ra vô số lĩnh nỏ... Lập tức, vài ngàn binh sĩ vũ trang đầy đủ nhảy ra khắp bốn phía hoa viên, bao vây mọi người chặt chẽ tới nước chảy không lọt.

“Xoạt...”

Các thủ lĩnh nghĩa quân ủng hộ Lô Đạt liên tiếp lui lại, những người còn lại cũng nhanh chóng tụ tập, rút đao rút kiếm, tập trung tinh thần đề phòng bốn phía xung quanh.

“Lô Đạt, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn thiên hạ đại loạn sao?”

“Lô Đạt, ngươi định giết hết chúng ta sao? Quân đội chúng ta vẫn ở ngoài thành cách đây không xa đâu...”

“Thả chúng ta ra, bằng không cá chết rách lưới!”

“Đúng vậy, mau thả chúng ta ra ~~”

๑๑۩۞۩๑๑

Lô Đạt chẳng buồn để ý tới những gì đám thủ lĩnh nói, đạp thẳng chân đứng lên bàn rồi gõ gõ chân nói: “Thiên hạ vốn là thế giới mạnh ăn thịt yếu, cho dù ta giết sạch các ngươi thì đã sao?”

Mọi người thấy vẻ mặt tàn nhẫn của Lô Đạt, lòng thầm phát lạnh, chẳng lẽ thật sự bị vây khốn ở nơi này? Ngay lúc mọi người dang bất an, Lô Đạt lại tiếp lời: “Có điều các ngươi yên tâm, hôm nay ta chỉ làm địch với Tĩnh Quốc quân, những người không liên quan tất nhiên vô sự.”

“Hả!”

Đám thủ lĩnh ngẩn ra, ánh mắt không khỏi nhìn sang phía Trương Phong Nghị, tuy nói chuyện này là vì hắn thế nhưng nếu rút lui bỏ qua nghĩa khí, sau này làm sao bọn họ đối diện được với các huynh đệ của mình?

Đám người Trương Phong Nghị không nói một câu, dường như đã sớm đoán trước.

“Giờ những người không liên quan lui ra! Mong mọi người nhớ kỹ mục đích thật sự khi phản kháng triều đình, đừng hy sinh vô ích.”

Đám thủ lĩnh ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nghe Trương Phong Nghị nói xong trong lòng vừa cảm kích lại vừa kính nể, bảo bọn họ bỏ minh hữu lại, chuyện này...

Thấy mọi người do dự bất định, Trương Phong Nghị lại khuyên nhủ: “Các người lui lại đi, sau này có cơ hội ta sẽ cùng mọi người uống tới say mới thôi!”

๑๑۩۞۩๑๑

Dưới sự khuyên bảo của Trương Phong Nghị, các thủ lĩnh rốt cuộc cũng lui xuống, cho dù bọn họ không cam tâm, song dưới đại thế như vậy, làm sao phản kháng cho được?

Sau đó, giữa sân chỉ còn lại một mình thế lực Trương Phong Nghị.

Lô Đạt hai mắt trợn tròn, tức giận nhìn về phía Trương Phong Nghị nói: “Ta hỏi lần cuối, các ngươi phục hay không?”

“Ha ha ~~”

Tình thế như vậy, Trương Phong Nghị không những không giận còn mỉm cười châm chọc nói: “Lô Đạt, người khác sợ ngươi, nhưng Trương Phong Nghị ta không sợ, ngươi phái người chặn giết đội ngũ Tĩnh Quốc quân ta, ta đã sớm ngờ sẽ có ngày hôm nay...”

“Chặn giết?” Lô Đạt hơi ngây người, thầm nói: “Xem ra còn có người âm thầm đối phó với tên họ Trương này, khà khà! Vậy càng tốt...” Nghĩ vậy, Lô Đạt khinh thường nói tiếp: “Chặn giết quân lính có tính là gì! Ta đã sắp xếp từ lâu, hôm nay chính là ngày tận diệt Tĩnh Quốc quân các người, chờ chết đi! Ha ha ~~”

“Lô Đạt, ngươi tưởng hôm nay chúng ta tới đây là để ăn thịt uống rượu sao?” Trương Phong Nghị vung tay lên, mười mấy binh sĩ cởi áo khóa, lấy đồ đánh lửa.

