Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tiên Bảng
  3. Chương 11 : Tứ đại thiên tài
Trước /17 Sau

[Dịch] Tiên Bảng

Chương 11 : Tứ đại thiên tài

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Quách Dịch chạy rất nhanh, trên đời này xem ra không còn ai nhanh hơn hắn, giống như sau lưng có một đám mãnh thú và nước lũ đang đuổi theo vậy, ngay cả giày cũng rơi mất một cái.

"Tiểu muội muội, xin ngươi đừng chạy theo ta được không?"

"Không được!"

"Ta là người có vợ, ngươi và ta không có kết quả đâu!"

"Ta sẽ giết vợ của ngươi!"

Quách Dịch khổ sở van nài giải thích nhưng đều phí công. Lý Tiểu Yên là một cô bé có vấn đề về suy nghĩ, mọi lời giải thích đều vô dụng trước nàng.

Từ đỉnh núi xuống chân núi, cuối cùng Quách Dịch cũng gặp được cứu tinh.

Lý Nguyên áo trắng lay lay trong gió, đứng trước nhà cỏ, khuôn mặt tươi cười như đang có chuyện gì vui lắm. Gã thấy bộ dáng chật vật không chịu nổi của Quách Dịch liền hỏi: "Quách thiếu, ngươi bị đuổi giết à?"

"Còn đáng sợ hơn đuổi giết nữa!"

Quách Dịch thấy Lý Nguyên liền dừng lại, bởi vì gã là ca ca của Lý Tiểu Yên. Nha đầu đó không dám để lộ tu vi Vũ Thánh trước mặt ca ca của mình nên là không có gì phải sợ.

Quách Dịch giật mình nhìn vào LÝ Nguyên, hoàn toàn không nhìn thấu tu vi của đối phương, bèn vui vẻ nói: "Thảo nào ngươi cao hứng như vậy, hóa ra đã đột phá cửa ải tầng mười của 《 Đại Võ Kinh 》, tu thành Vũ Thánh."

Lý Nguyên cười bình thản, khí chất trên người đã cao thâm khó dò hơn xưa, nói: "Cửa ải này đã vây khốn ta hơn nửa năm trời rồi. Đêm qua có ngủ một giấc, sáng nay tỉnh dậy tự nhiên thành Vũ Thánh."

《 Đại Võ Kinh 》là cực hạn của phàm thể, là một ranh giới kỳ diệu, có người có thể lĩnh ngộ trong một đêm, nhưng cũng có người cả đời không thể nắm bắt được.

Lý Nguyên nói: "Hôm nay ta muốn vào U Cấm thành."

Quách Dịch tò mỏ hỏi: "Sao vội vậy?"

Vũ Thánh có thể vào U Cấm thành, nhưng Lý Nguyên cũng đâu cần vội vã như vậy, trừ phi hắn có lý do bắt buộc phải vào thành.

"Hôm nay, một trong tứ đại gia tộc của U Cấm thành là Nam Thiên gia tộc muốn chiêu mộ Thần Vệ quân. Đó là quân đội mạnh nhất của Nam Thiên gia tộc, địa vị tương đương với ngoại môn đệ của của Linh Cung, gia nhập Thần Vệ quân có thể đạt được linh quyết tu tiên. Cao thủ Vũ Thánh trong U Cấm thành nhiều như cải trắng, không biết có bao nhiều người muốn gia nhập Thần Vệ quân. Đây là kỳ ngộ cá vượt vũ môn, ta đi cũng chỉ là thử thời vận ma thôi." Lý Nguyên nói.

《 Đại Võ Kinh 》chỉ có thể tu luyện tới Vũ Thánh, muốn tiến xa phải có tu tiên linh quyết. Chỉ là tu tiên linh quyết rất ít ỏi, đều nằm trong tay thế gia, linh cung tu tiên.

Quách Dịch biết đây là cơ hội của Lý Nguyên, dù rất xa vời nhưng hắn nhất định phải thử.

