Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lý Nam biết rõ thời gian của Ngô Vân Phong ở văn phòng thị ủy là rất khó thể năm bắt được, thế nên hắn tranh thủ đi gọi điện thoại.
Sau khi nối thông điện thoại thì Ngô Vân Phong đi thẳng vào vấn đề:
- Lý Nam, tôi biết rõ Cao Hiển Quý được phân phối đến phòng nhân sự, cậu ấy là nhân tài được thị ủy tiến cử đặc biệt, nghe nói đáng lý ra kế hoạch của phòng tổ chức chính là phân phối cậu đến phòng nhân sự.
Ngô Vân Phong nói rất khẽ, rõ ràng bên cạnh còn có những người khác.
Lý Nam biết rõ Ngô Vân Phong làm trưởng khoa số hai ban thư ký thị ủy, còn là thư ký của phó bí thư thị ủy, tất nhiên những mối quan hệ có được là không thể tưởng tượng được, thế nên có thể nghe ngóng được thông tin này cũng là rất bình thường.
- Cám ơn anh Ngô, hôm nào đó tôi sẽ mời anh uống rượu.
Lý Nam dùng giọng cảm kích nói, ngày đó hắn đã uống rượu một lần với Ngô Vân Phong, quan hệ của hai người tiến triển không tệ. Bây giờ Ngô Vân Phong để lộ ra thông tin này, điều này cho thấy Ngô Vân Phong thật sự để bụng chuyện của Lý Nam.
Ngô Vân Phong cười nói:
- Được rồi, hôm khác tôi sẽ gọi, tôi cúp máy đây.
Lý Nam đặt điện thoại xuống rồi khẽ cười, bây giờ thì sự việc đã quá rõ ràng, mình sở dĩ bị phân đến công tác ở phòng văn thư chủ yếu có liên quan đến Cao Hiển Quý.
Cao Hiển Quý vì được tiến vào đơn vị tốt mà mình phải gặp tai ương.
Mặc kệ chuyện này có liên quan đến ý thức của bản thân Cao Hiển Quý hay không, thế nhưng Lý Nam vẫn cực kỳ căm phẫn người này.
- Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Lý Nam thầm hạ quyết tâm, nếu như hắn có cơ hội thì nhất định phải làm cho Cao Hiển Quý phải trả giá thật nhiều cho hành vi của mình.
Sáng hôm sau Tiếu Đông Đông dẫn theo một nhóm người đến phòng giáo dục.
Lần này đến phòng giáo dục một mặt là phối hợp với sự việc của Miêu Ngọc Hồng, mặt khác còn quan trọng hơn chính là Tiếu Đông Đông sẽ tiến hành trao đổi với trưởng phòng Trần Ổn Trung của phòng giáo dục.
Khi mọi người đến cổng phòng giáo dục thì thấy Miêu Ngọc Hồng đang đứng đó nhìn dáo dác khắp nơi, trong tay còn có cầm theo một cái túi màu đen, rõ ràng dùng để đựng tài liệu làm chứng.
Tiếu Đông Đông yêu cầu lái xe dừng lại, khi thấy người ở trong xe thì Miêu Ngọc Hồng tỏ ra cực kỳ thoải mái:
- Tôi còn cho rằng các người sẽ không đến, nếu như lát nữa mà các người còn không đến, tôi sẽ tiếp tục đi sang ủy ban nhân dân thành phố.
Trước khi đến thì Tiếu Đông Đông đã liên hệ với trưởng phòng Trần Ổn Trung, tất nhiên lúc này Trần Ổn Trung đang chờ đợi trong phòng.
Mặc dù Tiếu Đông Đông chỉ là cán bộ cấp phó cục còn Trần Ổn Trung là cán bộ chính cục, nhưng dù sao thì phòng văn thư đến phối hợp xử lý sự việc, thái độ của Trần Ổn Trung vẫn tương đối tốt.
Quan trọng là hôm nay phòng văn thư đến liên hệ với phòng giáo dục vì có liên quan đến phó phòng Chu Nhân Khánh, mà mối quan hệ giữa Chu Nhân Khánh và Trần Ổn Trung dạo này không được tốt. Người này ỷ vào phương diện được lãnh đạo tín nhiệm thế nên nhiều sự việc thích đứng ở phía đối nghịch với Trần Ổn Trung.
