Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Lão đạo sĩ, ông không sao đấy chứ? Lý Nam dùng giọng lo lắng hỏi, vì hắn thấy những sắp xếp của lão đạo sĩ giống như có chuyện lớn gì đó phát sinh. Thật lòng thì hắn đã xem lão đạo sĩ giống như người thân của mình, cũng không muốn người này phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Chính Nhất ở bên cạnh cũng tỏ ra sốt ruột, hắn không thể nói chuyện thế nhưng vẫn có thể nghe được lời nói của mọi người, hơn nữa thính lực là rất tốt, cũng tỏ ra rất sợ hãi với những sắp xếp của lão đạo sĩ. Từ nhỏ hắn đã sống trên núi Phượng Hoàng Sơn, lão đạo sĩ là người thân duy nhất của hắn, bây giờ lão đạo sĩ yêu cầu hắn xuống núi, bản thân lão đạo sĩ lại đi xa, điều này làm cho hắn khó thể tiếp nhận được.
Lão đạo sĩ cười ha hả rồi khua tay nói: - Các người không cần lo lắng cho tôi, tôi đi ra ngoài khoảng một hai tháng mà thôi. Đúng là chính mình đã già rất rồi, nhớ đến chuyện cũ thì muốn đi chơi một vòng mà thôi. Phượng Hoàng Sơn là nhà của tôi, thế nên cho dù đi xa cũng sẽ quay về.
Lý Nam nghe thấy lão đạo sĩ tỏ ra thoải mái như vậy thì càng thêm lo lắng, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà lão đạo sĩ lại làm như vậy, nhưng hắn tin tưởng nhất định là có chuyện gì đó. Có lẽ quyết định của lão đạo sĩ hôm nay có liên quan đến cuộc sống trước kia, bây giờ lão không nói gì tất nhiên là không muốn nói, Lý Nam cũng không muốn hỏi nhiều.
Mỗi người đều có quá khứ của mình, trong lòng có bầu trời của riêng mình, sẽ khó thể nào mở ra được.
Tạ Tiểu Ba và Uyển Tiểu Dao dùng ánh mắt tò mò nhìn ba người gồm hai đạo sĩ một già một trẻ và một sinh viên mới tốt nghiệp đang công tác trong thể chế, cũng không biết nhóm người này có mối liên hệ với nhau thế nào.
"nhưng Chính Nhất thật sự là cao thủ sao?" Uyển Tiểu Dao cảm thấy rất nghi vấn: "Vì sao mình cảm thấy ba người này có chút giống nhau, đặc biệt là Lý Nam và Chính Nhất thì có một loại khí chất tương đồng, nhưng kinh nghiệm và cuộc sống của bọn họ khác biệt quá lớn cơ mà!"
"Ba người này cũng rất hay!" Tạ Tiểu Ba thầm suy nghĩ, hắn tuy có quan hệ tốt với Lý Nam, nhưng vẫn có nhiều thứ chưa hiểu rõ. Bây giờ hắn cảm thấy Lý Nam có quan hệ rất khăng khít với đạo quan trên núi Phượng Hoàng Sơn này, thế là lại càng phức tạp hơn: "Xem ra tiểu tử này vẫn còn nhiều thứ chưa rõ ràng!"
Lý Nam do dự giây lát rồi mở lời khuyên bảo: - Lão đạo sĩ, nếu như ngài có chuyện gì có thể giao cho tôi đi làm, dù sao thì ngài cũng hiểu rõ về tôi, tất nhiên tôi cũng không bao giờ làm điều xằng bậy.
Chính Nhất ở bên cạnh gật đầu như gà mổ thóc, tỏ vẻ giúp đỡ Lý Nam, đồng thời hắn cũng chỉ tay vào người mình, nói rằng mình cũng có thể đi được.
Lão đạo sĩ híp mắt cười vui vẻ: - Nếu có chuyện tất nhiên tôi sẽ cho cậu đi làm, nhưng có một số việc tôi cần phải tự mình xử lý.
- Vậy thì ít nhất ngài cũng phải nói cho chúng tôi biết một tiếng là đi nơi nào, đồng thời cũng phải có phương pháp liên lạc, như vậy chúng tôi mới yên tâm được. Lão đạo sĩ không chịu nói gì cả, thế là Lý Nam đành phải cố gắng sắp xếp, để lão đạo sĩ an tâm xuất hành.
