Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tiên Bảng
  3. Chương 17 : Người đã chết hồn vẫn sống
Trước /17 Sau

[Dịch] Tiên Bảng

Chương 17 : Người đã chết hồn vẫn sống

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vì sao Quách Dịch lại xuất hiện ở Trường Cốc quốc? Ngay cả hắn cũng đang muốn hỏi vấn đề này.

Hắn nhớ lúc ấy đang đánh với Yến Khuyết, vốn đang chiếm thượng phong, đã đâm một chỉ đâm vào mi tâm của Yến Khuyết, đột nhiên đan điền rung động, thân thể khựng lại trong một sát na, Tu Tiên Chi Môn mở ra đúng trong lúc nguy cấp. Yến Khuyết nắm được cơ hội, đâm hai thanh đoản kiếm vào bụng của gã. Nào ngờ mũi kiếm lại đâm vào hai đạo Tu Tiên Chi Môn.

Quách Dịch mất đi tri giác vào lúc đó, khi tỉnh lại đã xuất hiện trong vương thành của Trường Cốc quốc. Điều làm hắn câm nín nhất là U Cấm lệnh treo ở trước ngực đã bị lấy mất.

"Gặp trộm rồi."

Quách Dịch đứng dậy ở ven đường, phát hiện mình đã bị lấy hết đồ đạc, ngay cả 《 Cửu Biến Huyền Hỏa Quyết 》 của Cơ U Nhiên cũng biến mất. May mà hắn vẫn nhớ được Xích Hỏa Thiên, không thì đúng là khóc không hết nước mắt.

"Tên trộm trời đánh, để ta bắt được thì đừng có trách, trời ơi, trộm ơi là trộm... " Quách Dịch vừa chửi mắng vừa đi vào vương thành của Trường Cốc quốc.

Đây là thành trì của phàm nhân nên không thấy Vũ Thánh. Người mạnh nhất mới đạt đến tầng tám 《 Đại Võ Kinh 》, đã là đại tông sư của vương thành.

Quách Dịch nghe ngóng một hồi mới biết nơi này cách U Cấm thành chín vạn dặm, có cưỡi Thiết Đề thú cũng phải chạy mất chín ngày mới về được, lập tức mắng to xui xẻo: "Tên trộm đáng ghét, trộm U Cấm lệnh thì thôi, lại còn quẳng lão tử ra ngoài chín vạn dặm."

Lúc này hắn đã mở được Tu Tiên Chi Môn, cảm nhận được một dòng linh khí rất nhỏ lưu động trong thân thể, nhưng thời gian duy trì không dài, quấn một vòng ngoài Tu Tiên Chi Môn rồi tan rã, không thể vào trong.

Vượt qua Tu Tiên Chi Môn mới có thể đặt chân lên Tu Tiên Lộ. Đây là cửa ải khó khăn nhất. Vô số người bị ngăn ở ngoài Tu Tiên Chi Môn, có nhiều cao thủ 《 Võ Bảng 》khốn khổ vì giai đoạn này, cả đời vô vọng bước lên Tu Tiên Lộ.

"Sao lại có hai đạo Tu Tiên Chi Môn? Chẳng lẽ ta có thể bước vào hai đạo Tu Tiên Lộ bất đồng? Hay là ta chỉ có thể chọn một trong hai con đường?"

Quách Dịch suy nghĩ hoài vẫn không giải thích được, cuối cùng quyết định trở về U Cấm thành để hỏi ý kiến Cơ U Nhiên, có lẽ nàng biết được gì đó.

Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Hai anh em Lý Tiểu Yên là đệ tử chi thứ của một gia tộc trong Trường Cốc quốc. Ngày xưa hai người tu vi còn yếu, bị người ức hiếp nên mới phải tìm tới U Cấm thành. Bây giờ hai người đều có tu vi Vũ Thánh, sao lại không về gia tộc?"

"Ngay cả Vũ Thánh cũng e ngại, chẳng lẽ Lý gia có bí mật gì?" Quách Dịch càng nghĩ càng hiếu kỳ, quyết định đi tìm lời giải.

Vương thành không lớn, Quách Dịch nhanh chóng dò la được tin tức liên quan. Quả là có một đại gia tộc họ Lý, gia chủ là thái sư của Trường Cốc quốc.

Một cụ già nói với Quách Dịch: "Lý thái sư là thần tiên của Trường Cốc quốc, đã sống hơn ba trăm năm. Con cái đã truyền được chín đời, cả gia tộc có hơn vạn người."

Gia tộc hơn vạn người, đúng là đại gia tộc, xem ra Lý thái sư ít nhất cũng đạt đến cảnh giới Linh Giả.

Quách Dịch đã hiểu được lý do hai huynh muội không về nhà. Nhưng nguyên nhân gì khiến họ rời đi?"

Lão nhân kia thần bí hề hề nói: "Nghe nói tối qua ma quỷ tới làm loạn Lý phủ, bát thái phu nhân thiếu chút nữa đã bị nữ quỷ dọa điên."

Hắn không tin ma quỷ, hỏi: "Bát thái phu nhân là ai?"

