Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 8 Quan Chiến
Dịch Ái Biệt Ly
Nguồn tangthuvien.com
Ngoài cửa, trời đêm dịu dàng như làn nước.
Sau khi Từ Thanh Phàm đi ra khỏi phòng, mới phát hiện màn đêm đã buông xuống, một mảnh trăng, trời đầy sao sáng. Nhớ lại một chút bầu trời đêm tối thui ở nam hoang, dường như hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.
Từ Thanh Phàm nhớ rất rõ, lần luyện công này của hắn là bắt đầu từ sáng sớm. không ngờ một ngày thời gian đã trôi qua như thế.
Điều này vẫn là công lực của Từ Thanh Phàm hiện giờ còn tương đối bạc nhược, nếu là những cao thủ có tu vi đạt đến kết đan kỳ, thời gian một lần bế quan dài mấy tháng thậm chí là mấy năm, đều là chuyện bình thường. cửa ái khó nhất Lục Hoa Nghiêm thường cảm thán, tu luyện không có tháng năm, trong núi không có giờ giấc.
Nghĩ kỹ lại, tuy nói người tu tiên có tuổi tác hơn xa người thường, nhưng mà trong một đời thời gian dùng để tu luyện thì chiếm phần lớn. cho nên nói, nếu chỉ là so sánh về thời gian vui vẻ nghỉ ngơi bình thường, người tu luyện cũng không thấy nhiều hơn so với người thế tục. hơn nữa để tồn tại mà phải bất đắc dĩ bận rộn hơn phàm nhân nhiều, người tu luyện để trường sinh mà gian khổ nỗ lực không kém chút nào. Thế gian đều nói thần tiên tiêu dao, những người tu luyện này cũng xem là thần tiên trong mắt người thế tục rồi, nhưng nỗi khổ không nói được ở trong đó thì có ai hiểu chứ?
Từ Thanh Phàm tính thích yên tĩnh, không thích náo nhiệt. tuy rằng bây giờ đã là ban đêm, nhưng lục này các chỗ trong Cửu Hoa Sơn vẫn còn có thân ảnh hoạt động của rất nhiều đệ tử cấp thấp. cho nên sau khi ra khỏi Trường Xuân Cư, hắn không tự giác được vẫn lựa chọn đường nhỏ làm phướng hướng tản bộ của mình. Trong lúc vô ý, Từ Thanh Phàm càng đi càng hẻo lánh. Đến sau này, thậm chí trong lúc bất tri bất giác đến hậu sơn, nơi đây từ trước đến nay không có một bóng người nào.
Do đại bộ phận kiến trúc và động phủ của các vị tu sĩ của Cửu Hoa Môn đều là xây dựng ở sườn núi phía trước nơi có nhiều linh khí, cho nên môi trường của hậu sơn cũng không có thay đổi nhiều, vẫn là như cũ cây cối rậm rạp, xum xuê. Phối hợp với gió nhẹ buổi đêm, bóng cây trải dài, ánh trăng xuyên thấu, tạo nên một bức tranh núi non trong đêm thật là đẹp. nhìn thấy trước mắt cảnh đẹp như vậy, Từ Thanh Phàm những ngày này bởi vì công lực vẫn không thể tăng tiến mà tỏ ra có chút tâm tính nôn nóng, trong chốc lát liền nhẹ nhàng bình yên trở lại, bắt đầu trở nên yên tĩnh siêu thoát.
Cảm nhận mộc ất chi khí nơi này tinh khiết nồng đậm và không khí trong lành, Từ Thanh Phàm không khỏi tinh thần đại chấn. bởi vì ở đâu cây cỏ hoa lá rất nhiều, cho nên mộc ất chi khí nồng đậm hơn rất nhiều so với Trường Xuân Cư của Lục Hoa Nghiêm.
Hít sâu một hơi do hương vị hoa cỏ nơi này mang đến, trong lòng Từ Thanh Phàm âm thầm hạ quyết tâm, đợi đến khi bản thân có tư cách tự mình mở động phủ, nhất định phải xây dựng ở nơi này. Không chỉ là bởi vì ở đây mộc ất linh khí nồng đầm có thể trợ giúp cho việc tu luyện của bản thân, mà còn là bởi vì không khí yên tĩnh ở đây.
