Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tiên Bảng
  3. Chương 13 : Hoang sơn cổ miếu
Trước /17 Sau

[Dịch] Tiên Bảng

Chương 13 : Hoang sơn cổ miếu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Quách Dịch vừa vào U Cấm thành, đích xác là không biết đường tới phủ thành chủ, đành phải cho gã mập mạp chết bầm này dẫn đường.

Hoa Nhị Lâu mừng phát điên, vội chạy đi thuê một cái Bạch Ngọc Nha Xa rộng bằng tòa nhà. Loại xe này được kéo bởi chín con Sư Hổ thú, tốc độ cực nhanh, có thể chạy được ba ngàn dặm trong một canh giờ.

Chẳng rõ U Cấm thành rộng lớn cỡ nào mà chín con Sư Hổ thú chạy non nửa giờ mới ngừng lại.

Hai người xuống xe, xuất hiện trước mắt là rất nhiều lâu đài cổ nguy nga sừng sững, xa xưa mà u ám. Đồn rằng chủ nhân của nơi này đã chết được mấy trăm năm, vắng vẻ nhưng sạch sẽ, xa xa có ánh đèn leo lắt trong màn đêm, tựa như vẫn có người ở lại.

Men theo con đường lớn rải đá hoa cương, đi sâu vào trong những tòa lâu đài, thường có âm thanh kỳ dị vọng lại từ bốn phía, giống như có nhiều bóng trắng đang phiêu lãng trong tòa lâu đài hoang phu, phát ra tiếng khóc lóc ai oán rất dọa người.

Quách Dịch trợn mắt nhìn Hoa Nhị Lâu, nhỏ giọng hỏi: "Đến cùng là ngươi dẫn ta đi đâu? Đây là cái địa phương quỷ quái gì? Sao ta lại có cảm giác mình đang bước đi từng bước một vào âm tào địa phủ?"

Hoa Nhị Lâu cũng bị dọa sợ trắng cả mặt, hai mắt đảo đi đảo lại, nói: "Đám tiền bối đều nói phủ thành chủ nằm ở chỗ sâu trong tòa lâu đài cổ, xây dựng trên một hàn đàm thâm u mà."

"Thành chủ của U Cấm thành khẩu vị nặng thật, xây phủ thành chủ ở địa phương quỷ quái thế này, không sợ bị hù chết à."

Hai người tiếp tục đi lên phía trước, lâu đài cổ dần dần ít đi, một tòa rồi lại một tòa cung điện tường đỏ mái xanh hiện ra ở trước mắt, nơi nào cũng rộng rãi vô bì, tựa như hoàng cung.

Có cung điện đã đổ nát, lưu lại một đống gạch ngói vụn. Lại có nơi truyền ra tiếng cười đùa ồn ã, oanh oanh yến yến, đèn đuốc sáng trung, náo nhiệt vô cùng.

"Người nào ở trong đám lâu đài, cung điện này vậy?"

Hoa Nhị Lâu cúi đầu, cả người sởn hên cả gai ốc, nói: "Trước giờ không có người ở nơi này. Trong truyền thuyết, nơi này từng xảy ra biến cố kinh thiên, tất cả mọi người đều đã chết hết rồi."

Quách Dịch đột nhiên có cảm giác lạnh toát sống lưng, giống như có đôi mắt nhìn chằm chằm sau lưng, nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Vậy đám người này..."

Hoa Nhị Lâu và Quách Dịch liếc nhau một cái, lại quay ra nhìn dãy lâu đài và cung điện cổ, đều có cảm giác lòng bàn chân toát mồ hôi lạnh, thân thể không điều khiển được.

"Sớm biết nơi này quỷ dị như vậy thì đến vào ban ngày rồi."

Quách Dịch đang định quay đầu rời đi, nhưng đúng lúc này hắn nhìn thấy một cái bóng màu đen bay ra từ trong một cung điện bỏ hoang, lao thẳng vào chỗ sâu trong dãy cung điện.

"Quỷ!"

Hoa Nhị Lâu quay đầu bỏ chạy, lại bị Quách Dịch bắt về, nhỏ giọng nói: "Ta có cảm giác bóng người kia rất quen thuộc?"

"Thiệt hay giả, ngươi và quỷ có quan hệ? Ngươi ra chào hỏi nó đi, ta không theo đâu. Ta không muốn đi nữa, ta về nhà ngủ đây."

