Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vương Thúy Vân mệt mỏi không thè quan tâm chiếc loptop nữa, ngẫm nghĩ về bài thơ cổ mà cô bạn đồng nghiệp thần thánh của cô bắt cô đọc cho được mới thôi. Nhắn đến cô bạn này cô thật hết nói nỗi.
Cô không sợ trời, không sợ đất chỉ sợ nhất là lúc cô nàng này hai mắt long lanh, vô tội như hồ thu không đáy, như chú mèo con tội nghiệp đòi vĩnh nhìn cô, cô lại mềm lòng không đậu mà phải nghe theo. (PTN: “cô nàng mà biết cô nghĩ về mình như vậy chắc Vân tỷ nhà ta phải chịu khổ dài dài”,TV: “ta mà sợ cô ta à, 'lạnh sống lưng' ”)
Tưởng cô ta cho mình xem cái gì, ai ngờ là Truyện Kiều tiểu thuyết theo thể loại thơ cổ của Trung Quốc vậy mà cũng cho cô xem có ý đồ gì chẳng lẽ cô không biết. Cô nàng cầu mong cô có bạn trai sớm tý không thì mốt già rồi làm vợ lẻ cũng bị người ta chê nữa còn tệ hơn cả Thúy Vân_ làm vợ lẻ thay chị chăm sóc cho người mình không yêu đánh mất tương lai.
Thật không tệ, dám mỉa mai, trù ẻo cô. Mà cô ta nghĩ người như cô có thể bị ế đến nỗi làm vợ lẻ cho người khác à. Hay, hay muốn ăn đòn rồi đây. Hôm nào gặp phải cho cô ta thử loại độc cô mới nghiên cứu mới được. Cô đang nghĩ đến cảnh gà bay chó chạy khi cô nàng trúng độc của cô thì: _kakakkkk..._
Nói đến tác phẩm, nữ chủ Thúy Kiều kia trong cuốn tiểu thuyết, dưới Bàn Tay Vàng của tác giả, nàng được đưa lên tận mây xanh. Phong tư tuyệt sắc chưa nói đến còn cầm, kì, thi, họa thứ gì cũng tinh thông.
Hậu cung cô không một ngàn cũng có mấy trăm(PTN: “mình chém hơi quá tay. Vì vậy, tuy cô số phận lận đận nhưng lúc nào cũng có đám anh hùng sa ngã hi sinh, bảo vệ, trả thù cô không tiếc tánh mạng. Thật đáng ghen tỵ.
Có lẽ ai cũng nghĩ Thúy Vân kia có cuộc sống an nhàn, hạnh phúc đến cuối đời nhưng đâu ai nghĩ rằng Thúy Vân cũng thiệt thòi rất nhiều. Cô luôn bị người khác đem ra so sánh với chị mình, cô phải chấp nhận lấy người cô không yêu, chấp nhận làm vợ lẻ mà không mảy may suy nghĩ, đánh mất tương lai tươi đẹp của mình chỉ vì để nối tiếp tình duyên cho chị.
Nhưng điều làm cô không thích nhất trong tác phẩm này là nữ phụ tiểu bạch kiểm Thúy Vân đẹp như trích tiên kia lại trùng tên với cô khiến nhỏ bạn lấy ra để trêu trọc, mỉa mai, cô hận. Kể ra Thúy Vân khá mờ nhạt trong truyện, xuất hiên chưa tới 2 chương, làm tấm bình phong cho nữ chính mà không hề hay biết. Thậm chí chưa đến 1/100 truyện, mờ nhạt khủng khiếp sao cô lại trùng tên với cô ta nhỉ.
Không phải cô tự đại. Từ nhỏ ba mẹ cô mất sớm, cùng anh trai sống qua ngày. Nhưng anh cô vì tiền mà chết thảm. Từ đó, cô tập thành thói quen coi tiền như mạng sống.
Khi cô được ông bố giàu có chủ tập đoàn Giang Thị, lại có nghề riêng là ban chủ của thế giới ngầm dưới trướng ông là vô vàng sát thủ chuyên nghiệp, được đào tạo nghiêm khắc, bài bản.
Cô lại được lớn lên và trưởng thành bởi trong thế giới nghiêm khắc, lạnh lùng đó của cha cô những người xung quanh. Tuy vậy cũng nhờ đó cô học tập được nghề sát thủ, trở thành một sát thủ chuyên nghiệp quan trọng trong tổ chức.
Không những thế mọi người quen biết cô còn biết cô qua thân phận của một thần y, một nhà nghiên cứu về độc dược thiên tài ngàn năm có một. Vì thế, cô há có thể để chuyện tương tự xảy ra với mình.
Bỗng cơn buồn ngủ ập tới làm cô khẽ nhắm lại mắt đẹp. Nằm trên chiếc giường quen thuộc, cô dần đi sâu vào giấc ngủ. Lúc này, màn hình laptop bị bỏ quên khi nãy lại phát ra ánh sáng khác thường, bao trùm khắp phòng, phủ cô ở trong đó. Ánh sáng ấy mất đi căn phòng trở lại bình thường như cũ. Âu chỉ có, bóng dáng người nằm trên giường biến mất một cách qủy dị.