Hắn thích cảm giác yên tĩnh này.
Trong lúc Từ Thanh Phàm vừa đi vừa cảm nhận cảnh đẹp của hậu sơn, đột nhiên một trận mãnh liệt ba động của ngũ hành linh khí từ hậu sơn nơi xa truyền tới, làm loạn lên không khí yên tĩnh của hậu sơn. Ba động kịch liệt đó, làm cho Từ Thanh Phàm cảm thấy giống như có người đang thi triển đấu pháp ở bên cạnh mình.
Hướng về phía linh khí ba động nhìn xem, mới pháp hiện nơi linh khí ba động kỳ thật cách hắn rất xa. ở trong khung cảnh yên tĩnh buổi đêm, Từ Thanh Phàm mơ hồ có thể thấy được nơi xa hình như có kim quang và hồng quang không ngừng chớp động.
“Chẳng lẽ là có người tu tiên đang giao đấu ở đây?” nhìn kim quang và hồng quang ở nơi xa, Từ Thanh Phàm nhíu mày thầm nói. Từ Thanh Phàm không khỏi một lần nghe sư huynh Nhạc Thanh Nho nói qua, bởi vì hậu sơn rất ít bóng người, cho nên thường xuyên làm nơi cho những đệ tử cấp thấp của Cửu Hoa Môn giải quyết ân oán tư tình.
Thế thì kim quang và hồng quang rõ ràng là quang mang mà người tu luyện kim hệ đạo phạp và hỏa hệ đạo pháp thi triển ra, chỉ nhìn ba động mãnh liệt như thế, thì biết kịch đấu của hai người ở nơi xa hẳn rất không đơn giản, ít nhất đã là tu vi luyện khí hậu kỳ rồi, thậm chí còn có khả năng là cao thủ tích cốc kỳ!
Phải biết rằng, tuy trong Cửu Hoa Môn có hơn hai ngàn tu sĩ, nhưng có thế đạt đến đại cao thủ kết đan kỳ lại chỉ có ít ỏi mấy mươi người. hơn nữa những cao thủ này cũng phần nhiều là ở trong tình trạng bế quan tu luyện, muốn cảnh giới gia tăng để tăng thêm thọ nguyên. Dưới Kết Đan kỳ là Linh Tịch kỳ, nhưng cao thủ này đều có thiên tài có thể sẽ đột phá đến Kết Đan Kỳ, nhận được sự bồi dưỡng trọng điểm của Cửu Hoa Môn, cho nên cũng là rất ít quản những chuyện xảy ra.
Cho nên gọi là lão hổ không ở trên núi, hầu tử liền xưng vương. Cho nên ở trong Cửu Hoa Môn, trước đến nay đều là do luyện khí kỳ và tích cốc kỳ tiếp đãi và xử lý các công việc trong cốc, mà đệ tử luyện khí hậu kỳ bình thường đã là tự mình quản lý, đệ tử tích cốc kỳ càng là phần lớn do các sư phụ khác trực tiếp quản lý cụ thể. Ví dụ như Từ Thanh Phàm vừa vào Cửu Hoa Môn liền gặp được Lý Vũ Hàn, Thịnh Vũ Sơn chính là như vậy. cho nên giữa những tu sĩ này có chuyện tư đấu lẫn nhau đều là rất thường thấy.
Vốn dĩ lấy tính cách cũ của Từ Thanh Phàm, hiểu được người đọc sách thường nói nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, gặp được sự tư đấu của người khác nhất định là lười nhác tránh ra xa giả với như không thấy.
Nhưng tình hình lần này lại có chút không giống vậy. nghĩ Từ Thanh Phàm từ khi tiến vào thế giới tu tiên đến bây giờ, đã đủ mười năm rồi. nhưng mười năm nay để bảo thù, cũng để giúp đỡ Lục Hoa Nghiêm tăng tiến công lực, Từ Thanh Phàm trước đến nay là ngoài tu luyện chỉ là tu luyện, ngoài công pháp “Khô Vinh Quyết” thiếu sót, ngay cả đạo pháp thực dụng đềy không có luyện qua cái nào. Còn về chiến đầy với các tu sĩ khác, càng là từ trước đến nay chưa hề chứng kiến qua. Cho nên lần này thật không dễ gặp được có tu sĩ đang tư đấu, trong lòng do dự một lát, cuối cùng vẫn là nhịn không được hiếu kỳ trong lòng, hướng tới nơi linh khí ba động đó chạy qua.