Quách Nhị Lâu đang định chạy, nhưng vừa quay người lại, chợt thấy đường về đã bị cắt đứt. Một tòa cung điện đèn đuốc sáng trưng nằm ngay tại đó, thành cung điện rất kiên cố, y như được đúc bằng đồng.

"Chẳng lẽ đám cung điện này có thể tự mình di động?" Quách Dịch cũng bắt đầu chột dạ.

Sắc mặt Hoa Nhị Lâu đã đổi sang màu gan heo, muốn khóc tới nơi rồi: "Có người bố trí Phong Sát Kỳ Trận, rất có thể là quỷ hồn của đám cao thủ tu tiên đã chết đi ngày trước."

Lúc này chỉ có thể tiến lên phía trước, đi đến phủ thành chủ là lối thoát duy nhất.

Hoa Nhị Lâu vừa đi vừa lầu bầu: "Truyền thuyết là thật, các đời thành chủ của U Cấm thành sinh ra là để trấn áp một sự vật khủng bố, sợ là nơi này đang che giấu thiên đại bí mật."

Hai người đi gần mười dặm mà chưa thấy hàn đàm, cung điện trước mặt ngày càng thưa thớt, chỉ có một ngôi miếu lụp sụp tọa lạc trên ngọn núi hoang vu.

Trong miếu hoang có cây đèn thần đang cháy, ánh đèn tỏa ra chín vầng hào quang, chiếu sáng xung quanh.

Đây là một tòa miếu thờ cổ xưa dựng lên từ đá tảng, các vách tường đều vụn nát, mái ngói trên đỉnh miếu gần như đã rơi hết, chỉ có một pho tượng thần làm từ đất sét ở dưới ngọn đèn thần là sạch sẽ không nhuốm bụi trần.

Nhìn qua cửa sổ của miếu hoang thì phát hiện pho tượng nọ mặt mày nanh ác, thè ra cái lưỡi dài một thước, lông đen phủ kín người tựa như một pho ác quỷ, cực kỳ dữ tợn khủng bố.

Hai người Quách Dịch kinh hồn nhìn qua, không dám vào trong. Nhưng mà trong khoảnh khắc đó, Quách Dịch lại trông thấy cái bóng màu đen, hình như nó đang quỳ lạy trước pho tượng thần quỷ mị.

"Ngươi có thấy không, cái bóng màu đen kia rất quen thuộc." Quách Dịch dừng lại, định leo lên núi hoang, đi vào miếu cổ xem rốt cuộc là ai đang ở trong đó.

Hoa Nhị Lâu nghĩ lại mà rùng mình, gật đầu đáp: "Ta cũng có cảm giác quen thuộc như đã trông thấy ở địa phương nào đó."

Hai người kinh sợ một hồi, quay ra nhìn nhau, đồng thời kêu lên.

"Tiểu Yên."

"Tiểu Yên cô nương."

Quách Dịch dứt khoát bác bỏ: "Không thể nào, hai gã đàn ông còn phải thấp tha thấp thỏm, nàng dám ở đây một mình?"

"Chuyện này không nói trước được. Lần đầu tiên gặp Tiểu Yên Cô nương, ta thấy nàng bay ở trên trời như nữ quỷ. Lúc ấy ta còn tưởng bị hoa mắt, lúc này nhìn lại đúng là không nhầm." Hoa Nhị Lâu phản đối.

Ngay cả Vũ Thánh cấp cao đã mở ra Tu Tiên Chi Môn cũng không thể bay trên trời, Tiểu Yên làm được bằng cách nào? Chẳng lẽ nàng che giấu thực lực? Hay nàng thực sự là nữ quỷ?

"Đi, chúng ta lên núi thử xem." Hoa Nhị Lâu mặt đầy vẻ không tình nguyện bị Quách Dịch lôi sềnh sệch lên núi hoang.

Núi hoang thê lương, cổ thụ đổ nát, bóng đêm rập rờn như đang đi lại trong khu rừng của quỷ.

Gió lạnh u u, lùm cây bãi cỏ truyền ra từng hồi tiếng gặm nhấm kỳ dị.

Trên đường đi, mấy lần Hoa Nhị Lâu định quay đầu bỏ chạy nhưng bị Quách Dịch bắt lại, cầm chân hắn như đang lôi một con lợn chết, từng bước từng bước đi lên đỉnh núi.

"Ngươi đang đi tìm chết, đây là núi quỷ."

