Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bài viết của Lý Nam đạt được giải nhất trong cuộc thi lần này.
Nghe nói các vị ban giám khảo đều nhất trí ý kiến, cho rằng bài viết này rất phù hợp với điều kiện kinh tế thành phố Vũ Dương, cũng cho ra những lời giải thích rất độc đáo.
Thực tế phía sau còn có một nguyên nhân mà Lý Nam không biết.
Đó là sau khi bài viết của Lý Nam được đăng lên nhật báo Vũ Dương, bí thư thị ủy có cho ra chỉ thị như sau: "Yêu cầu tất cả ban ngành liên quan chú tâm nghiên cứu bài viết này, coi như tham khảo, nhanh chóng cho ra những lời đề nghị đề xuất hợp lý về phương hướng phát triển của thành phố Vũ Dương, phải làm sao để biến Vũ Dương thành ba trung tâm của khu vực phía nam tỉnh Giang Thiên, điều này cần phải chú tâm nghiên cứu!"
Tuy bí thư thị ủy không cho rằng lời đề nghị của Lý Nam là tốt nhất, phù hợp nhất, thế nhưng cũng tiếp nhận lời đề nghị biến Vũ Dương thành ba trung tâm lớn của khu vực phía nam tỉnh Giang Thiên, đây cũng là lời khẳng định lớn nhất cho bài viết của Lý Nam.
Có lời khẳng định của bí thư thị ủy, thế nên bài viết của Lý Nam không đạt được hạng nhất mới là lạ.
Cuộc thi lần này có một giải nhất, hai giải nhì, năm giải ba và mười giải khuyến khích.
Lý Thắng Quân cùng thi tuyển và cùng được phân công công tác cùng một đợt với Lý Nam đạt được giải ba.
Bài viết của Ngô Vân Phong đoạt giải nhì.
Lý Nam đạt được giải nhất ngoài tiền thưởng sáu trăm đồng, còn được nhận một bộ tài liệu kinh điển về chính trị, kinh tế và quản lý có giá trị ba bốn trăm đồng, đồng thời còn có thêm một tấm bằng khen.
Lý Nam cũng không quá coi trọng giải thưởng, hắn đạt được giải nhất, biểu hiện được tài năng mới là quan trọng nhất.
Bài viết này biến Lý Nam thành danh nhân trong phòng văn thư, ngay cả trưởng phòng Trần Thiệu Bình cũng đặc biệt gọi đến để nói vài lời khuyến khích.
Trần Thiệu Bình sở dĩ chú ý đến Lý Nam, chủ yếu là vì sau khi bài viết được đăng báo thì chủ tịch, phó chủ tịch thường vụ đều đặc biệt lên tiếng hỏi thăm Trần Thiệu Bình về tình huống của Lý Nam.
Trước đó bài viết mà Lý Nam cùng liên hợp với Tiếu Đông Đông đăng lên bản tin tham khảo của thành phố Vũ Dương đã làm cho mọi người biết hắn công tác ở phòng văn thư, bây giờ bài viết lại được bí thư thị ủy phê chỉ thị, tất nhiên mọi người sẽ càng chú ý hơn.
Lễ quốc khánh năm nay đúng vào ngày cuối tuần, thế nên tổng cộng có bảy ngày nghỉ, đây là một tuần nghỉ lễ cực kỳ quan trọng, sắp xếp như vậy chủ yếu là muốn thông qua những tiêu phí của nhân dân trong lúc du lịch nghỉ ngơi để thúc đẩy kinh tế tăng trưởng.
Lý Nam không có kế hoạch đi du lịch, hắn chuẩn bị quay về nhà vài ngày, gặp mặt anh trai Lý Thần để tìm hiểu về tình huống của mỏ đá, sau đó sẽ cùng thương lượng với anh trai về phương hướng phát triển sau đó; thứ hai hắn cũng muốn rút chút thời gian để đọc sách, hắn cảm thấy tri thức lý luận trước đó của minh cần phải chuyển đổi thành tri thức thực tế, tuy có nhiều thứ không thể lấy ra để sử dụng vào thực tế được, thế nhưng vẫn rất có tính châm chích.
Lý Nam cũng liên lạc với Giang Mộng Thu, biết được bây giờ còn đang ở trong giai đoạn thử việc, làm ba ngày nghỉ ngơi một ngày, dù ngày lễ cũng không thay đổi.
Cảm xúc của Giang Mộng Thu trong điện thoại là không cao, thực tế sau khi vào công tác trong ngân hàng thì cũng không được tốt đẹp như suy nghĩ của nàng trước đó, những kiến thức được học ở nhà trường căn bản không có tác dụng. Hơn nữa đối với một sinh viên mới ra trường và vừa tiến vào ngân hàng thì tất cả công tác đều mới mẻ, một hai ngày cũng khó thể hiểu hết được, cũng không biết đến khi nào mới có thể được đề bạt đi lên, thế nên làm cho người ta không nắm bắt được hy vọng.
Giang Mộng Thu là người tâm tính cao ngạo, nhưng bây giờ mỗi ngày nàng phải ngồi ở ngoài quầy tiếp dân, đối mặt với khách hàng đến gửi tiền rút tiền, có một người có thái độ khá tốt, thế nhưng lại có nhiều người thật sự coi mình là thượng đế, chỉ cần động tác hơi chậm một chút là lên tiếng trách phạt, điều này làm cho nàng cảm thấy rất ngột ngạt.