Từ chỗ mà Từ Thanh Phàm vừa mới lưu lại đến chỗ những quang mang màu đỏ và màu vàng bắn ra, thoạt nhìn hình như cũng không phải là đặc biệt xa, nhưng thật sự khi đi đến nơi đó, mới phát hiện khoảng cách mười mấy dặm, hơn nữa ở giữa lại là một mảnh rừng cây rậm rạp. cũng may là mười năm nay Từ Thanh Phàm không tu luyện mất công, tuy không thể có đạo pháp thực dụng cụ thể gì, nhưng sau khi tu luyện đến Luyện Khí hậu kỳ cũng là mắt tinh tai thính thân thể nhanh nhẹn khỏe mạnh, hơn nữa bản thân hắn cũng có một số khinh công của thế tục, cho nên trong khu rừng cũng xuyên qua cực nhanh, sau đó không lâu liền đến nơi xảy ra kịch đấu.
Khi Từ Thanh Phàm đến cách chỗ kịch đấu không xa, trước tiên là trốn sau một cây lớn trốn kỹ, nếu không thì phải là không cẩn thận bị hai bên đang giao đấu phát hiện ra thì không dễ giải thích.
Định thần vừa nhìn, mặc dù trong lòng có chút chuẩn bị, nhưng Từ Thanh Phàm vẫn không khỏi há mồm kinh ngạc, bởi vì cuộc đấu trước mắt quá kịch liệt rồi. kịch liệt vượt qua sư tưởng tượng của hắn.
Chỉ thấy hai người thanh niên tầm hơn 20 tuổi, một người tòan thất toát ra hỏa diễm hừng hực, khi giơ tay nhấc chân sẽ tạo nên từng trận sóng lửa tuôn ào ào nhanh chóng đến người thanh niên khác, giống như hỏa thần tại thế. Mà người thanh niên khác lại toàn thân chớp lên kim quang, vừa tránh những đợt sóng lửa tuôn đến, vừa từ ngón tay bắn ra từng đạo kim quang, kim quang hóa thành từng đạo kiếm khí sắc bén không ngừng công kích lại, giống như chiến thần giáng lâm.
Hai người này đạo pháp cao thâm, uy lực phá hoại cực lớn. chỉ thấy xung quang chiến trường của hai người này, bất luận là đất đá hay là cây cối toàn bộ đều bị hủy hầu như không còn gì, thậm chí ngay cả mặt đất dày như vậy đều bởi vì hai người đạo pháp mạnh mẽ mà sinh ra những vết rách lớn. người thanh niên sử dụng hỏa diễm thì độ nóng của hỏa diễm trên người rất là cao, lại có thể đốt cháy hóa lỏng đất đá xung quanh, mà người thanh niên khác cũng không chút thua kém, từng đạo kim kiếm bắn ra từ ngón tay sắc bén vô cùng, uy lực bổ sơn tách đá.
Tốc độ giao đấu của hai người rất nhanh, vừa công kích vừa di chuyển vừa tránh né công kích của đối phương. Nghĩ đến hai người đều học qua một số đạo pháp gia tăng tốc độ di chuyển, cho nên tốc độ di chuyển rất nhanh, sau lưng thậm chí còn mang theo từng đạo tàn ảnh. Mà những sóng lửa, kiếm khí đó vì không đánh trúng đối thủ mà bắn ra xung quanh, càng làm cho phạm vi phá hoại xung quanh tăng lên nữa.
“Đây mới là uy lực thật sự đạo pháp của người tu tiên!” nhìn cảnh tượng trước mắt, Từ Thanh Phàm đáy lòng rung động, không khỏi âm thầm nghĩ đến. “đây vẫn chỉ là uy lực đạo pháp do luyện khí kỳ thi triển, thế thì nếu là tu sĩ lợi hại hơn, đạo pháp thi triển sẽ là uy lực như thế nào đây chứ?”
