Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tiên Ấn
  3. Quyển 2-Chương 101 : Suy nghĩ phức tạp
Trước /182 Sau

[Dịch] Tiên Ấn

Quyển 2-Chương 101 : Suy nghĩ phức tạp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cho dù không phải lần đầu tiên bước vào nhà tổ Nam Môn, thế nhưng trong lòng Nam Môn Văn Dương vẫn cực kỳ kích động, có thể bước vào nơi này đại biểu cho sự tán thành của thị tộc, đây là niềm tự hào của mọi con cháu trong thị tộc.

Phía sau Nam Môn Văn Dương là bóng dáng rụt rè của Tư Đồ Hôi, cúi đầu bước theo, ánh mắt không dám nhìn lung tung, có vẻ cực kỳ cẩn thận.

Đây là lần đầu tiên Tư Đồ Hôi bước lên đỉnh Vọng thiên, cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được nội tình của một thị tộc đã có lịch sử ngàn năm, đứng trước nội tình như vậy, một tiên nô nho nhỏ như hắn hoàn toàn không đáng tính đến, không dám có suy nghĩ ngỗ nghịch nào.

Tại phòng ngoài đại sảnh chỉ có ba người, thiếu chủ hai tộc ngồi một bên, Nam Môn Tiêu Viễn ngồi ngay trên chính đường.

Nam Môn Văn Dương bước vào, vội vàng tiến tới hành lễ, nói: “Chấp sự nội đường, Nam Môn Văn Dương bái kiến gia chủ...”

Không cần người khác ra hiệu, Tư Đồ Hôi cũng cúi đầu theo: “Tiểu nhân Tư Đồ Hôi bái kiến gia chủ...”

Thấy cảnh này, Tổ Nhược Đồng và Võ Tây Lăng cùng nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ tò mò. Một chấp sự nội đường mang một tiên nô tới đây làm gì? Đây là đất tổ của thị tộc Nam Môn, đâu phải ai cũng có thể tiến vào!

“Gia chủ, người này là Tư Đồ Hôi, tiên nô tại Tàng Thư Lâu...”

Nam Môn Văn Dương lúng túng giới thiệu một chút, sau đó để ý sắc mặt của Nam Môn Văn Dương, sợ gia chủ trách mình đường đột, làm mất lễ số trước mặt khách khứa.

“À, ta nhớ ra rồi, ngươi chính là tiên nô cùng quản lý Tàng Thư Lâu với Bạch Mộc Trần?”

Trong lời nói của Nam Môn Tiêu Viễn mang theo vẻ uy nghiêm, Tư Đồ Hôi không cách nào mơ rmiệng, chỉ cúi đầu

“Có phải Tàng Thư Lâu xảy ra chuyện gì rồi không?”

Nghe Nam Môn Tiêu Viễn hỏi dò, Tư Đồ Hôi nơm nớp lo sợ đáp lời: “Khởi... Khởi bẩm gia chủ, thư lâu vẫn ổn, không... không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa tiểu nhân phụng mệnh lưu ý nhất cử nhất động của Bạch Mộc Trần, mấy năm nay đều rất bình thường, không có hành động nào lạ, chỉ... chỉ có điều...”

“Chỉ có điều gì?”

Nam Môn Tiêu Viễn hơi nhíu mày, khí thế theo đó thu liễm lại vài phần.

Bầu không khí bên ngoài đã hơi hòa hoãn lại, Tư Đồ Hôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cố gắng nói: “Hôm nay, Bạch Mộc Trần ngồi trong Tàng Thư Lâu, bỗng nhiên luyện chế ra một tấm tiên phù nhị giai, tiểu... tiểu nhân cảm thấy việc này liên quan trọng đại, không dám trì hoãn, lập tức báo cáo lại cho chấp sự đại nhân của nội đường.”

Nói tới đây, Tư Đồ Hôi vô tình nhìn sang phía Nam Môn Văn Dương, người sau lập tức phụ họa: “Vâng thưa gia chủ, Bạch Mộc Trần là kẻ gia chủ đã căn dặn phải đặc biệt chú ý, mọi hành động của hắn đều phải bẩm báo lại cho gia chủ, cho nên Văn Dương mạo muội tới gặp Cung quản sự lấy một tấm lệnh bài thông hành, đồng thời dẫn Tư Đồ Hôi tới.”

“Hả? Các ngươi nói Bạch Mộc Trần đã luyện chế được tiên phù nhị giai?”

Nam Môn Tiêu Viễn đầu tiên ngẩn ra, sau đó sắc mặt lộ vẻ phức tạp. Không sai, tâm trạng gia chủ Nam Môn đang vô cùng phức tạp, chuyện này đối với thị tộc mà nói là một tin tức tốt, song đáng tiếc Bạch Mộc Trần trước giờ vẫn luôn là nhân tố không ổn định, người này càng có bản lĩnh thị tộc Nam Môn lại càng phải đối đãi cẩn thận, tránh cho thanh kiếm hai lưỡi này làm tổn thương bản thân mình.

Nam Môn Tiêu Viễn vốn chỉ định đưa chút linh mộc nhất giai để Bạch Mộc Trần tự mình nghiên cứu, một mặt là lợi dụng, một mặt để ổn định đối phương, để hắn dần dần cảm thấy trung thành với thị tộc Nam Môn. Bởi vậy Nam Môn Tiêu Viễn trước giờ chưa từng hy vọng Bạch Mộc Trần có thể có cống hiến gì với thị tộc.

Nhưng khiến hắn hoàn toàn bất ngờ là Bạch Mộc Trần im ắng trong ba năm rồi lại đột nhiên hót một tiếng kinh người, chuyện này nên xử trí ra sao cho ổn đây?