Lần này xảy ra sự việc như vậy thì Trần Ổn Trung cũng vui vẻ nhìn Chu Nhân Khánh bị kiểm tra.
Vì vậy lần trước khi Miêu Ngọc Hồng đến phòng giáo dục tố cáo sự việc, Trần Ổn Trung có gặp Miêu Ngọc Hồng và nói ra một vài câu có hai ý nghĩa.
Hôm nay Miêu Ngọc Hồng xem như không phụ lòng kỳ vọng của Trần Ổn Trung, đang làm sự việc thêm náo loạn.
Hai ngày qua gương mặt của Chu Nhân Khánh thật sự không được tốt, lúc nào cũng cực kỳ âm trầm giống như một người vừa mất tiền vậy.
- Trưởng phòng Trần, xấu hổ quá, đã quấy rầy anh rồi.
Tiếu Đông Đông tươi cười tiến lên chào hỏi Trần Ổn Trung.
Trần Ổn Trung nói:
- Trưởng phòng Tiếu khách khí rồi, các anh chị đến phòng giáo dục cũng là muốn giúp đỡ công tác của chúng tôi.
Tiếu Đông Đông khẽ cười, nàng giới thiệu ba người Chu Huy, Thẩm Ngọc Phương và Lý Nam, sau đó nói:
- Chuyện chúng tôi cần làm đầu tiên vào ngày hôm nay chính là phản ứng tình huống của Miêu Ngọc Hồng, chị ấy cũng đã đệ trình lên phần tài liệu tương ứng, tôi đã thương lượng với thư ký trưởng Thiệu Bình, ý nghĩ của thư ký trưởng Thiệu Bình chính là yêu cầu phòng giáo dục xử lý chuyện này, dù đó là sự thật hay là hiểu lầm thì cũng mong phòng giáo dục xử lý thích đáng. Đồng thời chị Miêu Ngọc Hồng là người rất dễ cho ra những hành vi xúc động, thế nên yêu cầu phòng giáo dục trấn an chị ấy một chút. Lãnh đạo thị ủy cực kỳ coi trọng sự ổn định, thế nên tất cả chúng ta cũng không trông mong bị lãnh đạo phê bình.
- Điều này là đương nhiên.
Trần Ổn Trung gật đầu:
- Trước đó chị Miêu Ngọc Hồng cũng có đến tìm tôi, tôi cũng đã cho ra câu trả lời thuyết phục. Một là chúng tôi sẽ tiến hành xác minh những gì chị ấy đã phản ánh, hai là hy vọng chị ấy có thể tin tưởng tổ chức, chúng tôi nhất định sẽ xử lý thích đáng sự việc này. Tất nhiên dù là bất kỳ quá trình gì cũng cần thời gian, bây giờ chúng tôi đã chuẩn bị sẵn đủ tư liệu để tiến hành điều tra những nhân viên tương quan, sẽ từng bước giải quyết từng vấn đề. Chuyện này không chỉ liên quan đến đồng chí Lý Minh Tài, thực tế cũng làm cho công tác của phòng giáo dục rơi vào bị động...
Lý Minh Tài trong lời nói của Trần Ổn Trung chính là chồng của Miêu Ngọc Hồng, chính là một phó trưởng khoa xây dựng cơ bản của phòng giáo dục, vì nhận hối lộ mà bị bắt.
Miêu Ngọc Hồng dùng giọng bất mãn nói:
- Vậy thì mong anh cho ra một thời gian cụ thể, không thể kéo dài mãi được, tôi cũng không phải thoải mái như các anh.
Trần Ổn Trung dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Bây giờ phòng giáo dục đang tiến hành điều tra, chuyện này có liên quan đến nhiều phương diện, không hề chỉ là vấn đề của chồng chị. Chỉ cần sự việc được điều tra rõ ràng, chồng chị nên gánh chịu trách nhiệm gì thì đều được xử lý công bình công chính. Nếu bây giờ chị tiếp tục gây náo loạn, chỉ làm cho sự việc thêm phức tạp mà thôi, cũng không có lợi cho tiến trình xử lý.