Từ Thanh Phàm nhìn thấy hai người thanh niên trước mắt còn trẻ hơn cả mình, trong lòng ngưỡng mộ vô cùng. Nghĩ đến hai người này hẳn là cái gì đó được gọi là thiên tài rồi, vẻn vẹn dựa vào thiên phú của chính mình, dĩ nhiên khi tuổi còn trẻ như vậy tu vi có thể đạt đến luyện khí hậu kỳ! nghĩ đến đây, trong lòng của Từ Thanh Phàm không khỏi có chút mất mát.
Nhìn thấy uy lực hai người tu luyện đạo pháp sinh ra, liên hệ nghĩ đến bản thân mình vì tu luyện “Khô Vinh Quyết” mà uy lực chỉ có bằng một nửa đạo pháp của người tu luyện bình thường, loại mất mát này ở trong lòng của Từ Thanh Phàm càng gia tăng mạnh mẽ.
Nhưng Từ Thanh Phàm dù sao cũng không phải là kiểu người thích thở ngắn than dài với bản thân, chỉ nhè nhẹ lắc đầu một chút, đem loại ý nghĩ không bình thường này vứt đi tiếp tục chuyên tâm xem trận đấu trước mắt. dù sao chiến đấu loại này cũng không phải là bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể thấy được.
Ngay khi Từ Thanh Phàm đang xem một cách chăm chú, hai người trong trận đầu lại đột nhiên dừng tay lại, đứng đối diện với nhau ánh mắt sắc bén nhìn lẫn nhau, nhìn chiến trường giằng co vừa rồi.
Thẳng đến khi hai người đều dừng di chuyển lại, Từ Thanh Phàm mới nhìn rõ mặt mũi của hai người, không khỏi lại kinh ngạc thêm lần nữa.
Thì ra, vẻ mặt của hai người này thực sự là rất giống nhau, đều mang một khuôn mặt đẹp trai mang theo chút vẻ mặt tái nhợt, vẻ mặt lạnh lùng như nhau, lông mày lưỡi kiếm hơi nhếch lên, cắn chặt môi, mang theo nụ cười châm chọc, trong ánh mắt cũng mang theo dày đặc sự từ chối người từ ngàn dặm.
Nếu không phải hình dáng của hai người không hoàn toàn giống nhau, Từ Thanh Phàm quả thật còn tưởng rằng hai người này là anh em ruột. cùng so sánh mà nói, người tu luyện kim hệ đạo pháp kia vẻ mặt cương nghị hơn, giống như đao kiếm vậy, mà người tu luyện hỏa hệ đạo pháp lại đẹp trai hơn một chút.
“Rất tốt, không ngờ thực lực của ngươi đã đạt đến trình độ này rồi.” người thanh niên tu luyện kim hệ đạo pháp kia nhẹ giọng nói, âm thanh lại thanh thúy giống như kim thiết va vào nhau vậy, tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng trong đó ngầm chứa linh khí cường đại, ngay cả Từ Thanh Phàm cách xa mấy trượng cũng nghe rõ ràng.
“Ngươi cũng thế, lại có thể chống đỡ ta ra tay được lâu như vậy.” người thanh niên tu luyện hỏa hệ đạo pháp thản nhiên đáp, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại. chỉ là trong khi nói khóe miệng của hắn mang theo ý châm chọc càng thêm rõ ràng, làm cho người ta thấy được luôn có cảm giác không thoải mái chút nào.
“Đáng tiếc, nếu thực lực của ngươi vẻn vẹn chỉ đạt đến trình độ này mà nói, thế thì ngươi cũng không có cách nào thắng được ta cả.” người thanh niên tu luyện kim hệ đạo pháp lại không vì lời nói của đối thủ mà tức giận, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng. “Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy được thực lực thật sự của ta, để cho ngươi thua tâm phục khẩu phục, cũng để cho ngươi biết được cái gì mới thực sự được gọi là thiên tài!”
Nói xong, quanh thân người này kim quang bùng phát, từ xa nhìn lại giống như một mặt trời nhỏ màu vàng đang phát sáng vậy!
Nhìn thấy người này đột ngột thay đổi như thế, bất luận là Từ Thanh Phàm hay là người thanh niên tu luyện hỏa hệ đạo pháp kia, mặt đều biến sắc. tuy Từ Thanh Phàm cách hai người rất xa, nhưng khi kim quang chiếu đến thân mình lại cảm giác làn da từng trận nhói đau.