Lão đạo sĩ cười nhạt nói: - Được rồi, Lý Nam để lại số điện thoại cho tôi, nếu có thời gian thì tôi sẽ liên lạc.
Chính Nhất tỏ ra có chút thương cảm, lão đạo sĩ đột nhiên cho ra quyết định như vậy làm hắn sinh ra cảm giác vội vàng không chuẩn bị kịp. Cho đến nay hắn đều sống bên cạnh lão đạo sĩ, hơn hai mươi năm chưa rời xa, bây giờ lão đạo sĩ muốn đi xa, hắn lại phải xuống núi đi theo Lý Nam. Mặc dù hắn xem Lý Nam như em trai của mình, thế nhưng hắn cũng không tình nguyện rời xa lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ nói xong những lời này cũng không nói gì thêm, chỉ ung dung ăn cơm uống rượu, giống như quyết định vừa rồi không có gì là to tát.
Khi xuống núi thì Tạ Tiểu Ba bất mãn nói: - Lý Nam, tôi thấy cậu rõ ràng là khoác lác, Phượng Hoàng Sơn cũng không thần bí như vậy đó chứ?
Không chờ Lý Nam phản bác thì Uyển Tiểu Dao đã khẽ nói: - Tôi cảm thấy lão đạo sĩ kia không phải người thường.
Tạ Tiểu Ba chợt sững sờ: - Sao tôi không nhìn ra?
Uyển Tiểu Dao cười nói: - Anh nhìn ra được thì rõ ràng đã là người bình thường.
Tạ Tiểu Ba chợt buồn bực, trước đó hắn đã bị Lý Nam nói lời giống như vậy, bây giờ lại bị Uyển Tiểu Dao tỏ ra khinh bỉ, thế là hừ một tiếng rất khó chịu.
Lý Nam thấy thế thì không khỏi buồn cười.
Sau khi xuống núi về nhà, mẹ Phạm Tuệ Trân của Lý Nam thấy hai người Tạ Tiểu Ba và Uyển Tiểu Dao thì rất nhiệt tình, đặc biệt sau khi biết được Uyển Tiểu Dao là em họ của Tạ Tiểu Ba thì càng vui cười nở hoa, hận không thể kéo tay người ta hỏi về tình hình trong nhà. Lý Nam cũng rất yên tâm vì Uyển Tiểu Dao có biểu hiện tự nhiên phóng khoáng, đồng thời hắn cũng hiểu ý nghĩ của mẹ mình, chỉ là đây không phải sự thật, người ta là con gái nhà giàu ở Bắc Kinh, lại tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, chẳng thể nào chú ý đến mình được?
Lý Nam cũng chưa từng nghĩ về phương diện này, huống hồ hắn còn có ước định với Giang Mộng Thu, hắn thật sự chờ mong ngày tương phùng với nàng.
Trong nhà dù có nhiều gian phòng trống, nhưng Lý Nam nghĩ về tình huống của Uyển Tiểu Dao, thế nên ngăn cản ý nghĩ mời Tạ Tiểu Ba và Uyển Tiểu Dao ở lại của mẹ, quyết định đưa bọn họ đến thành phố Vũ Dương tìm khách sạn để ở lại.
Trước khi đến thì Tạ Tiểu Ba có mua rất nhiều thứ, chủ yếu là những món bổ sung dinh dưỡng và bảo vệ sức khỏe, tất cả đều đưa cho mẹ của Lý Nam, điều này không khỏi làm cho Phạm Tuệ Trân liên tục cảm khái vì tiêu pha tốn tiền.
Chín giờ ba người Lý Nam đến thành phố Vũ Dương, đầu tiên là đi vào khách sạn Sa Loan, đây chính là địa điểm tiếp đãi khách của ủy ban nhân dân thành phố Vũ Dương, dù là điều kiện vệ sinh hay an toàn đều cực kỳ yên tâm.
Sau khi sắp xếp xong thì Tạ Tiểu Ba yêu cầu ra ngoài ăn khuya, yêu cầu Lý Nam đưa đi thưởng thức những món ngon ở thành phố Vũ Dương.
