Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Nếu như không muốn thành quân cờ cho người khác, mình phải là người vượt qua thử thách, như vậy mới không bị người ta coi là quân cờ."
Lý Nam liên tục cân nhắc:
"Nếu như muốn thay đổi tình huống này, bây giờ mình phải mượn lực từ ai đây? Tiếu Đông Đông sao? Hình như tạm thời vẫn chưa có tác dụng, trừ khi bản thân mình có biểu hiện giá trị, nhưng khoảng thời gian ngắn sắp tới sẽ biểu hiện thế nào đây?"
Lý Nam nghĩ tới nghĩ lui mà không tìm ra được biện pháp phù hợp, hắn cảm thấy có chút căm tức, nếu như ngay cả vấn đề nhỏ như vậy còn không làm gì được, sau này còn gì mà phát triển?
Thực tế Lý Nam cũng quá nóng lòng, phải biết rằng hắn là một người mới trong đơn vị mới gặp phải tình huông này cũng là bình thường. Dù sao thì đơn vị cũng là một xã hội thu nhỏ, các mối quan hệ bên trong rắc rối phức tạp cũng là bình thường.
Sau khi cơm nước xong thì Lý Nam đã suy nghĩ kỹ càng, dù là việc gì cũng phải đối mặt, dù thế nào thì hắn cũng phải tìm một chỗ dựa ở khoa số một phòng văn thư, hơn nữa còn phải làm tốt công tác của mình, như vậy mới có khả năng đi xa hơn.
Còn việc đối mặt với màn tranh đấu gay gắt giữa Chu Huy và Duẫn Hồng Sinh, tạm thời Lý Nam bảo trì tâm tính bình thản. Dù sao hắn cũng là người mới, chỉ cần làm tốt việc của mình là được, những việc khác cứ chậm rãi tìm cơ hội giải quyết.
Sau khi quay lại ký túc xá vì không có tivi để xem thế nên Lý Nam lấy quyển sách "Hậu Hắc Học" của Giang Mộng Thu tặng cho mình để xem. Hắn thầm nghĩ có lẽ mình có thêm nhiều kinh nghiệm công tác trong quan trường thì sẽ càng hiểu sâu về quyển sách này hơn.
Lý Nam đọc được một lát thì lấy sổ ra ghi chép đơn giản những nhận thức tâm đắc của mình có được vào ngày công tác hôm nay.
Đây là một thói quen tốt của Lý Nam, hắn thường ghi chép lại từng li từng tí cuộc sống của mình, như vậy bất cứ lúc nào hắn cũng có thể kiểm tra được bản thân được mất những gì. Tất nhiên trong quyển sổ này chỉ ghi chép lại những việc quan trọng trong ngày, đồng thời cũng có những chuyện không nên ghi chép lại, thậm chí bản thân hắn cũng không muốn ghi nhớ, dù sao thì ghi chép lại như thế này cũng rất có thể mang đến cho hắn những ảnh hưởng không tốt.
Hơn tám giờ Trịnh Binh nhắn tin vào máy của Lý Nam, ký túc xá không có điện thoại, hắn chỉ có thể ra bên ngoài gọi điện thoại trả lời. Nhưng nơi này cách không xa cửa hàng của Trịnh Binh, thế là hắn dứt khoát đi sang hỏi Trịnh Binh xem có chuyện gì, như vậy sẽ tiết kiệm được tiền gọi điện thoại.
- Lý Nam, hôm nay Ngô Vân Phong có thời gian rảnh, lát nữa cậu ấy sẽ đến, chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn khuya.
Trịnh Binh vui vẻ nói, Ngô Vân Phong chính là người bạn học của hắn bây giờ là thư ký của lãnh đạo ở văn phòng thị ủy Vũ Dương.
Lý Nam nghe vậy thì không khỏi cảm thấy rất vui, hắn cảm thấy rất chờ mong, thế là nói:
- Tôi sẽ quay về phòng một chuyến, tối nay tôi sẽ mời khách.
Trịnh Binh giữ chặt lấy Lý Nam rồi nói:
- Cậu mời khách cái gì? Cậu mới nhận công tác, cũng không có bao nhiêu tiền, hôm nay tôi mời là được, cậu đừng nên khách khí. Nếu sau này cậu phát triển tốt thì quan tâm tôi nhiều hơn một chút là được, bây giờ cố gắng nào được gì cơ chứ?