“Ngươi bây giờ lại đã có tu vi Tích Cốc kỳ rồi. không ngờ người vừa rồi căn bản không dùng toàn lực.” Người thanh niên tu luyện hỏa hệ đạo pháp nói. Vẻ mặt của hắn mặc dù thay đổi một chút, nhưng không có chút gì gọi là sợ hãi cả, thần sắc lạnh lùng như cũ.
“Vừa rồi chỉ là đùa chơi với ngươi thôi. Bây giờ đây mới là thực lực chân chính của ta.” Người thanh niên tu luyện kim hệ đạo pháp bộ dáng cũng không có gì đắc ý cả, chỉ lạnh lùng tiếp tục nói. “Bây giờ, ta sẽ cho ngươi biết, trong Cửu Hoa Môn chỉ cần có một mình ta là thiên tài đủ rồi!”
Đang nói, người thanh niên này lao về phía người thanh niên tu luyện hỏa hệ đạo pháp, cả người giống như hóa thành một thanh kiếm lớn, hung hăng đâm lên ngực người thanh niên tu luyện hỏa hệ đạo pháp. Trong nhất thời khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Linh khí hóa hình, đây chính là một trong những biểu thị cho việc đạt tới tu vi Tích Cốc kỳ!!
“Thật thú vị, thật sự là thú vị.” đối mặt với thanh kiếm cực lớn hình người công kích đến, người thanh niên tu luyện hỏa hệ đạo pháp cũng không có gì gọi là khẩn trương cả, người lại còn cười nhẹ tán thưởng một câu, chỉ là trong âm thanh mang theo sự trêu chọc nồng đậm. lại đột nhiên nghiêm mặt, thản nhiê nói : “Nhưng ngươi tưởng rằng chỉ có ngươi mới đạt đến Tích Cốc kỳ sao?”
Nói xong, chỉ thấy hỏa diễm hộ thân quang người hắn cũng tăng mạnh, hỏa diễm chớp quanh người hóa thành một con phượng hoàng nghênh đó cự kiếm. linh khí hóa hình!! Không ngờ người thanh niên sử dụ hỏa hệ đạo pháp này cũng đạt đến cảnh giới tích cốc kỳ!!!
Trong chớp mắt, phượng hoàng hỏa diễm màu hồng và cự kiếm màu vàng chiến đấu không ngừng giữa không trung, giằng co lẫn nhau không bên nào thua thiệt.
Mà uy lực dư thừa của hai người chiến đấu cũng làm cho người xem bên cạnh là Từ Thanh Phàm chịu khổ không thôi, nhiệt độ của hỏa diễm phượng hoàng phát ra thực sự quá mạnh mẽ, không chỉ làm cho Từ Thanh Phàm thân thể cảm giác nóng rát không thôi, mồ hôi chảy liên tục, quan trọng hơn là không khí quanh người dường như cũng bị hỏa diễm đốt cháy hết sạch sẽ vậy, làm cho Từ Thanh Phàm trong chớp mắt cảm thấy hô hấp khó khăn.
“Đây chỉ là uy lực của tu sĩ Tích Cốc kỳ thôi sao?” Từ Thanh Phàm nhìn thấy tình cảnh trước mắt mà trong lòng kinh ngạc không thôi, nhưng đồng thời trong lòng đối với quyết tâm tu luyện cũng mạnh mẽ thêm rất nhiều.
Mà ngay lúc Từ Thanh Phàm đang kinh ngạc không thôi, thì trận đấu bên cạnh cũng dần dần xảy ra biến hóa.