Hơn nữa, Nam Môn Tiêu Viễn còn nghĩ tới một vấn đề khác, linh mộc nhất giai vốn không thể luyện chế ra tiên phù nhị giai, vậy chẳng phải nói nên rằng người này có thiên phú khá cao về mặt phù đạo, không chừng sau này còn luyện chế được cả tiên phù tam giai.

Tiên phù tam giai, đây đã là đỉnh cao trong tiên phù cấp thấp, có thể tạo thành thương tổn đối với tiên sĩ bình thường, có giá trị thực dụng khá cao... Cũng tức là Bạch Mộc Trần là một nhân tài, cực có giá trị lợi dụng.

Cho dù Nam Môn Tiêu Viễn có chỗ cố kỵ Bạch Mộc Trần nhưng cũng không thể không thừa nhận giá trị của đối phương. Một tiên nô biết luyện chế tiên phù tam giai, đặt ở đâu cũng được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt. Dẫu sao tán tiên không cần tu luyện quá nhiều, cũng có nghĩa là Bạch Mộc Trần có nhiều thời gian rảnh rỗi để luyện chế tiên phù.

Tốt thì tốt thật, nhưng hiềm nỗi lòng của Bạch Mộc Trần vốn đâu ở thị tộc Nam Môn.

Nam Môn Tiêu Viễn vẻ mặt trầm tư, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tổ Nhược Đồng cùng Võ Tây Lăng hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên vẻ kinh ngạc. Nếu thị tộc Nam Môn này không có Bạch Mộc Trần thứ hai, vậy người mà Nam Môn Văn Dương nói tới chẳng phải chính là Bạch Mộc Trần đã cứu đám bọn mình trong đấu trường nô lệ ở chợ Cảnh Lan năm đó ư?

Hai người vốn tưởng kẻ này chỉ có đôi chỗ bất phàm, nào ngờ đối phương còn là một chế phù sư, hơn nữa còn có thể luyện chế tiên phù nhị giai.

May mà Tổ Nhược Đồng và Võ Tây Lăng lúc trước cũng đã đưa lợi lộc ra, muốn biến Bạch Mộc Trần thành người của mình, như vậy, hai người đều tin chỉ cần đầu óc thị tộc Nam Môn không có vấn đề gì, vậy chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế lưu người này lại.

Ngoài đại sảnh im lặng một lúc lâu, bầu không khí có phần nặng nề.

Nam Môn Văn Dương cũng hơi căng thẳng, quả thật không đoán nổi rốt cuộc gia chủ đang có suy nghĩ gì.

So sánh ra, Tư Đồ Hôi ngược lại, trấn định hơn nhiều, trời sập còn có người chống cho, hắn chỉ là một tiên nô, chẳng cần lo lắng nhiều như vậy.

“Đi nào, chúng ta tới xem xem.”

Trầm ngâm một lúc, Nam Môn Tiêu Viễn rốt cuộc cũng mở miệng.

Hắn đã nghĩ thông, bất luận Bạch Mộc Trần có tâm tư khác không, hắn cứ giữ thái độ coi trọng là được. Có thể giữ người này lại là hay nhất, cho dù không lưu lại được cũng phải tìm cái cớ nào đó, bằng không sau này còn ai làm việc cho thị tộc nữa!

Vứt bỏ những suy nghĩ linh tinh phiền toái, Nam Môn Tiêu Viễn dẫn đám người đi khỏi.

Trong Tàng Thư Lâu, Bạch Mộc Trần đọc sách trong một góc, xung quanh chàng là vài chục bộ điển tịch lớn lớn nhỏ nhỏ, tất cả đều là những ghi chép có liên quan tới trận đạo.

Trước đây lúc lật xem loại sách này, Bạch Mộc Trần chỉ ôm thái độ tò mò tìm hiểu, mở rộng tầm mắt và học thức của mình, nhưng giò cẩn thận đọc lại chàng mới phát hiện đạo của trận pháp bác đại tinh thâm, vô cùng huyền diệu.

Nói tới trận pháp, Bạch Mộc Trần cũng biết đôi chút, ví dụ như lợi dụng hoàn cảnh xung quanh bày ra Mê Tiên Trận, một thủ thuật che mắt, dùng để mê hoặc tầm mắt của kẻ địch hoặc che giấu thân thể mình.

Không sai, đây là trận pháp che mắt, bất cứ ai cũng có thể bố trí. Song trên thực tế, những loại trận pháp như thế thực ra chỉ là một vài trò chơi nhỏ đơn giản, không được coi là trận đạo chân chính. Lúc trước tại dãy núi Thiên Uyên, Bạch Mộc Trần dùng Thiên Quân Trận phụ trợ, ung dung chém giết vài tên tiên nô có ý đồ với mình.

Trận đạo chân chính là lấy trận tâm làm căn cơ, dùng trận pháp dẫn dắt, thu hút lực lượng của đất trời, sáng tạo ra một không gian đặc biệt trong phạm vi mà trận pháp bao phủ, dùng để chuyển đổi hoặc lưu trữ các loại ngoại lực. Nhỏ thì có thể ẩn trong hạt bụi, lớn thì thậm chí có thể diễn hóa ra cả một giới.

Theo suy nghĩ của Bạch Mộc Trần, trận tổ hợp tiên phù thật ra là dùng các loại tiên phù làm trận cơ, cân bằng các thuộc tính bất đồng của tiên phù, vào thời điểm mấu chốt bùng phát ra uy lực cường đại.

Chỉ có điều, tiên phù nên tổ hợp ra sao, làm thế nào để cân bằng? Bạch Mộc Trần vẫn chưa có nhiều manh mối.

Đúng lúc này, bên ngoài thư lâu vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Quảng cáo
Trước /182 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia

Copyright © 2022 - MTruyện.net