Lý Nguyên nghiêm nghị nói với Quách Dịch: "Lần này đi U Cấm thành, sợ là khó có thể quay về trong thời gian ngắn. Ta muốn nhờ ngươi một việc."

"Cứ nói đi đừng ngại, chỉ cần ta có khả năng, quyết không khước từ!" Quách Dịch thề son sắt.

Lý Nguyên vỗ vai Quách Dịch: "Ngươi là huynh đệ tốt của ta mà. Trong lúc ta không ở đây, ngươi phải chăm sóc Tiểu Yên thay ta nhé."

"Cái gì?" Quách Dịch lập tức muốn tát mình hai cái, lúc này muốn từ chối cũng không kịp.

Lý Nguyên thấy Quách Dịch phản ứng mạnh như vậy, bèn nói: "Tiểu Yên tính tình dịu dàng hướng nội, chắc là không gây phiền toái cho ngươi. Ta tin ngươi sẽ đáp ứng lời thỉnh cầu nho nhỏ này, đúng không Quách thiếu?"

Lý Tiểu Yên ôn nhu thanh nhã, dịu dàng đi tới, thướt tha như đóa hoa trong sương sớm.

Nàng chu môi xinh, đôi mi thanh tú như lá liễu, dịu dàng nói: "Ca, ngươi an tâm vào thành đi! Ta tin Dịch ca ca mà."

Lý Tiểu Yên giơ nên nắm đấm trắng nõn nà, nghiến răng, đứng sau lưng Lý Nguyên, đe dọa Quách Dịch.

Quách Dịch vội vã nói theo ý nàng: "Đương nhiên, đương nhiên rồi!"

Lý Nguyên không phát hiện vẻ kỳ quái của hai cười, cười ha hả, trong lòng không còn lo lắng nữa, kéo Quách Dịch đi uống rượu. Sau ba tuần rượu, gã thanh thản bước vào U Cầm cổ đạo, đi về phía U Cấm thành.

Lý Nguyên đi rồi, nha đầu Tiểu Yên lại không chịu an phận một chỗ, quấn lấy Quách Dịch như bé gái mê trai. Chờ mãi đến lúc trời tối, hắn mới thoát được.

Quách Dịch thoát khỏi nha đầu rắc rối, bèn quay lại gian phòng của mình, tắm rửa một lát, thay quần áo rồi bắt đầu tìm hiểu cảnh giới Vũ Thánh.

《 Đại Võ Kinh 》tầng mười là cực hạn của phàm thể, vũ giả có thể tiếp cận cực hạn, nhưng lại rất khó đạt tới cực hạn.

"Đến cùng cái gì mới là cực hạn?"

Quách Dịch hoàn toàn không nghĩ được, giống như trong đêm đen, rõ ràng ngón tay ở rất gần đôi mắt nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy. Nhưng chỉ cần có một tia sáng nhỏ nhoi là ánh mắt có thể nắm bắt được vạn vật.

"Rốt cuộc ta cần tia sáng gì?" Quách Dịch cảm thấy chỉ còn kém một chút.

Uỳnh!

Một tiếng động cực lớn truyền vào từ ngoài phòng, mặt đất rung động như có núi cao sập xuống, nương theo đó là một hồi tiếng bước chân vội vã chạy về phía này.

"Chuyện gì thế này?"

Quách Dịch vừa định đứng dậy ra ngoài xem xét, một bóng đen nhỏ nhắn xinh xắn phá tan mái lợp cỏ, rơi xuống từ trên trời, đập vào đầu hắn.

Quách Dịch mê muội một hồi, một lúc lâu sau mới nhìn rõ bóng người vừa giáng xuống từ trên trời, rõ là Lý Tiểu Yên mặc y phục dạ hành. Quách Dịch hoảng hồn phải vắt chân lên cổ mà chạy.