Chỉ thấy cự kiếm màu vàng kia trong thời gian chiến đấu trôi qua bắt đầu trở nên kình lực không đủ, không chỉ kim quang dần dần bắt đầu nhạt dần, hơn nữa thể tích cũng bắt đầu nhỏ dần, nhưng lại vẫn đối kháng mạnh mẽ như cũ. Mà phượng hoàng hỏa diễm lại uy thế không giảm, vẫn như cũ mạng mẽ công kích cự kiếm này. Cự kiếm màu vàng dưới sự công kích của phượng hoàng hỏa diễm ánh sáng càng lúc càng mờ, thể tích cũng càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng, cự kiếm màu vàng giống như bị hỏa diễm làm cho bốc hơi vậy, hóa thành hư vô, phiêu tán trong không khí. Mà không có sự chống đỡ của cự kiếm, phượng hoàng hỏa diễm không có sự ngăn cản nào, mạnh mẽ xông đến trước mặt người thanh niên sử dụng kim hệ đạo pháp.
Nhìn thấy người thanh niên đó sắp bị phượng hoàng hỏa diễm đánh trọng thương, quanh thân hắn đột nhiên chớp lên một đạo kim quang, kim quang hóa thành một tấm cự thuẫn màu vàng chặn sự công kích của phượng hoàng hỏa diễm lại. nhung người của hắn cũng bị phượng hoàng hỏa diễm kích liên tục lùi mười mấy bước. quan trọng hơn là, theo lần công kích này của phượng hoàng hỏa diễm, kim quang hộ thể của hắn cũng bị kích tan rồi. nếu phượng hoàng hỏa diễm công kích lần nữa, thế thì hắn không thể không bị trọng thương. Hơn nữa thấy vẻ mặt của hắn bây giờ, chắc là một kích vừa rồi, cũng làm cho hắn bị nội thương không nhẹ.
Nhưng phượng hoàng hỏa diễm kia cũng không công kích lần nữa, mà là bay trở về quanh người thanh niên sử dụng hỏa hệ đạo pháp. Lần nữa hóa thành hỏa diễm hộ thể của hắn, hơn nữa từ từ thu vào trong cơ thể.
Sau khi đánh bại đối thủ, người thanh niên sử dụng hỏa hệ đạo pháp lại không có chút gì gọi là vẻ mặt đắc ý cả, chỉ là khóe miệng vẫn một nụ cười châm chọc càng trở nên rõ ràng.
“Ngươi cũng đạt tới cảnh giới Tích Côc kỳ!!!” sau khi bị thương vẻ mặt của người thanh niên tu luyện kim hệ đạo pháp càng thêm trắng bệch. Mặc dù hư nhược, nhưng lời nói lại cường ngạnh như cũ.
“Ta thừa nhận ngươi là một thiên tài, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy năm liền có thể tu luyện kim hệ đạo pháp đến cảnh giới Tích Cốc kỳ.” người thanh niên sử dụng hỏa hệ đạo pháp cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, sau khi chỉ nói một như vậy liền xoay người đi về trước núi, nhưng trong hậu sơn vắng vẻ lại vẫn như cũng vang vọng âm thanh thản nhiên của hắn. “Nhưng cho dù người là thiên tài như thế nào, trước mặt Phượng gia ta đây, cũng chỉ là trò cười mà thôi.”
Theo sự kết thúc của âm thanh bình thản mà mang theo nồng đậm cao ngạo của hắn, thân hình của hắn cũng từ từ biến mắt trong rừng cây rậm rạp ở hậu sơn, cho đến khi hoàn toàn không thấy, hình như trận quyết đấu vừa trồi chỉ là một chuyện tình không đủ để nói đến vậy.
Lúc này, ngay cả là trong lòng của Từ Thanh Phàm vẫn rất không thích sự cao ngạo và thái độ trong lòng xem thường người khác của hắn, cũng không thể không thừa nhận hắn lúc này đích thực là rất có phong độ.
Mà người thanh niên tu luyện kim hệ đạo pháp đó, thần sắc vẫn nhìn chằm chằm vào thân ảnh dần đi xa của hắn, đột nhiên trong miệng phun ra đầy máu, sau đó trực tiếp ngã xuống đất, hồi lâu không thấy động đậy, chắc đã hôn mê rồi.
Nhìn người thanh niên ngã xuống đất trước mắt mình không xa, Từ Thanh Phàm trong lòng do dự một chút, có nên ra tay giúp đỡ hay không, cuối cùng cẫn hướng đến người thanh niên đó đi lại.
Từ Thanh Phàm mặc dù rất ghét sự phiền phức, nhưng bởi vì ghét sự phiền phức mà thấy người chết mà không cứu thì làm không được.