Lý Nam cười khổ một tiếng, trên người hắn thật sự không có nhiều tiền, thế cho nên hắn chuẩn bị quay về đi lấy thẻ ngân hàng. Số tiền trong thẻ là của anh trai Lý Thần cho hắn, nói rằng hắn vừa mới tham gia công tác, có nhiều phương diện cần dùng tiền, cũng không nên tỏ ra keo kiệt, thế nên mới cho hắn hai ngàn đồng.
Lý Nam thật sự không dám dùng số tiền của anh trai, dù sao thì anh hắn cũng đi làm công ở bên ngoài, tiền kiếm được đều là đổ mồ hôi sôi nước mắt, hắn không thể tiêu xài phung phí được.
Nhưng cũng thật sự giống như lời của anh trai, những thời điểm cần dùng tiền thì không nên keo kiệt. Ví dụ như tối hôm nay, Trịnh Binh giới thiệu bạn học của mình cho Lý Nam, như vậy hắn cần phải dùng tiền của mình mời khách mới được.
- Sao lại để cho anh Trịnh tiêu phí như vậy được?
Lý Nam nói.
- Cái gì mà tiêu phí? Chỉ là một bữa ăn tối mà thôi, không cần chú ý nhiều như vậy.
Lý Nam không thể lay chuyển được ý nghĩ của Trịnh Binh, thế là hắn cũng không kiên trì quay về lấy tiền, dù sao thì vẫn còn nhiều thời gian, sau này mình tìm cơ hội mời lại người ta là được. Hơn nữa cũng giống như lời nói của Trịnh Binh, bạn bè với nhau thì nên tùy ý, như vậy hai bên mới chính thức thành lập tình bạn được.
Hơn nữa trên người Lý Nam bây giờ chỉ còn lại vài chục đồng tiền lẻ, là số tiền lẻ được thối lại khi ăn tối, cho dù dùng nó cũng không đủ chi phí bữa ăn tối, chỉ có thể mua hai gói thuốc biểu hiện tâm ý mà thôi.
Ngô Vân Phong hen tám giờ rưỡi sẽ đến, nhưng đợi mãi đến chín giờ mới bắt taxi đi đến, khi xuống xe hắn nhanh chóng giải thích:
- Trước đó tiếp một cuộc điện thoại thế nên trì hoãn đến tận bây giờ. Đây là Lý Nam sao? Tôi có nghe Trịnh Binh nói về cậu vài lần, nghe nói lần này cậu thi đạt điểm cao nhất nhưng lại bị phân phối đến phòng văn thư phải không?
Có thể thấy Ngô Vân Phong là một người ngay thẳng, Lý Nam không khỏi tiến lên nói:
- Chào anh Ngô, tôi cũng đã nghe qua đại danh về anh, bây giờ tôi đã đến công tác ở phòng văn thư, công tác ở khoa số một, sau này mong anh Ngô quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.
- À, sau này nên giúp đỡ lẫn nhau. Đi thôi, chúng ta đến quán Hoàng Lão Tam, đã lâu rồi không ra ngoài uống rượu, tối nay mọi người uống cho vui vẻ.
Ngô Vân Phong có chút hưng phấn, hắn nói và dùng tay lau miệng, thật sự giống như một người rất nghiện rượu.
Trịnh Binh hỏi:
- Tiểu tử cậu có gì vui sao?
Trịnh Binh có quan hệ rất tốt với Ngô Vân Phong, lại rất hiểu về Ngô Vân Phong. Mặc dù Ngô Vân Phong thích uống rượu thế nhưng bình thường không có chuyện gì quan trọng sẽ không có biểu hiện giống như đã lâu không được uống rượu thế này, chỉ cần nhìn qua là biết có chuyện gì tốt đẹp rồi.
Ngô Vân Phong cười cười nói:
- Cũng không tính là chuyện vui gì cả, chỉ là một khoa viên như tôi cuối cùng cũng đã có chỗ ngồi của mình.
Trịnh Binh nói:
- Cậu được đề bạt sao? Khi nào vậy?
- Cũng không tính là đề bạt, trước kia tôi hưởng thụ đãi ngộ cho cán bộ cấp ban, nhưng lại không có chức vụ rõ ràng. Hôm trước tôi đã được xác định là trưởng khoa số hai ban thư ký văn phòng thị ủy.