Lý Tiểu Yên bị người ta đánh trọng thương, kêu lên sau lưng hắn: "Đừng ra, nguy hiểm lắm!"

Tiếc là nàng vẫn chậm một nhịp, Quách Dịch vừa lao ra khỏi cửa, chưa nhìn thấy gì đã bị người đánh bay vào nhà, rơi thẳng vào người Lý Tiểu Yên..

"Ngoài cửa là ai?"

Quách Dịch vội đóng cửa lại, lòng đầy sợ hãi. Đấy là một Vũ Thánh ngang ngửa với Tịch Diệt Thiên.

Lý Tiểu Yên nhìn qua song cửa, thấy người nọ vẫn đứng bất động ngoài đó, bấy giờ mới vỗ vỗ bộ ngực phập phồng, nói: "Hoa Nhị Lâu, cũng là một trong tứ đại thiên tài của U Cấm thành, nổi danh ngang với Tịch Diệt Thiên."

Quách Dịch ngờ ngợ: "Không phải ngươi lại đi giết người, rồi bị người ta giết ngược lại chứ?"

Lý Tiểu Yên cười mỉm, lộ vẻ ngươi thật hiểu ta!

"Đúng là sao quả tạ, lần nào cũng hãm hại ta. Ngươi chọc vào cao thủ cũng đừng dẫn tới chỗ ta chứ?" Quách Dịch chỉ vào mũi Lý Tiểu Yên, thóa mạ một hồi.

Lý Tiểu Yên hai tay chống eo nhỏ, làm bộ rất ngạo nghễ, nói: "Không phải ngươi trâu lắm sao? Tịch Diệt Thiên cũng bị ngươi đánh lui, thêm một cái Hoa Nhị Lâu cũng không thành vấn đề."

"Đúng rồi, có U Cấm lệnh trong tay, ta sợ cái gì! Nhất lệnh tại thủ thiên hạ ngã hữu!"

(có được lệnh bài là có cả thiên hạ)

Quách Dịch cười ha ha, nói: "Xem ta ra ngoài dạy dỗ tên kia nhé! Tiểu nha đầu, chờ xem kịch vui đi!"

Hắn đầy tự tin, mở cửa giẫm lên bậc thềm, chợt thấy ở ngoài trăm bước có một gã mập mặc áo gấm đang híp mắt mỉm cười.

Quách Dịch chưa bao giờ được trông thấy người mập như vậy, người tròn vo như viên thịt, đôi mắt tựa như một đường kẻ, dưới cằm đọng một tảng mỡ lớn, bụng to như có bầu mười hai tháng vậy.

Nhìn thế nào cũng cảm thấy bộ dáng thằng này rất dung tục, nhất là nụ cười kia, nhìn xong không nghĩ gã là dâm tặc cũng khó.

"Thằng mập này là ai? Hoa Nhị Lâu đâu rồi?" Hắn không tin Hoa Nhị Lâu trong tứ đại thiên tài của U Cấm thành lại là cái dạng này.

Gã mập áo gấm cười đáp: "Ta là Hoa Nhị Lâu, có chuyện gì không?"

"Không phải chứ?"

Hắn nuốt nước miếng đánh ực một cái, ngay cả con heo mập này mà cũng là Vũ Thánh? Quách Dịch cảm thấy năng lực tiếp nhận của mình đã tăng một mảng lớn.

Quách Dịch ho hai tiếng, nói: "Hoa công tử, đêm hôm khuya khoắt đến đây làm gì vậy?"

Hoa Nhị Lâu phe phẩy quạt xếp trong tay, tỏ vẻ công tử văn nhã nhưng nhìn thế nào cũng thấy thô tục, nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi biến đi! Đêm nay ta chấm tiểu cô nương kia rồi!"

Quách Dịch đang định lấy ra U Cấm lệnh để dọa thằng này, đột nhiên nghe thấy như vậy, khuôn mặt lập tức vui vẻ. Thầm nghĩ tiểu nha đầu ngày ngày đều làm phiền ta, vừa vặn có con lợn chết để dọa nàng.