- Tất nhiên thành phố Vũ Dương có món đặc sản, nhưng chủ yếu là các món thỏ, có thỏ nướng, thỏ nộm, thỏ hầm...Ngày mai tôi đưa mọi người đi ăn thỏ quay, khi đi về có thể mang theo chút thỏ nộm, còn tối nay chúng ta đi ăn thỏ nướng. Nhưng nếu muốn có hương vị ngon nhất thì phải ăn ở những hàng quán lề đường, nhưng chỉ sợ hai người không thích những nơi có hoàn cảnh kém như vậy. Lý Nam nói, ánh mắt nhìn sang Uyển Tiểu Dao, chủ yếu là hắn lo lắng nàng không tiếp nhận. Còn Tạ Tiểu Ba thì không có vấn đề, thích ăn gì cũng được, ăn ở đâu cũng phải tiếp nhận, ai bảo Tạ Tiểu Ba là bạn bè tốt của hắn?
Uyển Tiểu Dao mỉm cười nói: - Tốt lắm, ăn như vậy mới đặc sắc, tôi không có vấn đề gì.
Lý Nam cảm thấy yên tâm hơn, thế là ba người bọn họ chạy xe đến quán nướng Hoàng Lão Tam. Lý Nam đã đến nơi này hai lần thế nên rất quen thuộc, hắn cảm thấy hương vị món nướng ở nơi này là rất ngon.
Lúc này là thời gian bắt đầu cuộc sống về đêm, có nhiều người ra ngoài ăn khuya, cả con đường rất náo nhiệt, mùi hương thơm ngát của các món nướng xộc vào trong mũi.
Lý Nam lên tiếng gọi món, Hoàng Lão Tam nhanh chóng dọn ra một con thỏ nướng. Nhìn con thỏ nướng màu mận chín, ngửi mùi hương thơm ngát làm cho người ta cảm thấy rất thèm ăn.
Uyển Tiểu Dao gắp một miếng thịt nướng bỏ vào miệng, sau đó hai mắt chợt bừng sáng, tất nhiên là nàng rất hài lòng với hương vị thế này.
Lý Nam thấy thế thì không khỏi thở dài một hơi, chính mình là người ở nơi đây, thế nhưng lại không có tiền mời bọn họ đến nhà hàng xa hoa, nếu như lại không thể cho bọn họ ăn những món đặc sản của Vũ Dương, như vậy hôm nay thật sự thất bại.
Tạ Tiểu Ba ăn một miếng rồi nói ngay: - Ngon lắm...
Sau đó Tạ Tiểu Ba không nói gì thêm, tất nhiên là toàn tâm toàn lực đối phó món thỏ nướng.
Lúc này có vài tên thanh niên nhuộm tóc đủ màu đi đến, nhìn qua là biết một nhóm côn đồ, có lẽ đi ra ngoài này để ăn khuya. Khi thấy Uyển Tiểu Dao như tiên nữ thì tên thanh niên tóc vàng đi đầu chợt sáng mắt lên, hắn nhanh chóng dẫn đám thanh niên phía sau đến ngồi ở bàn bên cạnh rồi tùy tiện nói: - Ngồi đây thôi, ông chủ, dọn cho chúng tôi một con thỏ nướng lớn một chút, cho hai dĩa rau sống, một thùng bia...
Tên thanh niên nói mà vẫn không quên nhìn Uyển Tiểu Dao, hắn cố gắng ngồi ở vị trí đối diện với Uyển Tiểu Dao, như vậy có thể thưởng thức người đẹp mà không cần kiêng nể điều gì.
Uyển Tiểu Dao nhíu mày, ánh mắt của tên côn đồ kia thật sự đáng giận, nhìn nàng như ăn tươi nuốt sống, làm cho người ta cảm thấy mất hứng.
Lý Nam mẫn cảm chú ý đến điều này, hắn quay sang nhìn, thấy tên thanh niên tóc vàng bên kia đang nhìn Uyển Tiểu Dao, sau đó nháy mắt với đám người bên cạnh. Hắn cảm thấy không vui, thế là di chuyển ghế đổi chỗ ngồi chặn ánh mắt tên kia lại.
- Này! Tên thanh niên tóc vàng tỏ ra mất vui, người ta chặn tầm mắt làm cho hắn cảm thấy phẫn nộ, thế là hét lên: - Hừ, đúng là củ cải trắng cho heo ăn.
Tạ Tiểu Ba chợt đứng lên, hắn nhả miếng xương trong miệng ra, sau đó tức giận nói: - Câm miệng, đúng là miệng chó không thể mọc được ngà voi.