Ngô Vân Phong nói:
- Tôi đã làm khoa viên được hai năm, cuối cùng mới có được hy vọng.
- Chúc mừng anh Ngô, hôm nay nhất định phải mời anh Ngô thêm vài ly mới được.
Lý Nam cười nói, người có thể đảm nhiệm cấp ban ở văn phòng thị ủy, như vậy bước tiếp theo sẽ là cấp phó huyện, đây cũng không phải là việc gì khó. Ngô Vân Phong là bạn học với Trịnh Binh, chắc chắn độ tuổi của hai người phải tương đương như nhau, như vậy Ngô Vân Phong bây giờ vẫn chưa đến ba mươi. Biết đâu một hai năm sau Ngô Vân Phong sẽ là cán bộ cấp phó huyện, phát triển như vậy là thật sự rất tốt.
- Tửu lượng của Lý Nam thế nào?
Ngô Vân Phong hỏi.
Lý Nam cười nói:
- Cũng khá tốt.
- Vậy thì được rồi, tối nay xem tửu lượng của cậu thế nào.
Ngô Vân Phong nói bằng giọng tràn đầy hào khí:
- Tôi là người có hai sở thích lớn, một là đọc sách hai là uống rượu. Đọc sách chỉ là chuyện riêng mà thôi, uống rượu thì phải có bạn bè cùng uống mới được, nhưng bình thường cũng không tìm được người nào uống cho thoải mái.
Ngô Vân Phong nói lời này có vài phần anh hùng cô độc, Lý Nam nói:
- Sau này nếu như anh Ngô muốn uống rượu, như vậy tôi và anh Trịnh sẽ đi cùng anh, sẽ cho anh uống vui vẻ.
Lý Nam kéo theo Trịnh Binh tất nhiên sẽ cực kỳ thuận lý, dù sao thì hôm nay hắn lần đầu tiên gặp mặt Ngô Vân Phong, hai người còn chưa quen thân đến mức uống rượu cùng với nhau mà không có Trịnh Binh. Nhưng nhìn từ phương diện tiếp xúc bây giờ, Ngô Vân Phong rõ ràng là người ngay thẳng, Lý Nam tin tưởng mình sẽ ở chung rất hòa hợp với người thế này.
Trịnh Binh cầm theo hai chai rượu Ngũ Lương, ba người đến một khu phố ăn khuya cách đó không xa, nơi này đã có nhiều cửa hàng bày bàn ghế, cũng có không ít người đến ăn khuya.
Ba người Lý Nam đi đến quán nướng Hoàng Lão Tam, Trịnh Binh gọi vài món nhắm rượu, sau đó yêu cầu ông chủ quán Hoàng Lão Tam lấy ra ba ly rượu, hắn mở một chai rượu nói:
- Vân Phong, cậu cũng biết rõ về tôi rồi đấy, không thể uống nhiều được. Tối nay chủ yếu cậu và Lý Nam uống với nhau, tửu lượng của Lý Nam tốt hơn tôi, hai cậu có thể đối ẩm rất tốt.
- Được rồi, cậu còn có vợ con, chúng tôi cũng không miễn cưỡng...
Ngô Vân Phong cười nói, hắn nâng ly rượu lên nói với Lý Nam:
- Lý Nam, hôm nay chúng ta uống rượu lần đầu tiên, hai bên cạn một ly xem như làm quen, sau này mọi người sẽ còn nhiều cơ hội trao đổi. Cạn!
Ly rượu thủy tinh khá lớn, trước đó Trịnh Binh cố ý chỉ rót nửa ly thế nhưng vẫn còn không ít, Ngô Vân Phong cầm ly rượu như vậy lên và cho ra lời đề nghị uống cạn, xem ra không phải chỉ thích uống rượu mà tửu lượng cũng phải không tồi.
- Mời anh Ngô.
Lý Nam cũng không tỏ ra yếu thế, hắn nâng ly rượu lên cụng với Ngô Vân Phong, sau đó ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
- Tốt lắm.
Ngô Vân Phong giơ ngón tay cái lên với Lý Nam, hắn cũng uống cạn ly rượu của mình rồi nói:
- Tôi thích những người sảng khoái.