Hắn có phần đắn đo, nói: "Ngươi sẽ không giết nàng chứ?"

"Ta và nàng vừa thấy đã yêu, thương còn không hết, sao có thể giết nàng." Hoa Nhị Lâu đong đưa quạt xếp như một mỹ thiếu niên nho nhã, còn ra vẻ anh đây rất si tình.

Quách Dịch cười ha ha: "Được vậy thì còn gì bằng, người anh em, nhiệm vụ gian khổ mà quang vinh này phải giao cho ngươi rồi! Ngươi chăm sóc bà cô này hộ ta, nhưng sau này ngươi thiếu tay thiếu chân gì đó, đừng oán ta nhé."

"Để ta mở cửa cho ngươi, mời vào!"

Bộ dạng của Quách Dịch còn cao hứng hơn cả Hoa Nhị Lâu, cứ như tiễn được ôn thần vậy. Có điều cửa mở ra, trong phòng nào còn tung tích của Lý Tiểu Yên, tất cả đều trống rỗng.

Cảnh đêm vô ngần, âm thanh của thiếu nữ vang vọng trong cánh rừng, ai oán thê lương như quỷ khóc: "Quách Dịch chó, Quách Dịch ngu, lại có thể tặng ta cho người khác. Lão nương không để yên cho ngươi."

Quách Dịch nhìn lên trời đêm, thản nhiên gào lên: "Nha đầu ngốc, đùa chút cũng không được sao? Với cả, người ta đường đường là một trong tứ đại thiên tài, sắp được gia nhập《 Võ Bảng 》, chỉ là tướng mạo có hơi mập thôi mà."

Hoa Nhị Lâu không ngờ Quách Dịch là người dễ nói chuyện như vậy, lại còn giúp hắn theo đuổi nữ nhân. Hắn thực sự coi Quách Dịch là anh em ruột rồi, lắc đầu thở dài: "Tiểu thiếp thứ mười chín của ta chạy mất rồi. Huynh đệ, ngươi phải đi tìm nàng với ta."

"Tìm con mẹ ngươi!" Quách Dịch có xúc động muốn giết Hoa Nhị Lâu, thầm nghĩ lão tử bây giờ một vợ cũng không có, con lợn này lại có tới mười tám người, đời này không có công bằng sao?

"Mập mạp chết bầm, đã lấy được mười tám lão bà còn không biết dừng. Chờ ngày ta đạt tới Vũ Thánh, nhất định phải thu thập ngươi."

Quách Dịch đóng cửa đánh rầm một cái, để một mình Hoa Nhị Lâu ở ngoài cửa.

"Thằng kia, nói mau, nàng đi đâu rồi, bằng không thì ta đốt đi cái phòng rách này." Hoa Nhị Lâu không hiểu nổi vì sao Quách Dịch lại thay đổi như vậy.

"Mập mạp chết bầm, nếu ngươi đám đốt, ta sẽ cho ngươi một bài học." Quách Dịch thả ra một câu ngoan thoại.

"Chả lẽ lại sợ ngươi."

Hoa Nhị Lâu vừa rút ra hộp quẹt, định đốt phòng thì một cục sắt bay thẳng vào mặt hắn, làm hắn hoảng sợ, tưởng Quách Dịch phóng ám khí.

"U Cấm lệnh!" Toàn thân Hoa Nhị Lâu như nhũn ra, mấy trăm cân thịt mỡ run rẩy không thôi, lập tức quỳ xuống đất, nâng U Cấm lệnh lên trên đỉnh đầu.

"Bái kiến sứ giả, Hoa Nhị Lâu tội đáng chết vạn lần!"

Quách Dịch mở cửa, ngạc nhiên hỏi: "Sứ giả gì?"

Hoa Nhị Lâu cung kính nói: "Các hạ giữ U Cấm lệnh, hẳn là sứ giả của thành chủ!"

