Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một màu đen kịt bao phủ toàn bộ căn phòng, chỉ có chỗ cửa sổ là có chút ánh sáng êm dịu do ánh trăng chiếu vào. Hắn ngơ ngác ngồi nhìn một lúc lâu, hắn cảm thấy trong lòng cứ thấp thỏm không yên, từng cơn đau đầu càng lúc càng mạnh, thật sự rất khó để có thể ngủ tiếp được. Hắn khoác thêm áo, dạo bước đi ra phía cửa phòng.
"Két..." cửa phòng bị đẩy ra, chỉ thấy bên ngoài, ánh trăng êm dịu như vòng tay của mẫu thân bao phủ bốn phía. Trong nội viện, hoa lá cỏ cây trong vườn, lan can trong đình nghỉ chân dưới ánh trăng êm dịu dường như mất đi vẻ thô cứng, tất cả hiện lên sao mà mềm mại, êm dịu quá. . . .
Lục Vũ chậm rãi đi vào trong nội viện, ngồi xuống một cái ghế đá, bao nhiêu buồn phiền trong lòng dần dần bị đánh tan, vừa rồi đầu đau muốn nứt nhưng bây giờ cũng đã đỡ hơn nhiều.
Hắn thở phào một cái, ngửa đầu nhìn mặt trăng đang lơ lửng giữa bầu trời đầy sao, hắn ngơ ngác bần thần: "Không biết trăng trong thôn với trăng ở thành Đông Vũ này thì trăng ở chỗ nào đẹp hơn nhỉ?" Trong lòng hắn tự nhiên cảm thấy nhớ nhà.
Cũng không biết qua bao lâu, chút ánh sáng nhẹ trong nội viện bị một bóng đen lớn từ từ che lấp.
Lục Vũ đang say sưa nhìn các mỏm đá lởm chởm trên hòn non bộ trong nội viện nên cũng không có để ý thấy cái bóng đen cực lớn kia đang từ từ di chuyển đến bên trên đỉnh đầu hắn, bao trùm lấy toàn bộ thân hình hắn. Đến khi trước mắt đã là một mảnh đen kịt thì lúc này hắn mới biết.
Hắn ngẩng đầu một cách vô thức nhìn lên bầu trời, chỉ thấy lúc này mặt trăng đang lơ lửng ở phía chân trời kia đã bị một đám mây đen cực lớn che mất hơn phân nửa, chỉ còn một góc nhỏ là chưa bị đám mây bao phủ. Mà đám mây đen kia vẫn đang từ từ di chuyển, cái bóng đen dưới mặt đất cũng theo đó mà càng lúc càng lớn.
Ánh mắt của Lục Vũ không khỏi bị đám mây đen kia thu hút, hắn cẩn thận nhìn lại đám mây, bỗng nhiên hắn nhìn thấy ở giữa bên trong đám mây đen kia dường như có một bóng người trông giống như quỷ ảnh đang lay động trong đó. . . .
Lục Vũ khẽ rùng mình, chẳng lẽ mình bị hoa mắt. hắn cố gắng mở mắt thật to rồi nhìn thật kỹ chỗ giữa bên trong đám mây đen kia.
Chỉ thấy chỗ giữa bên trong đám mây đen đúng là có một bóng người, hơn nữa bóng người này giờ đã trở nên rõ hơn so với lúc nãy, lờ mờ có thể thấy được đó là một nam tử mặc áo đen, nhưng do khoảng cách quá xa nên không thể nhìn rõ được mặt mũi với tuổi tác.
Trong khi Lục Vũ còn đang kinh ngạc thì đột nhiên cuồng phong gào thét, từ sau lưng nam tử áo đen, đám mây đen cực lớn kia bắt đầu quay cuồng dữ dội. Mây đen cuồn cuộn thay đổi hình dạng liên tục, thoắt cái giống như hình thú, rồi thoắt cái lại giống như quỷ mị, thỉnh thoảng từ đó lại tỏa ra từng luồng quang ảnh đỏ thẫm. Nam tử áo đen kia bỗng nhiên lao nhanh về phía Vạn gia, chỗ Lục Vũ đang ở. . . . .
Lục Vũ kinh hãi, lập tức đứng lên khỏi ghế đá. Lúc này trong nội viện đã bị bóng đen bao phủ hoàn toàn, xung quanh toàn một màu đen kịt, hắn cho là mình đã gặp quỷ nên trong lòng rất sợ hãi, hắn bất chấp tất cả chạy thẳng vào phòng của mình. . . . .
