Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Trưởng khoa Chu, Lý Nam là đồng chí trẻ tuổi, thiếu kinh nghiệm công tác là bình thường. Anh là trưởng khoa số một, anh cần phải cố gắng phụ đạo tăng cường bồi dưỡng cho cán bộ trẻ. Nếu như một đồng chí trẻ tuổi có tiềm lực như Lý Nam phát triển không tốt, anh làm lãnh đạo cũng phải có trách nhiệm.
Tiếu Đông Đông dùng giọng không nặng không nhẹ để răn dạy Chu Huy, vì nàng phân tích ra sự thật là Chu Huy muốn giở trò với Lý Nam, thế nên nàng có chút mất hứng, vì ấn tượng của nàng với Lý Nam vẫn là rất tốt.
Chu Huy có chút sững sốt, hắn không rõ ý nghĩ của Tiếu Đông Đông, nhưng lãnh đạo nói như vậy thì hắn cũng chỉ có thể làm theo, ít ra biểu hiện cũng phải là như thế.
- Điều này là nên làm, trong khoa có thêm một đồng chí trẻ tuổi lại có bằng cấp, như vậy cũng có thể cải thiện tác phong công tác.
Chu Huy đi ra khỏi phòng làm việc của Tiếu Đông Đông, hắn cảm thấy có chút buồn bực, hắn cảm giác được Tiếu Đông Đông rất coi trọng Lý Nam, như vậy thì hắn muốn giở trò với Lý Nam càng thêm khó khăn.
Nhưng khi Chu Huy nghĩ đến sự tăng tiến quan hệ với vị trưởng khoa của phòng nhân sự, hắn cảm thấy cho dù khó khăn thế nào cũng phải thu thập Lý Nam.
- Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến con trai của chủ tịch Cao, như vậy phải làm cho tốt. Trưởng khoa Tạ bên kia chỉ là một phương diện mà thôi, nếu như có thể có quan hệ với con trai của chủ tịch Cao, như vậy con đường làm quan sau này của mình có cơ hội chuyển mình.
Chu Huy là người bị đè nén lâu năm, mãi tìm kiếm đường ra, hôm nay có cơ hội không dễ dàng, tất nhiên hắn sẽ không dễ dàng buông bỏ.
Hơn nữa Chu Huy còn nhạy cảm thấy được chuyện này chắc chắn không đơn giản như lời nói của trưởng khoa Tạ, chỉ sợ không phải là chút xung đột như vậy, nếu thật sự là như thế thì trưởng khoa Tạ cũng sẽ không lựa chọn hành động như thế.
- Con trai của chủ tịch Tạ có độ tuổi tương đương với Lý Nam, biết đâu trước kia đã có mâu thuẫn với nhau rồi, bây giờ chỉ là muốn thông qua trưởng khoa Tạ để chèn ép Lý Nam mà thôi.
Chu Huy thầm phân tích:
- Nếu thật sự là như vậy thì quá tốt, chỉ cần Lý Nam còn ở lại khoa số một phòng văn thư một ngày, mình sẽ có cơ hội có quan hệ với con trai của chủ tịch Cao, còn trưởng khoa Tạ bên kia thì không còn quan trọng nữa. Nhưng bây giờ còn chưa có liên hệ với con trai của chủ tịch Cao, tạm thời phải giữ gìn quan hệ với trưởng khoa Tạ.
Chu Huy cảm thấy Lý Nam hôm nay đã trở thành bước ngoặc để mình có thể có được quan hệ với Cao Hiển Quý, đây thật sự là một quá trình đầu cơ kiếm lợi.
Chu Huy vừa quay lại phòng làm việc thì thấy điện thoại đổ chuông không ngừng, hắn nhanh chóng tiến lên xem xét số điện thoại gọi đến, đó là số phòng làm việc của trưởng phòng Tiếu, thế là hắn tranh thủ thời gian nghe máy:
- Chào trưởng phòng Tiếu...
- Trưởng khoa Chu, phía văn phòng ủy ban nhân dân thành phố có người muốn uống thuốc trừ sâu tự tử, là phụ nữ đấy, anh và Thẩm Ngọc Phương tranh thủ thời gian qua xem thế nào đi.
- Vâng, tôi sẽ đi ngay.
Chu Huy nói và cảm thấy rất căm tức, bây giờ mỗi lần đi ra bên ngoài đối diện với người dân đi gây chuyện, hắn cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa tức giận vô danh, cảm thấy cuộc sống như vậy là quá đủ rồi, hắn không muốn tiếp tục.
Nhưng dù Chu Huy không muốn thì sự việc cũng đã xảy ra, tính chất công tác cũng ép hắn phải đi xử lý.
Chu Huy đi ra khỏi phòng làm việc lên tiếng gọi Thẩm Ngọc Phương, sau đó yêu cầu lái xe chở đến văn phòng ủy ban nhân dân thành phố.
Trước khi đi Chu Huy yêu cầu Lý Nam thế thân công tác của Thẩm Ngọc Phương ở đại sảnh phòng văn thư, ngồi đó tiếp đãi quần chúng.
Lý Nam cũng không có gì phải lo lắng, dù sao hắn cũng đã đi theo Thẩm Ngọc Phương được hai ngày, cũng đại khái hiểu rõ vấn đề. Dù sao tiếp dân cần phải có thái độ tốt, giỏi lắng nghe, sau đó mới là ghi chép những sự việc người dân báo cáo, còn phương diện xử lý thế nào, chỉ cần nắm vững nguyên tắc thì căn bản không có vấn đề.