Quách Dịch hỏi: "Ý của ngươi là, chỉ có sứ giả mới có U Cấm lệnh?"

"Đúng vậy!"

Quách Dịch sờ lên cằm, tự nhủ: "Thì ra Cơ U Nhiên là sứ giả của thành chủ U Cấm thành, thảo nào họ đều sợ nàng như vậy! Bây giờ U Cấm lệnh ở trong tay ta, ta chính là sứ giả!"

Hoa Nhị Lâu nghe xong lời Quách Dịch, bị dọa gần chết, đau khổ trong lòng, "Cầm U Cấm lệnh mà không phải sứ giả. Thằng này là người nào, rõ ràng dám gọi thẳng tục danh của thành chủ?"

Quách Dịch thu hồi U Cấm lệnh, phát hiện thứ này càng ngày càng xịn. Sứ giả của thành chủ, chức quan này nhất định không nhỏ, bằng không thì cũng không dọa sợ được hai gã tuyệt đỉnh thiên tài Hoa Nhị Lâu và Tịch Diệt Thiên.

Quách Dịch nhìn Hoa Nhị Lâu quỳ dưới đất, nói: "Ngươi đứng lên đi! Bản sứ hôm nay tâm tình rất tốt, tha cho ngươi một mạng."

"Trừ phi ngươi đồng ý thu ta làm tiểu đệ, bằng không thì ta quỳ cả đời không đứng dậy."

Hoa Nhị Lâu vẫn quỳ dưới đất như cũ, không hề có ý đứng dậy. Thầm nghĩ, nếu ta bái sứ giả của thành chủ làm lão đại, quay về gia tộc địa vị sẽ được đề cao lên một bậc, các mỹ nữ trong U Cấm thành còn không chủ động liếc mắt đưa tình với ta, ha ha...

Thu một cao thủ Vũ Thánh làm tiểu đệ, đây là thiên tài sắp gia nhập 《 Võ Bảng 》. Quách Dịch đúng là có vài phần tâm động, nhưng nhìn lại bộ dáng thô tục của Hoa Nhị Lâu, hắn lập tức thủ tiêu cách nghĩ này.

Thằng này nhìn như dâm tặc, lỡ thu hắn làm tiểu đệ, có trời mới biết người khác đánh giá ta thế nào!

"Vậy ngươi quỳ đi, dù sao chúng ta cũng không phải bạn đồng hành." Quách Dịch quyết định kính nhi viễn chi. (*)

Hoa Nhị Lâu vẫn chưa từ bỏ ý định, kể từ đó, này nào hắn cũng đến chào hỏi Quách Dịch. Bị lờ đi mười ngày liên tiếp mà vẫn không nản lòng, khiến cho Quách Dịch có phần bội phục nghị lực của hắn.

Mười ngày trôi qua, Quách Dịch vẫn không lĩnh ngộ được cảnh giới Vũ Thánh. Điều làm hắn lo hơn là Lý Tiểu Yên không còn xuất hiện nữa.

"Nha đầu ngốc này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Quách Dịch không biết tại sao lại có phần thất lạc trong lòng, hình như vừa mất đi cái gì đó.

"Quách lão đại, ta đưa rượu tới rồi."

Hoa Nhị Lâu đẩy ra, thoải mái đi vào như nhà mình, cười nói: "Đây là linh tửu tốt nhất mua được ở Bách Hoa Linh Cung, được nhưỡng từ Bách Hoa Linh tuyền, toàn U Cấm thành chỉ có một trăm bình."

Bình rượu mở ra, hương khí ngập tràn như ở trong trăm loài hoa, chỉ ngửi một ngụm cũng khiến cho cả người sảng khoái.

"Rượu ngon."

