Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gấp rút quay về, Bạch Mộc Trần cẩn thận đi theo vòng tròn qua từng đợt tiên sĩ, lặng lẽ trở lại chợ nô.
Ra ngoài hơn nửa tháng, những tiếng động ồn ào náo nhiệt của nơi này khiến Bạch Mộc Trần cảm thấy thân thiết, đồng thời cũng tạo cho chàng sự trống trải vô cớ.
Chàng vẫn hiểu bản thân mình chưa bao giờ thuộc về nơi này, một ngày nào đó sẽ cất bước ly khai. Trước kia chàng luôn cảm thấy tương lai thật mịt mờ, nhưng giờ lại đầy mong đợi đối với tương lai, chính xác hơn phải nói là tràn đầy hy vọng với phù đạo.
Thuật điệp phù có thủ đoạn chiến đấu khác với phù đạo truyền thống, không giống với bất cứ loại công pháp nào, cũng không thuộc bất cứ loại tiên quyết nào.
Trước đây, tiên phù chịu ước thúc của phẩm cấp, chỉ có thể thực hiện phối hợp đơn lẻ, uy lực rất có hạn, còn thuật điệp phù lại đem lực lượng của từng tấm tiên phù dung hợp với nhau, gắn chúng thành một thể hoàn chỉnh. Từ đó, ưu thế của tiên phù có thể phát huy tới mức tận cùng, uy lực không cần tả cũng rõ.
Mặt khác, thuật điệp phù không cần tiêu hao quá nhiều tiên nguyên, cũng không có nhiều hạn chế, chỉ cần hiểu cách vận dụng thần thức, đây là điểm mấu chốt, nói khó thì không khó nhưng nói dễ cũng chẳng dễ, tất cả tiên sĩ đều có thể làm được, kể cả tán tiên bị thiên đạo vứt bỏ.
Nghĩ tới tán tiên, trong lòng Bạch Mộc Trần lại vô cùng cảm khái.
Tuy tán tiên không có căn cơ, nhưng thần thức của tán tiên lại không khác gì thần thức của tiên sĩ chính thống, không có thiếu hụt bẩm sinh gì. Từ phương diện này mà nói, có thể nói hai bên đứng chung trên một khởi điểm. Song điều đáng tiếc là thần thức mạnh hay yếu lại do cảnh giới tu vi của tiên sĩ quyết định, trừ phi có kỳ ngộ đặc biệt, nếu không rất khó cưỡng ép thăng tiến. Xét sang phương diện này, giữa hai bên lại có một khoảng cách không thể vượt qua.
Bạch Mộc Trần hiểu thuật điệp phù ắt hẳn còn rất nhiều chỗ thiếu hụt, thậm chí có vài thứ chỉ nghĩ chút là nhận ra, chàng cũng không biết làm sao để truyền thụ cho người khác. Xem ra để hoàn thiện thuật này còn một quãng đường rất dài.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất hiện giờ là tìm cho mình một bộ công pháp chuyên rèn luyện thần thức, tăng trưởng tâm cảnh.
Đáng tiếc, theo Bạch Mộc Trần được biết, công pháp chuyên rèn luyện thần thức và tâm cảnh vô cùng hiếm thấy, cho dù trong lượng tin tức khổng lồ mà Cổ Thiên Hành truyền thừa cho mình cũng không có loại công pháp này. Còn những phương pháp khác... thật ra rất nhiều tiên tông cổ xưa đã thiết lập ra những nơi luyện tâm cho đệ tử, thông qua hoàn cảnh đặc thù kích thích tâm thần, nhanh chóng tăng cao tâm cảnh.
Chẳng lẽ mình phải gia nhập tiên tông?
Suy nghĩ vừa xuất hiện, Bạch Mộc Trần đã cười khổ lắc đầu, không phải cách này không được mà là không thích hợp với mình. Thân chàng chỉ là tiên nô, giờ vất vả lắm mới khôi phục tự do, sao lại phải nhảy vào trong hố lửa một lần nữa, chẳng phải tự tìm đường chết sao! Huống hồ cho dù có vào tiên tông, với thân phận địa vị của chàng cũng chẳng thể chạm tới nơi quan trọng như vậy, có tới cũng chỉ phí thời gian vô ích.
Đường dài dằng dặc, biết phải làm sao!
Trong đầu ngổn ngang ngàn vạn suy nghĩ, bất tri bất giác Bạch Mộc Trần đã đi tới phía ngoài Tàn Thư tập.
“Hả?”
Bạch Mộc Trần đang định đẩy cửa bước vào, trong lòng bỗng có cảm giác cảnh giác... Bên trong có người!
“Kén két...”
Cửa phòng tự động mở ra, một bóng dáng cao gầy hiện lên trong mắt Bạch Mộc Trần.
Người này nhìn qua cũng chỉ tầm trung niên, dưới cằm có một chòm râu ngắn, mái tóc dài màu đen chỉnh tề, quần áo trắng sáng bất phàm, nhất là ánh mắt y, vừa sắc bén vừa lạnh lẽo, lại thêm chút âm trầm, giữa mi tâm là tiên ấn hình ngôi sao lóe ra ánh sáng màu xanh nhạt âm u, là một vị thiên tiên.