Nhưng thành phố Thiên Đô là nơi chứa đựng lý tưởng và truy cầu của Giang Mộng Thu, thế cho nên dù bây giờ đối mặt với hoàn cảnh khốn khó thì nàng vẫn gắng chịu đựng.
Chỉ là tâm tư của phụ nữ thường dễ thương cảm, thế nên sau khi nhận được điện thoại của Lý Nam thì nàng tỏ ra rất thương tâm.
Lý Nam đồng ý rằng chiều ngày nghỉ thứ năm sẽ đến thành phố Thiên Đô, vì ngày thứ sáu Giang Mộng Thu được nghỉ ngơi, thế nên hai người có thể ở bên nhau được một ngày.
Hai người Lý Nam và Giang Mộng Thu trước đó có ước hẹn với nhau, bây giờ tuy hai người xa cách hai nơi nhưng vẫn thường xuyên điện thoại tâm sự, mỗi khi được nghỉ thì cũng có thể gặp mặt nhau, tình cảm hai bên vẫn nồng ấm như trước kia.
Cho dù bây giờ Lý Nam cũng rơi vào hoàn cảnh khó khăn, thế nhưng hắn lại có lòng tin với chính mình, tin tưởng rằng trong thời gian năm năm tới sẽ có thể đạt được mục tiêu của mình.
Sau khi về đến nhà thì Lý Nam hỏi anh trai Lý Thần về những tình huống quản lý và hoạt động của mỏ đá, dù sao thì Lưu Tiến cũng tìm được người có kinh nghiệm quản lý mỏ đá, thế nên hoạt động của mỏ đá rất tốt, trước kỳ nghỉ lễ Lý Thần nhận được số tiền hoa hồng một ngàn đồng. Tuy số tiền này không nhiều lắm, thế nhưng mỏ đá này mới mở, sản lượng còn chưa được đề cao.
Lý Thần là một trong những quản lý của mỏ đá, chủ yếu hỗ trợ các công việc cần liên hệ bên ngoài, điều này cũng có lợi vì được tiếp xúc với nhiều người, sẽ có kinh nghiệm để sau này tự mình kinh doanh. Tất nhiên hắn cũng nghiêm túc học tập những phương diện quản lý khác trong mỏ đá. Sau khi nghe Lý Nam miêu tả về phương hướng phát triển trong tương lai thì hắn rất có dã tâm, nhất định phải làm việc cho tốt. Cơ hội này là của em mình tìm được, nếu như không làm cho tốt thì thật sự uổng phí, cũng phụ lòng em trai.
- Tiểu Nam, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, mở mỏ đá nhất định có thể hoạt động tốt trong một khoảng thời gian dài, vì những năm gần đây phương diện làm đường và xây nhà có nhu cầu rất lớn. Anh đang cố gắng học tập cách thức quản lý một mỏ đá, chờ sau khi có được vài chục ngàn, khi đó anh sẽ tự mình mở mỏ đá, như vậy sẽ kiếm được càng nhiều tiền hơn. Trong khoảng thời gian liên hệ với khách hàng bên ngoài anh đã quen biết được một vài người, khi đó muốn làm ăn kinh doanh phát đạt cũng không có vấn đề gì lớn. Lý Thần tỏ ra cực kỳ tin tưởng vào tương lai.
Lý Nam cũng tỏ ra rất lạc quan, hắn nói: - Nguồn tiêu thụ sẽ không có vấn đề gì lớn, thế nhưng nhất định phải chú ý an toàn, phương diện an toàn là quan trọng nhất của một mỏ đá, nếu như gặp chuyện không may sẽ liên quan đến nhân mạng. Phương diện quản lý cũng phải cực kỳ nghiêm khắc, chế độ an toàn lao động phải kiên trì mới được.
- Điều này anh hiểu rất rõ, chỉ có an toàn mới có thể kiếm được tiền. Lý Thần tất nhiên biết rõ lợi hại của phương diện an toàn lao động, thế nên cũng không dám chủ quan.
Hai anh em nói chuyện một lúc về chủ đề kinh doanh mỏ đá, sau đó Lý Thần chuyển chủ đề sang chuyện công tác của Lý Nam, hắn nói: - Tiểu Nam, công tác của cậu thế nào rồi? Anh nghe nói phòng văn thư cũng không tốt lắm...
Lý Nam cười nói: - Phòng văn thư cũng khá tốt, chủ yếu là biểu hiện của mình mà thôi. Trước đó em và phó phòng có cùng nhau viết một bài được đăng làm bản tin tham khảo của thành phố, phó phòng tỏ ra rất tán thưởng với em. Lần này em còn giành được giải nhất của cuộc thi viết bài mừng ngày quốc khánh, trong số nhóm sinh viên phân công công tác lần này chỉ có một mình Lý Thắng Quân đạt được giải ba, những người khác căn bản không đạt được giải gì, thế cho nên chỉ cần em cố gắng thì làm nổi bật bản thân cũng không có gì là khó.
- À, anh tin tưởng cậu, nhưng trong nhà cũng không giúp được cậu gì cả đâu, cậu chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi. Lý Thần thở dài nói, tất nhiên hắn hiểu nếu như muốn phát triển tốt trong quan trường thì gia đình có bối cảnh là tốt nhất, nếu không thì dựa vào cố gắng của bản thân, cũng chẳng biết đến bao giờ mới được nổi danh.