Hoa Nhị Lâu lấy ra hai cái chén lưu ly, sau khi rót đầy rượu liền đóng kín bình lại, nói: "Hôm nay, một người chỉ có một chén. Rượu này quý đến kinh người, một ly có giá vạn lượng hoàng kim, có thể giúp người lĩnh ngộ đạo cảnh."

"A! Thần kỳ như vậy!" Quách Dịch bưng chén rượu chỉ to hơn ngón tay một tí, uống một ngụm cạn sạch. Đúng là cảm nhận được một tia đạo lý mơ hồ lưu chuyển trong thân thể, giống như một cái chìa khóa có thể mở ra cánh cửa bị khóa kín trong thân thể.

Đáng tiếc, Bách Hoa Linh Tửu chưa thể giúp Quách Dịch đột phá cảnh giới Vũ Thánh. Giai đoạn này, ngoại lực đã không có tác dụng, cơ hội chưa tới thì không thể đột phá cảnh giới được này

Quách Dịch hỏi: "Ngươi đột phá cảnh giới này như thế nào?"

Ngay cả Hoa Nhị Lâu cũng có thể đột phá cảnh giới Vũ Thánh. Quách Dịch không tin mình không bằng con lợn.

Hoa Nhị Lâu nhấp từng ngụm linh tửu trong chén như một văn nhân nhã sĩ đang thưởng trà, nói: "Năm đó ta cũng bị nhốt ở cửa ải này như ngươi. Ta nhớ đó là một buổi trưa của ba năm trước, đột nhiên ta muốn ăn nhiều hơn, một bữa ăn liền ăn hết cả con heo nướng. Sau khi ăn xong, ta liền đột phá cảnh giới Vũ Thánh. Cũng vì nguyên nhân này nên sức ăn của ta càng ngày càng lớn, từ một mỹ thiếu niên nhẹ nhàng đã dần trở thành bộ dáng như lúc này."

Quách Dịch nghe mà trợn mắt há hốc mồm, không ngờ hóa ra tên này cũng có một đoạn kinh nghiệm truyền kỳ như vậy, đúng là phúc họa tương y.

(họa và phúc nối liền với nhau, chữ tài đi với chữ tai một vần)

Lý Nguyên ngủ một giấc là đột phá Vũ Thánh. Hoa Nhị Lâu còn kinh hơn, ăn cũng có thể đột phá. Xem ra cảnh giới Vũ Thánh này đúng là cần có cơ hội mới có thể đột phá được.

Cơ hội của ta ở đâu?

"Ta nghe tiền bối trong gia tộc nói, còn một biện pháp nữa để đột phá Vũ Thánh."

Quách Dịch hỏi: "Biện pháp gì?"

"Ép mình vào chỗ chết."

----------------------------

Kính nhi viễn chi là thành ngữ tiếng Việt có gốc từ thành ngữ "敬而遠之"(kính nhi viễn chi) trong tiếng Trung.

Thành ngữ này có nguồn gốc từ một câu nói của Khổng Tử trong "Luận ngữ - Ung dã" (論語•雍也):

Vụ dân chi nghĩa, kính quỷ thần nhi viễn chi, khả vị tri hĩ"(務民之義,敬鬼神而遠之,可謂知 矣。).

Tạm dịch như sau:

Làm việc nghĩa, có ích cho dân, tuy phải kính trọng quỷ thần (ý nói bề trên) nhưng không cầu cạnh quỷ thần, mà nên tránh xa quỷ thần, đó là trí.

Có thể nói rằng, "Kính nhi viễn chi" chính là cách nói rút gọn từ câu "Kính quỷ thần nhi viễn chi"(敬鬼神而遠之).

Ngày nay, trong tiếng Việt, thành ngữ "kính nhi viễn chi" thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó. Ví dụ:

Họ là những người có quyền uy thế lực, hô mưa hoán gió, giao du với họ là họa phúc vô lường, tôi chỉ dám "kính nhi viễn chi" thôi.

Quảng cáo
Trước /17 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Copyright © 2022 - MTruyện.net