Thấy tiên ấn hình ngôi sao kia, Bạch Mộc Trần đột nhiên rùng mình, không khỏi nhớ tới tiên ấn của Cổ Thiên Hành, cũng là hình ngôi sao.
“Tiểu nhân bái kiến đại nhân... Xin hỏi đại nhân tới đây có chuyện gì?”
Bạch Mộc Trần bước nhanh về phía trước, cung kính thi lễ với tiên sĩ trung niên, chàng có thể kết luận người này chắc chắn có liên quan tới Cổ Thiên Hành.
“Ngươi là tiên nô cai quản thư lâu?”
Tiên sĩ trung niên khoanh tay đứng đó, hờ hững đánh giá Bạch Mộc Trần, không hề che dấu sự chán ghét trong lòng.
“Tiểu nhân chính là người trông coi nơi này, chẳng hay đại nhân có gì phân phó?”
Bạch Mộc Trần vô cùng cung kính lấy ngọc bài chủ quản Tàn Thư tập ra, không hề để ý tới ánh mắt coi thường của đối phương. Trong mắt rất nhiều tiên sĩ, tiên nô chỉ là một sinh linh dơ bẩn nhơ nhuốc, từ nhiều năm trước chàng đã sớm quen với ánh mắt như vậy.
Tiên sĩ trung niên nhận lấy ngọc bài, tùy ý nhìn qua một cái sau đó gật đầu nói: “Ta là Quách Nam, là môn đồ của Đạo Huyền môn đóng ở Nhất Trung Thiên...”
Nghe vậy, tâm thần Bạch Mộc Trần lại chấn động!
Đạo Huyền môn là một trong tứ đại tiên giáo, nổi danh cùng Phi Thăng điện, hèn gì các thế lực trong chợ nô không dám tới Tàn Thư tập gây rối, không ngờ sau lưng của thư lâu nho nhỏ này lại là Đạo Huyền môn.
“Chẳng lẽ Cổ tiền bối là người của Đạo Huyền môn? Nếu Cổ tiền bối thật sự là người của Đạo Huyền môn vậy vì sao ông ấy lại ẩn cư trong này? Còn con gái của Cổ tiền bối nữa, vì sao cô ấy lại thành đệ tử của Phi Thăng điện?”
Từng câu hỏi xoay quanh đầu Bạch Mộc Trần, trong khi chàng còn đang suy nghĩ miên man, giọng nói của Quách Nam lại tiếp tục vang lên bên tai chàng: “Lần này Quách mỗ phụng mệnh của thượng giới thu hồi Tàn Thư tập...”
"Cái gì! ?"
Vẻ mặt Bạch Mộc Trần kinh ngạc ngây ra đương trường, tin tức bất ngờ này khiến chàng thật sự không biết phải làm sao.
Thấy vẻ mặt khó tin của đối phương, Quách Nam không chút kiên nhẫn lắp lại: “Ta vừa nói, thượng giới hạ lệnh thu hồi Tàn Thư tập, giờ nơi này do Quách mỗ tiếp nhận.”
“Đại nhân, cái này...”
Trong lòng Bạch Mộc Trần phát lạnh, không biết nên nói gì cho phải. Trước khi đi Cổ Thiên Hành đã bảo chàng trông coi thư lâu cho tốt, không ngờ chỉ mới chớp mắt đã có người tới tiếp quản nơi này.
Nghĩ lại, Bạch Mộc Trần phát hiện mọi chuyện có điểm lạ.
Cổ Thiên Hành tốt xấu gì cung từng là Đại La kim tiên cửu phẩm tôn quý, nể mặt ông ấy, Đạo Huyền môn chắc chắn không thể làm chuyện tuyệt tình như vậy mới phải, xong lại xảy ra chuyện như trước mắt, vậy chỉ có hai cách giải thích, nếu không phải Cổ Thiên Hành đã xảy ra chuyện thì là đối phương có mục đích khác.
Cổ Thiên Hành gặp chuyện không may hay không, không ai biết được, ngược lại thái độ của Đạo Huyền môn khiến Bạch Mộc Trần rất bất ngờ.
Thật ra Tàn Thư tập nhỏ bé này trong mắt quái vật lớn như Đạo Huyền môn vốn chẳng tính là gì, cần gì phái một thiên tiên tới tiếp quản chứ? Đạo Huyền môn vội vàng thu lại nơi này chắc có liên quan tới Cổ Thiên Hành? Liên tưởng tới thiếu niên kim tiên Hoa Tử Lệ mấy ngày trước cũng xâm nhập nơi đây, suy nghĩ trong lòng Bạch Mộc Trần dần dần sáng tỏ. Nói vậy, Đạo Huyền môn và Phi Thăng điện đang cùng tìm một thứ gì đó, mà thứ này ở trong tay Cổ Thiên Hành, vì vậy bọn họ mới tới đây tìm kiếm.
Nghĩ đến đây, trí tò mò của Bạch Mộc Trần rốt cuộc nổi lên, rốt cuộc là thứ gì, quan trọng tới đâu mà lại khiến hai đại trùm sò trong Đại Tiên Giới tranh nhau tìm kiếm? Chàng nhớ rõ lúc Cổ Thiên Hành đi khỏi, ngoại trừ để lại một ngọc giản ghi lại kinh nghiệm tu hành, ngoài ra không còn gì khác.