- Sao lại không tốt? Nếu như không làm lớn chuyện, sẽ có nhiều người biết được bộ mặt thật của Chu Nhân Khánh sao? Phòng văn thư sẽ đến tìm các anh sao? Nếu như chuyện này không được xử lý cho tốt, tôi sẽ đi đến ủy ban kỷ luật, đến văn phòng thị ủy gây náo loạn, tôi cũng không tin dưới gầm trời này không còn nơi nào tiếp nhận lý lẽ.
Miêu Ngọc Hồng càng nói càng phẫn nộ giống như bản thân mình phải chịu những uất ức cực kỳ lớn.
- Vậy thì chị muốn chúng tôi xử lý như thế nào?
Trần Ổn Trung vẫn tỏ ra không nóng không lạnh, cũng khôn tức giận vì thái độ ngang ngược của Miêu Ngọc Hồng, tỏ ra cực kỳ có phong độ.
Nhưng cũng không biết phong độ này của Trần Ổn Trung có phải là giả vờ hay không.
Hơn nữa Lý Nam cảm thấy Trần Ổn Trung kia giống như càng hy vọng Miêu Ngọc Hồng làm lớn chuyện hơn.
Nếu thật sự là như vậy thì chỉ sợ giữa hai người Trần Ổn Trung và Chu Nhân Khánh có ma xát với nhau, Trần Ổn Trung muốn mượn cơ hội này để đối phó với Chu Nhân Khánh.
"Khắp nơi trong quan trường đều có tranh chấp, hai vị trưởng khoa và phó trưởng khoa nho nhỏ trong khoa số một của phòng văn thư cũng có tranh đấu gay gắt, bây giờ đến lượt trưởng phòng và phó phòng giáo dục cũng không được hài hòa. Xem ra sau này mình nên cố gắng học tập một chút nghệ thuật đấu tranh mới được."
Lý Nam không khỏi cảm thán như vậy.
Hôm nay mặc dù đánh tiếng là phòng văn thư sang phối hợp với phòng giáo dục, thế nhưng chủ yếu là đối thoại giữa Tiếu Đông Đông và Trần Ổn Trung, dù sao thì thân phận của nhóm người Lý Nam cũng không đủ để liên hệ với Trần Ổn Trung.
Miêu Ngọc Hồng chính là người cố gắng tố cáo Chu Nhân Khánh, thế nên tác dụng của nàng là cực kỳ quan trọng.
- Tôi muốn các anh điều tra Chu Nhân Khánh, tôi có cầm theo chứng cứ anh ta nhận hối lộ, chồng tôi thu tiền thực tế là thu giúp cho anh ta mà thôi.
Miêu Ngọc Hồng nói rồi lấy quyển sổ ghi chép ra, lại mở ra vài trang rồi nói:
- Thời gian địa điểm đều được ghi lại rõ ràng, vì sao chồng tôi lại bị bắt mà họ Chu kia vẫn còn được tự tại như vậy?
Trần Ổn Trung nói:
- Sau lần trước chị đến phòng giáo dục nói rõ tình huống, tôi có trao đổi qua với đồng chí Chu Nhân Khánh, nhưng theo lời nói của anh ấy thì chính mình không thu tiền của Lý Minh Tài. Dù chị có bản ghi chép nhưng một quyển sổ như vậy cũng không thể tạo nên chứng cứ chính xác được.
- Còn cần chứng cứ chính xác gì nữa đây? Các anh là cán bộ với nhau, tất nhiên hắn ta nói gì thì anh cũng tin, chẳng lẽ anh ta thu tiền lại chịu thừa nhận sao? Giết người sẽ thừa nhận mình giết người sao?
Miêu Ngọc Hồng cực kỳ tức giận, nàng nói:
- Tôi đã giao một phần tài liệu này cho ủy ban kỷ luật thị ủy, chỉ cần ủy ban kỷ luật tiến hành điều tra, như vậy Chu Nhân Khánh kia sẽ lộ đuôi mà thôi.