"Núi quỷ cũng phải vào, ta đã hứa chiếu cố nàng thì tuyệt không nuốt lời." Quách Dịch đáp.

Hoa Nhị Lâu bị Quách Dịch kéo dưới mặt đất, xem ra còn rất hưởng thụ, cười nói: "Vậy đêm hôm đó là ai bỏ mặc không quản, còn giúp ta mở đại môn?"

Quách Dịch ném hắn xuống đất, há miệng mắng: "Ai biết con lợn mập mạp nhà ngươi cưới được tám lão bà..." Nói đoạn liền lao vào định xẻo mấy khối mỡ của hắn xuống.

Hoa Nhị Lâu né tránh chật vật như một con heo rừng, vội nói: "Căn cứ vào kinh nghiệm của ta, tiểu tử ngươi có tình ý với Tiểu Yên cô nương nên mới có cách làm cực đoan như thế, đó là thăm dò nàng. Nếu đêm đó ta thực sự bước vào đại môn, nhất định ngươi sẽ xông vào liều mạng với ta."

"Con lợn nhà ngươi đừng có đoán mò, ai có tình ý với tiểu nữ hài như vậy. Ánh mắt của bổn thiếu gia rất cao, ít nhất cũng phạt đạt tới trình độ của Yến Hồng Lệ mới được ta chú ý."

Hoa Nhị Lâu tỏ vẻ từng trải, nói: "Ngươi đừng có chối. Đàn ông vốn là ti tiện như vậy, khi được gái yêu thường hay lộ vẻ trang B, làm nhiều việc để đo đếm tình cảm của người con gái này. Đây là loại cách làm được một mất mười, kết quả thường rất tồi tệ."

"Kẻ non nớt như ngươi thường phạm loại sai lầm này trong tềnh yêu. Ta thì không, nếu có ai yêu ta, ta lập tức cưới làm vợ." Hoa Nhị Lâu nói lời thấm thía như đang truyền thụ kinh nghiệm cho đồ đệ.

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì." Quách Dịch cắm đầu chạy lên đỉnh núi, tốc độ càng lúc càng nhanh, sau cùng đã tăng lên mức cao nhất, phi như một cái bóng trên đường núi.

"Còn bảo không quan tâm, chim non à!"

Hoa Nhị Lâu nhìn theo bóng lưng của Quách Dịch mà thở dài, đột nhiên bốn phía âm phong lồng lộng như ngàn vạn âm binh ùa tới, dọa gã run rẩy cả người, vội vàng đuổi theo Quách Dịch, hét lớn: "Móa, gặp quỷ rồi, chờ ta một chút!"

Chẳng biết ngọn núi hoang này vắng bóng người bao năm rồi, lối mòn đã biến mất, trên ngọn có gốc cây già, nhìn qua như một con người, tí chi, đầu lâu, có đủ cửu khiếu, tọa lạc trên đỉnh núi như Cự Nhân. Trên cây có mấy con quạ đang bay lượn, kêu trong đêm lạnh thê lương.

Dưới gốc cây già là một ngôi miếu lụi bại như lão nhân già cỗi đã trải qua vô số năm tháng, dường như thời gian đã xóa mờ tất cả.

Mái ngói của miếu cổ đã rơi gần hết, tường đất mục nát thủng lỗ chỗ, tựa như đụng nhẹ một cái là sụp đổ.

Trong miếu cổ lóe lên ánh đèn dầu yếu ớt, lờ mờ có thể nghe được tiếng niệm phật hiệu truyền ra từ trong cổ miếu, tiếng tụng kinh truyền lên từ dưới lòng đất ở xung quanh. Tựa như có ngàn vạn tăng lữ bị mai táng dưới đất đang đồng đoạt tụng niệm kinh văn thời viễn cổ.

Ở trước cửa miếu, trên bia đá bị phong hóa có khắc ba chữ lớn.

"Bồ Đề Miếu."

Hoa Nhị Lâu nhìn thấy tấm bia đá, sắc mặt càng tái nhợt, sợ đến nỗi ngã ngửa ra sau, thiếu chút nữa đã bị hù chết.

Quách Dịch liền hỏi: "Rốt cuộc là Bồ Đề miếu này có bí mật gì?"