“Hả! Là hỏa dược!”

“Đừng, đừng làm loạn!”

“Trương đại soái, đây là việc của các ngươi, đừng lôi chúng ta vào cùng!’

“Đúng vậy, đúng vậy! Có gì từ từ nói!”

๑๑۩۞۩๑๑

Mọi người sợ hãi lui lại, ngay cả Lô Đạt cũng trợn mắc ngoác mồm, không biết làm sao cho phải!

Trương Phong Nghị quay đầu lại, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn sang phía thê tử Cừu Minh, phảng phất như có ngàn vạn lời muốn nói.

Đây là ý của Cừu Minh, nàng đã đoán trước Lô Đạt không dám hạ quyết tâm liều mạng nên mới dám đứng đây không sợ điều gì. Có điều, vạn nhất... Trương Phong Nghị không dám nghĩ tiếp.

“Ngươi...” Khôi phục lại tinh thần, Lô Đạt thầm tức giận. Nếu chiến kết quả sẽ chỉ là lưỡng bại câu thương, thậm chí sẽ liên lụy tới tính mạng bản thân. Nếu thả cũng không thể, bằng không mình nào còn mặt mũi gì nữa.

Hai bên lâm vào cảnh giằng co bất định, đám thủ lĩnh âm thầm kêu khổ. Bất luận là phương nào ra tay, bọn họ đều sẽ phải chịu liên lụy, chỉ đành lên tiếng khuyên bảo.

“Hai vị đại soái, ta thấy hay là bỏ đi, mọi người đều vì bách tính trong thiên hạ, sao lại đẩy mọi chuyện thành ra thế này?”

“Đúng đúng, mọi người đều lui lại một bước, có gì sau này hãy nói, được không?”

“Hai vị đại soái, xin hãy cẩn thận!”

๑๑۩۞۩๑๑

Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, có thủ lĩnh trán đã lấm tấm mồ hôi, sắp không chịu nổi áp lực nữa.

Trong mắt Trương Phong Nghị lóe lên vẻ không đành lòng, cao giọng nói: “Lô Đạt, ân oán giữa chúng ta không liên quan gì tới họ.” Ý là để cho các thủ lĩnh đi trước.

“Hừ! Lại để ngươi làm người tốt rồi.” Lô Đạt tuy bất mãn song không ngăn cản.

Các thủ lĩnh như được đại xá, dồn dập cảm kích Trương Phong Nghị, sau đó nhanh chóng rời chốn thị phi này.

๑๑۩۞۩๑๑

Thấy mọi người đều đã đi khỏi, Lô Đạt mới mở miệng nói: “Trương Phong Nghị, lần này rốt cuộc ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ định đem cả vợ con chôn cùng?”

Trương Phong Nghị đang định trả lời song lại nghe thấy tiếng rối loạn bên ngoài, không ngờ các thủ lĩnh vừa đi khỏi lại đều trở lại, hơn nữa ai nấy thần sắc kinh hoảng, chẳng khác nào vừa thấy yêu quái.

Lô Đạt quát lớn: “Con mẹ nhà các người, cút rồi còn quay lại làm gì?”

“Mẹ kiếp! Bên ngoài còn một kẻ càng hung tợn hơn vừa tới!”

๑๑۩۞۩๑๑

Lô Đạt ngẩn ra, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài đang rối loạn, binh sĩ của mình liên tiếp lui lại phía sau, không chống đỡ nổi.

“Bọn họ là ai? Tổng cộng có bao nhiêu người?”

Một tên lính lên tiếng lập cập nói: “Hình, hình như có hai người.”

“Cái gì?” Lô Đạt sứng ốt.

Quả nhiên! Chỉ trong nháy mắt, một nam một nữ đã giết thẳng tới đây, bất cứ ai ngăn cản đều chết dưới đao của nam tử.

“A! Là Anh Nhi!” Trương Phong Nghị ngạc nhiên hô lên, Cừu Minh cũng rung động, trong mắt Trương Tĩnh Cừu lại lộ vẻ thân thiết.

Quảng cáo
Trước /248 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngự Quỷ Hữu Thuật

Copyright © 2022 - MTruyện.net