Hơn nữa hôm nay có rất ít người trong đại sảnh, Lý Nam ngồi một lúc mà không phải tiếp đãi một người nào. Thế là hắn mở những bản thảo ghi chép của Thẩm Ngọc Phương ra xem, từ đó hiểu rõ phương pháp ghi chép báo cáo của quần chúng.
Tuy Thẩm Ngọc Phương là một người tiểu thị dân thích ngồi lê đôi mách nhưng dù sao cũng công tác lâu năm ở phòng văn thư, có thể bồi bổ những khiếm khuyết kinh nghiệm cho Lý Nam.
Nửa giờ sau bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, Chu Huy và Thẩm Ngọc Phương đưa người phụ nữ uống thuốc trừ sâu ở cổng ủy ban nhân dân thành phố quay về, người phụ nữ này liên tục giữ chặt lấy người của Thẩm Ngọc Phương, trong miệng hô oan uổng.
Vì người phụ nữ này gây náo loạn như vậy, thế nên có không ít người qua đường hào hứng tiến lên xem có chuyện gì xảy ra.
Lý Nam đưa mắt nhìn qua thì thấy người phụ nữ đang gây náo loạn kia chính là người hôm qua đã đến báo cáo sự việc với Thẩm Ngọc Phương, sáng hôm nay còn trò chuyện với mình vài câu ở cổng phòng văn thư, người này tên là Miêu Ngọc Hồng, chồng là phó khoa xây dựng cơ bản của phòng giáo dục vừa mới bị ủy ban kỷ luật xét xử. Nguyên nhân là một trường tiểu học đang xây dựng ở ngoại thành có phát sinh vấn đề, vị phó khoa này bị điều tra ăn hối lộ năm chục ngàn của công ty xây dựng, đã bị chuyển giao cho tư pháp xử lý. Theo lời nói của Miêu Ngọc Hồng thì chồng mình có thu tiền nhưng đều là do chỉ thị của phó phòng giáo dục Chu Nhân Khánh. Trước đó chồng mình sở dĩ chào hỏi và đưa dự án xây dựng trường tiểu học này cho công ty xây dựng kia cũng là vì nhận được chỉ thị của Chu Nhân Khánh.
Tóm lại một câu, dựa theo lời nói của Miêu Ngọc Hồng thì cho dù chồng của mình thật sự có tồn tại vấn đề, thế nhưng chủ yếu là vì Chu Nhân Khánh, chồng của nàng quá lắm cũng chỉ phạm tội đồng lõa mà thôi.
Hơn nữa theo như lời nói của Miêu Ngọc Hồng thì trước đó Chu Nhân Khánh còn đồng ý sẽ đề bạt chồng mình, kết quả là Chu Nhân Khánh đã cầm tiền nhưng không chịu làm việc, thậm chí còn cắn ngược lại, nói chồng nàng phụ trách công trình xây trường tiểu học và tham ô nhận hối lộ, giao công trình cho công ty không đảm bảo chất lượng, thế nên mới làm cho ngôi trường tiểu học này không đạt chuẩn nghiệm thường ủy
Đây đều là những thông tin và Lý Nam tìm hiểu được thông qua những bản ghi chép của Thẩm Ngọc Phương.
Lý Nam đã sơ bộ xác định được phó phòng Chu Nhân Khánh của phòng giáo dục chính là vị trưởng phòng Chu mà trước kia mình có nhờ người liên hệ.
Nếu như chuyện này là thật, thế thì con đường làm quan của Chu Nhân Khánh xem như chấm dứt.
Lý Nam cũng đã xem qua chứng cứ mà sáng nay Miêu Ngọc Hồng đưa đến, đó là một bản coppy từ bản chính, trong đó có một nội dung thế này: "Trưởng phòng Chu, ngày mười tám, năm mươi ngàn, văn phòng, sự việc nhất định là có hy vọng, mình cần phải nổ lực hơn!"
Chỉ cần nhìn vào dòng thông tin đơn giản như vậy là có thể đại khái hiểu rõ vị phó khoa xây dựng cơ bản kia đã ghi chép lại thời gian, địa điểm, số tiền và những lợi ích mà mình có được khi đút lót trưởng phòng Chu.
Bản ghi chép này cũng đại khái xác định được thân phận của trưởng phòng Chu Nhân Khánh.
- Chồng tôi bị oan, tiền là anh ấy thu giúp cho Chu Nhân Khánh, Chu Nhân Khánh mới thật sự là thủ phạm.
Miêu Ngọc Hồng lớn tiếng nói:
- Các người thả tôi ra, thế đạo này đúng là không ra gì, để tôi chết đi thì hay hơn.
Rõ ràng mục đích của Miêu Ngọc Hồng chính là muốn làm cho sự việc có tiếng vang, để nhiều người chú ý.
Thực tế thì Miêu Ngọc Hồng cũng không uống thuốc trừ sâu, nàng chỉ là lấy ra để hù dọa, nhưng cũng không dám uống.
Nhưng đám người vây quanh xem xét thì lại cảm thấy Miêu Ngọc Hồng giống như thật sự bị oan, nếu không người ta sao lại không cần mạng như vậy nữa?
Chu Huy khẽ cau mày, hắn mơ hồ có chút ấn tượng với Miêu Ngọc Hồng, không phải người này buổi sáng có trò chuyện với Lý Nam ngoài cổng phòng văn thư sao? Thế nào buổi chiều lại đến cổng văn phòng ủy ban nhân dân thành phố muốn tìm chết?
- Chẳng lẽ là tiểu tử Lý Nam kia giật dây sao?
Chu Huy thầm nghĩ như vậy, thế là hắn nhanh chóng tiến lên phân phó Lý Nam:
- Lý Nam, cậu phối hợp với Thẩm Ngọc Phương xử lý sự việc liên quan đến nữ đồng chí kia cho tôi.