"Là phu nhân thứ tám của Lý thái sư, thọ hơn hai trăm tuổi." Lão nhân đáp.

"Là seo nhỉ?" Quách Dịch có phần kinh ngạc, theo lý thuyết thì địa phương nhỏ nhoi như Trường Cốc quốc này, xuất hiện một Linh Giả đã khó, vậy mà lại có hai. Chẳng lẽ Lý gia là gia tộc tu tiên?

Linh Giả lại bị nữ quỷ dọa điên, thế là thế nào nhỉ?

Quách Dịch vốn chỉ định hỏi đường, không ngờ lại được nghe mấy tin tức này, đang định tặng cho ông già ít tiền thì mới nhớ ra thân phận một nghèo hai trắng, nửa xu cũng không có của mình.

Ông già nọ đột nhiên kéo kéo Quách Dịch, chỉ vào một thiếu niên đi ở giữa đường: "Đó là con ruột của Bát thái phu nhân."

Hắn híp mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một thiếu niên có nét tương đồng với Lý Nguyên. Lúc này thiếu niên kia đang lẩm nhẩm gì đó, thần sắc hoảng hốt, lo lắng như trúng tà.

Hắn cảm ơn ông cụ xong, liền đi theo thiếu niên nọ, nghe gã thì thào: "Tiểu Yên muội muội về đòi mạng rồi, mọi người phải chết... "

Quách Dịch đi theo gã đến trước một phủ đệ rất lớn, bên trên đại môn sơn vàng là một bức hoành phi ghi ba chữ lớn "Phủ Thái Sư."

Đại môn đóng chặt, hình như có máu tươi bám trên vòng cửa, bước vào phủ là ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

Thiếu niên kia lẩn thẩn đẩy cửa vào phủ thái sư. Quách Dịch đang đắn đo suy nghĩ, chợt có tiếng quỷ khiếu vang lên trong phủ, tựa như có vô số oan hồn đang gào khóc trong đó.

"Bành!"

Thiếu niên vừa vào phá đại môn lao ra ngoài, mắt đầy tơ máu như muốn lồi ra, vừa quỳ lạy vừa gào khóc: "Tiểu Yên muội muội tha mạng, đều là tại mẫu thân ta hại chết ngươi, không phải ta... "

"Uỳnh!"

Thiếu niên nọ còn chưa gào khóc xong, từ trong đại môn lại bay ra vô số thi thể. Đống xác này không có vết thương, nhưng khuôn mặt đều hiện lên sự sợ hãi tột cùng, tựa như bị dọa chết vậy, cũng không biết là họ đã gặp phải sự vật khủng bố gì trước lúc tử vong.

Xác chết không ngừng bị ném ra từ trong phủ đệ, tổng cộng hơn trăm người. Dù cho hiện tại là ban ngày, nhưng người người đều cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn lập tức tránh xa nơi này.

Quách Dịch rung động trước kỳ cảnh, lại gần đỡ thiếu niên sắp phát điên, hỏi: "Tiểu Yên muội muội là ai?"

"Á! Tiểu Yên muội muội, không phải ta làm, không phải ta... " Thiếu niên kia chỉ vào trong cửa lớn, hoảng sợ kêu to rồi lao vào như trúng tà.

"Chẳng lẽ Tiểu Yên thực sự ở trong đó."

Quách Dịch đi vào trong nỗi nghi hoặc, nhưng hắn vừa vào liền bị cảnh tượng trước mặt dọa hoảng hồn. Người chết nằm đầy dưới đất, trên người không có vết thương, cũng bị dọa chết như đám thi thể ngoài kia. Không biết thiếu niên nọ đã chạy đi đâu mất rồi.

Từ chỗ sâu trong phủ đệ truyền ra tiếng khóc sởn tóc gáy, vô cùng thê lương, khiến người ta không rét mà run.

Quách Dịch ngừng thở, cố gắng khống chế tâm tình của mình, đi về phía phát ra tiếng khóc. Xác chết nằm la liệt trên đường, hắn không muốn đếm nữa, bởi vì số lượng quá nhiều, đếm không xuể. Quách Dịch xuyên qua ba khu biệt viện, bỗng thấy một gian nhà đá lụp sụp. Nơi này vô cùng hoang vu, đối lập hoàn toàn với tòa phủ đệ hoa lệ.

Hai thi thể bị đóng đinh ở trên vách tường đá, một ông già râu trắng, một mỹ phụ trung niên, bề ngoài rất lộng lẫy quý phái, đạo vận uẩn hàm trong thân thể, đan điền bị đào rỗng, linh khí không ngừng tan ra.

Lúc này, thi hài còn lưu lại chút hơi ấm như mới chết không lâu. Hai người này là Lý thái sư và bát thái phu nhân.

"Linh Giả cũng bị giết, đến cùng là bọn họ chọc phải thứ gì?"

Cứ ngỡ thiếu niên nọ đã phát điên, nhưng lúc Quách Dịch sắp đi vào thạch thất thì hắn mở miệng ngăn lại: "Ngươi không thể đi vào."

Quách Dịch hỏi: "Tại sao?"