Cả người Hoa Nhị Lâu như muốn nhũn ra, mấy lần đứng dậy mà không được, cuối cùng nằm luôn trên mặt đất, nói: "Nó là một cấm kị của U Cấm thành. Truyền thuyết kể rằng, năm ngàn năm trước, nơi này không gọi là U Cấm thành, mà gọi là U Thành. Đây là Thánh Thành tu tiên đệ nhất U Linh sơn mạch, cường giả xuất hiện liên tục, cao thủ như cải trắng. Có một lão tăng gọi là Bồ Đề đến đây để truyền giáo. Lão tăng này có tu vi cực kỳ cao thâm, chỉ cần một câu phật ngôn đã có thể đành bại toàn bộ cao thủ trong U Cấm thành."

"Phật giáo được ca tụng ở U thành, Bồ Đề miếu được thành lập, đệ tử cửa Phật cả ngàn vạn, cường thịnh huy hoàng. Giữa lúc ấy, không ai ngờ lão tăng Bồ Đề lại phát điên, biến thành quỷ dữ, tàn sát gần hết người trong U thành, ngay cả đệ tử phật môn cũng không may mắn thoát khỏi. Đêm đó, máu chảy thành sông, thi cốt thành núi, U thành cũng biến thành địa ngục."

Quách Dịch nhìn tòa miếu thờ đã sắp hóa thành bụi đất ở trước mắt, thở dài, không ngờ nơi đây cũng từng có một quá khứ huy hoàng.

"Về sau thì sao?"

Hoa Nhị Lâu tiếp tục nói: "Trong lúc U thành sắp hóa thành tro bụi, đời thành chủ đầu tiên của U Cấm thành xuất hiện! Không ai biết người này là nam hay nữ, chỉ biết giữa hắn (nàng) và lão tăng Bồ Đề hóa điên đã xảy ra một trận chiến kinh thiên động địa, đánh đến nỗi núi sông nghiền nát, nhật nguyệt run rẩy. Sau cùng, đời thành chủ thứ nhất đã trấn áp được lão ma, từ đó về sau liền ở lại U thành. Đồng thời lại thêm một chữ "Cấm" vào tên của tòa thành, đổi danh thành U Cấm thành."

Một cao tăng đắc đạo phát điên, hóa thành quái vật dữ tợn giết người không chớp mắt? Trong này có ẩn tình gì?

Dãy lâu đài, cung điện ngoài miếu cổ là thế nào? Bóng người trong cung điện, ánh đèn trong lâu đài thứ gì, là người hay quỷ?

Quách Dịch đột nhiên nhớ lại một màn trên đỉnh núi, có một lão nhân bị nhốt trong thần tháp, lại còn mỉm cười với hắn. Sau đó Lý Tiểu Yên cũng lên núi, lẽ nào là trùng hợp?

Hoa Nhị Lâu khuyên nhủ: "Đó là cấm địa, không vào thì hơn."

Quách Dịch nhìn về phía Bồ Đề miếu, cuối cùng vẫn quyết định đi vào tìm kiếm đến cùng. Thế nhưng hắn còn chưa đặt chân vào thềm đá, cả ngọn núi đã rung động mãnh liệt, bầy quạ trên cây kêu váng lên, khủng bố như tiếng người rú lên trước khi chết, vô cùng đáng sợ.

Từng luồng gió lạnh tràn qua, tượng thần trong miếu cổ bỗng hóa thành một tôn Phật đà trang nghiêm, từ bi phổ độ. Trên đầu đức Phật tỏa ra ngàn vạn hào quang, tựa như có thể tinh lọc hết thảy dơ bẩn trong thế gian.

Giật mình nhất là, bóng người quỳ dưới pho tượng đã biến mất.

"Quỷ dữ hóa phật đà, cái bóng biến mất?"

Núi này không cao, cây cối thưa thớt, từ dưới núi có thể nhìn thấy toàn cảnh quanh miếu. Từ đầu tới giồ, Quách Dịch không thấy bóng người nào ra khỏi cổ miếu, vậy rốt cuộc là cái bóng kia đã biến đi đâu?

-------------------------------------------------------

(1) khẩu vị nặng: sở thích quái dị.

Ban đầu có nghĩa xấu, dùng để chỉ điều mà mọi người không chấp nhận được. Nhưng sau này văn hóa thay đổi, nó biến thành nhãn hiện của cá tính, đại loại là sexy, quyến rũ, bạo lực...

(2) (trang B: làm bộ làm tịch, ra vẻ ta đây)

Quảng cáo
Trước /17 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Huyền Kính Tư

Copyright © 2022 - MTruyện.net