Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Thúy Vân Phúc Hắc, Cục Diện Biến Đổi
  3. Chương 9 : QUAN NHIỆM CHỨC ĐẾN.
Trước /11 Sau

[Dịch]Thúy Vân Phúc Hắc, Cục Diện Biến Đổi

Chương 9 : QUAN NHIỆM CHỨC ĐẾN.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Từ ngày gặp tên nam nhân vô lại kia đã hơn một tháng, hắn hầu như bốc hơi đi vậy. Thúy Vân đã huy động tổ chức tin tình báo để điều tra thân phận hắn, tìm xem hắn đã bốc hơi đi nơi nào rồi.

Còn cả tên quan nhiệm chức kỳ này nữa, hắn cũng hết sức thần bí, nàng đã sai Mặc Hiên đi giám sát hắn nhưng nhiều lần bị thất bại hắn cũng như tên vô lại kia biến mất tâm không dấu vết.

Thúy Vân buồn chán nằm nửa người trên giường, thở dài thường thượt. Nàng thật có chút nhớ hắn. Nhớ khuôn mặt yêu nghiệt vô lại kia, nhớ màu da đồng cuốn hút, cả mùi hương Tử đằng thật dễ chịu trên người hắn nữa.

Haizz.. Không biết hắn có như nàng không. Hay chỉ mình nàng suy tâm vọng tưởng mà nhớ hắn nữa. Thúy Vân mệt mỏi nhắm lại mắt đẹp hiu hiu ngủ. Nàng không hay biết ở nơi bìa rừng của trấn Phúc Lâm, cũng có một người đang nhớ nhung nàng da diết.

Quan nhiệm chức kỳ này đến trong niềm hân hoan đón chào của người dân nơi đây. Họ nghe nói vị quan này do triều đình phái tới có thân phận không nhỏ. Lại nghe nói vị quan đó vẻ ngoại anh tuấn bất phàm, lại là trạng nguyên đậu hai kỳ thi văn lẫn võ. Một người như thế đến trấn Phúc Lâm của mình nhiệm chức không vui sao được.

Thúy Vân cũng được biết tin sớm nhất, tổ chức tin tình báo của nàng đâu phải để chơi. Nàng hay tin cũng thấy yên tâm phần nào nhưng nàng không thể lơ là cảnh giác. Gần đây nàng hay tin người có ý định hãm hại gia đình nàng có thế lực không nhỏ.

Hắn là tể tướng trong triều, tuy chức vị cao quý nhưng hắn lại những tên quan thanh liêm từng theo cho nàng ngày trước đối nghịt. Hắn hận cha nàng không hết. Ngay cả hoàng thượng cũng kính trọng cha cô. Ông đã từng làm quan hai triều đại.

Từng được tiên hoàng trọng dụng. Lại là thầy dạy cho hoàng thượng lúc nhỏ. Nhưng ông ghét quan trường tham ô hối lộ nên đã từ quan về quê buôn bán nhỏ. Cuộc sống gia đình vui vẻ đầm ấm khiến ông rất thỏa mãn. Lại được hai cô con gái hết sức ngoan hiền, xinh đẹp.

Tuy đã từ chức nhưng ông vẫn được các lão quan, và các quan lại đồng liêu tin tưởng, ngay cả hoàng thượng cũng phải kính trọng ông phần nào. Nhưng người nào đó không hay không biết sống cuộc sống bình dị nơi thôn quê. Lão tể tướng kia chỉ hận không thể phanh thây cha nàng thành trăm mảnh.

Vì thế ông bèn ra lệnh cho các phen cánh của ông du oan giá họa cho cha nàng không ít lần đều được nàng ngăn chặn. Tuy gần đây không thấy tai mắt của lão xuất hiện nhưng cô cũng không thể không đề phòng.

Ngày mọi dân chúng mong chờ cũng đã đến. Vị quan kia vừa nhiệm chức đã giải quyết các vụ án oan hết sức thỏa đáng. Mọi người ca tụng vị quan đó là Thanh thiên. Quan nhiệm chức kỳ này danh xưng là Từ Hải.

Điều này làm Thúy Vân hết sức bất ngờ, nàng không ngờ lại có duyên gặp được Từ Hải nam thần bảo vệ, trả thù cho tỷ tỷ nàng. Không biết hai người họ khi gặp nhau sẽ như thế nào. Nàng rất muốn xem kịch tình còn thay đổi đến thế nào nữa.

Đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy âm thanh từ đằng sau vọng lại. Khi chưa kịp phản ứng thì nàng bị vòng tay và cổ hương thơm quen thuộc bao trùm lấy nàng. Nàng thật hận từ khi nào nàng trở nên yếu đuối như thế. Chắc chỉ có hắn mới làm nàng chật vật như vậy.

Nàng cố tránh thoát khỏi người hắn, lên giọng tránh mắng: "Chàng còn đến đây làm gì, ta tưởng chàng đã quên ta lâu rồi chứ? Đến đây để chọc tức ta sao."

Hắn có chút bất đắc dĩ nói: "Ta chưa bao giờ thôi nhớ nhung nàng trước kia cũng vậy, bây giờ cũng thế." Nàng hơi bất ngờ hỏi: "Chúng ta thật đã từng gặp nhau. Nhưng sao ta không có nhận thức được vậy."

Hắn mỉm cười ngọt ngào: "Chỉ mình ta nhận thức nàng là đủ. Lúc ấy nàng mới là tiểu cô nương mười tuổi hết sức lanh lợi giảo hoạt. Ta cong nhìn thấy nàng ra tay giúp đỡ cậu bé kia như thế nào nữa kia. Thân thủ, cá tính và cả khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu của nàng đều khiến ta yêu thích nhớ mãi không nguôi."

Nàng hơi bất ngờ nói: "Thì ra là lúc đó sao. Chàng làm sao nhận thức ta khi ta nhỏ thế chứ. Chẳng lẽ chàng luyến đồng sao? Bây giờ ta đâu còn giống trước sao chàng có thể nhận ra? Chàng không sợ lầm người sao..."

Nàng chưa kịp hỏi xong hắn đã hôn nàng một nụ hôn cuồng nhiệt hắn cậy mở răng nàng công thành chiếm đất. Lấy hết những mật ngọt của nàng để bù lại bao nhớ nhung của hắn. Đến khi nàng đã cảm thấy khó thở, hắn mới luyến tiếc dời đi cánh môi còn đỏ ửng cuốn hút chàng vào dục vọng.

Hắn cố gắng kiềm chế rồi lại ôm nàng rõ chặt. Hắn nói: "Hình bóng nàng đã in vào tâm trí ta từ lúc nào không hay. Cho dù nàng có trở thành như thế nào ta cũng có thể nhận ra ngay."

Nàng khó hiểu nói: "Chàng thật ra có thân phận như thế nào? Tên của chàng ta cũng chưa được biết. Chàng thật ra có thật lòng yêu ta không?"

Hắn lại hôn lên môi nàng một nụ hôn nhẹ nhàng như đóng dấu, hắn nói: "Hãy nhớ tên ta thật kỹ, Từ Hải là tên ta. Dù cho sau này ta có phụ cả thế gian cũng không bao giờ phụ nàng."

Quảng cáo
Trước /11 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cô Gái Hung Dữ Thu Phục Lưu Manh Xấu Xa

Copyright © 2022 - MTruyện.net