Đôi mắt thiếu niên nọ đỏ au, nói: "Bởi vì trong đó còn một thi thể, hơn nữa thi thể đó đã hóa thành lệ quỷ."

"Thi thể của ai?" Quách Dịch lại hỏi.

Thiếu niên đáo: "Muội muội cùng cha khác mẹ của ta."

"Tiểu Yên muội muội?" Quách Dịch đưa tay nhấc bổng thiếu niên, đẩy cửa ra, bước vào. Đây là một hầm băng cỡ lớn, bên trong rất tối tăm, ánh sáng mặt trời chiếu vào chỉ soi được một khoảng mờ mờ.

Hầm băng chia làm ba tầng, càng đi xuống càng lạnh lẽo, thi thoảng lại có tiếng hạt nước rơi xuống lách tách. Tầng ba vô cùng rét buốt, ngay cả Quách Dịch cũng có cảm giác bị đông cứng, thiếu niên bị hắn xách theo càng thảm hơn, run rẩy lẩy bẩy, trên mặt đã kết lại một tầng băng mỏng.

Thiếu niên nói đứt quãng: "Năm... năm năm trước, mẫu thân... hại chết Tiểu Yên muội muội, vì... vì sợ người biết, nên để thi thể của nàng... ở dưới đáy hầm băng."

Quách Dịch không tin thiếu niên này, bởi vì hắn mới chia tay Lý Tiểu Yên chưa được bao lâu, sao nàng có thể chết từ năm năm trước được.

Nhưng khi hắn xuống tầng hầm thứ ba, nhìn thấy nữ hài nằm trong băng, đầu óc oanh một cái, thân thể không cử động được, suýt nữa thì nằm rạp xuống đất.

Đó là một thi thể tái nhợt, mặc dù tuổi tác còn nhỏ nhưng Quách Dịch khẳng định Lý Tiểu Yên và cái xác này là cùng một người. Bởi vì hai người không chỉ giống nhau bề ngoài, mà giống cả nội hàm bên trong.

"Thi thể của Lý Tiểu Yên nằm ở dưới này từ năm năm trước, vậy Lý Tiểu Yên mà ta biết là ai? Không, các nàng là một... "

"Chẳng lẽ ta nhìn thấy oan hồn của nàng?" Quách Dịch rối loạn, sống lưng lạnh toát.

Hắn hỏi: "Lý Nguyên có biết gì không?"

"Không biết, chỉ có ta và mẫu thân biết chuyện này." Thiếu niên nọ cảm thấy kỳ quái, không hiểu vì sao trông Quách Dịch còn sợ hơn hắn, lại nói: "Năm năm trước, Tiểu Yên muội muội chết, Lý Nguyên cũng biến mất."

"Năm năm trước có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ thế giới này thực sự có quỷ?"

Đột nhiên, hắn cảm giác được có một bóng đen hiện lên ở sau lưng, xoay lại thì không phát hiện được gì. Chẳng lẽ hoa mắt? Quách Dịch quay người nhìn xuống hầm băng, chợt phát hiện thi thể của Lý Tiểu Yên đã biến mất.

Hầm băng chỉ có một cánh cửa, hơn nữa một mực nằm trong tầm mắt của Quách Dịch. Thi thể đâu rồi? Chẳng lẽ thi thể tự mình ra ngoài?

Quách Dịch nghĩ mãi không ra, quay lại hỏi thiếu niên: "Ngươi có thấy gì không?"

Thiếu niên im lặng không nói, hóa ra đã chết rồi. Tròng mắt nhô cao, đồng tử phình to, miệng há hốc, da mặt nhăn nheo vặn vẹo, rõ ràng là sợ quá mà chết.

"Vừa rồi, rốt cuộc là hắn đã thấy cái gì?"

Quách Dịch đặt thi thể của thiếu niên vào trong hầm băng, trong đầu không ngừng hiện lên bóng dáng của Lý Tiểu Yên, trong lòng tràn đầy nghi kị: "Người con gái ở với ta là nữ quỷ thật sao?"

Hắn hoảng hốt ra khỏi phủ thái sư, không nhận ra có một thân ảnh màu đen đứng trên nóc phủ. Lúc này, cái bóng đó nhìn hắn một lần cuối cùng, sau đó hóa thành một làn khói xanh hư ảo, dần dần tan biến trong không khí.

Xuyên qua tường thành nguy nga mà băng lãnh, có thể nhìn thấy một đụn mây như hỏa diễm ở nơi xa xa. Trong mây là một chiếc xe cổ xưa bốc cháy phừng phừng do dị điểu kéo, bay rập rờn về phía tường thành.

Tiếng sáo ngọc vọng lại từ phương xa, khi mau khi chậm, khi thấp khi cao, phiêu đãng dưới ánh tà dương. Tiếng sáo mang theo âm hưởng sát phạt, tựa như một kiếm khách sắp sửa rút kiếm, đâm vào trái tim kẻ thù.

Quách Dịch nhìn về phía cổ xa, nhỏ giọng thì thào: "Sát khí thật nồng, không biết người nào sắp bị xui xẻo."

Quảng cáo
Trước /17 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hãy Kể Giấc Mơ Của Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net