Cửa phòng bị đóng mạnh kêu cái "Rầm", tất cả cửa sổ trong phòng đều đã bị hắn đóng thật chặt, lúc này Lục Vũ đang co ro ngồi ôm gối trốn vào một góc tường trên đầu giường, hai mắt mở thật to, mặt mũi lộ rõ vẻ sợ hãi nhìn ra phía cửa ra vào. Hắn sợ thứ quỷ quái kia phá cửa mà vào.
Cứ thế một lúc lâu sau, ngoại trừ bên ngoài phòng vang lên tiếng gió vù vù thì không có chuyện bất thường gì xảy ra.
Lại một lúc nữa trôi qua, cũng không biết có phải là do say rượu hay là do nguyên nhân khác mà lúc này Lục Vũ đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, trong mơ mơ màng màng hắn ngủ thiếp đi. . .
Nhưng đúng vào lúc này, từ khe hở trên cửa sổ, một đám sương mù màu tím sậm có hình dáng giống như một con rắn dài từ từ bò vào, theo bệ cửa sổ, sàn nhà, góc giường từ từ bò lên trên người Lục Vũ, sau khi ngọ nguậy một lúc trên người hắn liền từ từ tan biến thành hư vô. . . . .
Trong phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh, giống như chưa hề phát sinh ra chuyện gì .
Mãi đến buổi trưa ngày hôm sau Lục Vũ mới tỉnh lại. Lúc này trời đã sáng choang, trong phòng đã sáng trưng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua khe hở trên cửa sổ làm cho người ta chói mắt.
Lục Vũ dựa vào thành giường dụi dụi mắt, nhớ lại chuyện hôm qua gặp quỷ, mặc dù còn nhớ rõ nhưng dù sao trước đó hắn say rượu nên cũng không dám khẳng định chuyện đó là thật.
Vẻ mặt Lục Vũ đầy nghi ngờ sờ lên đầu, một lúc sau trong lòng mới thoải mái nói: "Để ý làm cái gì, dù sao hiện giờ mình vẫn không sao, cũng không xảy ra chuyện gì. Chắc là do mình ngủ mơ gặp ác mộng, chẳng việc gì phải lo lắng cả."
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn liền nhẹ nhõm hơn rồi bước xuống giường, vừa mới xoay người thò tay nắm lấy mép giường, đột nhiên từ trên cổ, một cảm giác nóng rát đau đớn truyền thẳng lên não, "Ai da" hắn nhịn không được kêu lên một tiếng.
Lục Vũ đau đến méo cả miệng, hắn vội đưa tay sờ lên chỗ đau trên cổ, nhưng khi chạm vào chỗ đó thì chỉ cảm thấy chỗ ấy vừa mềm mềm lại lồi lõm. Một khối thịt nổi lên, đây là cái gì, chẳng lẽ mình lại có bướu thịt?
Hắn lập tức chạy đến trước chiếc gương đồng ở trong phòng, nghiêng người để nhìn thật kỹ vào chỗ cái cổ. Khi nhìn vào phía bên cạnh cổ, thình lình hắn nhìn thấy chỗ đó của nổi lên hai gương mặt một lớn một nhỏ. Mà tai mắt mũi miệng của gương mặt nhỏ bé đang ở trên cổ kia trông rất sống động, mỗi tội mũi tẹt mắt lé lại không có tí tóc nào nên xấu xí không chịu nổi. Hắn sợ quá mặt tái nhợt đi.
Hắn do sợ hãi nên lùi lại mấy bước rồi ném chiếc gương đồng vào cái ghế kêu đến "Cạch" một tiếng rồi văng sang một bên. Miệng hắn kêu to "Quỷ, có quỷ. . .", rồi lại nghĩ đến ma quỷ, thế nên không dám ở trong phòng một mình nữa, hắn vừa la hét, vừa co chân chạy ra khỏi phòng.
Lúc này đã là buổi trưa, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng toàn bộ phòng ốc cây cối, trong nội viện cũng là một vùng sáng chói. Lục Vũ vừa chạy ra khỏi phòng liền chạy vào nơi có ánh mặt trời chiếu ở trong nội viện. Khi bị ánh sáng mặt trời chiếu vào cái bướu thịt trên cổ kia, đột nhiên hắn cảm thấy toàn bộ vùng cổ giống như là bị lửa cháy bừng bừng thiêu đốt, từng cơn đau nhức như ghim thẳng vào cốt tủy.
Lục Vũ đau đến méo cả mặt, trong miệng kêu lên "Ái" một tiếng, rồi lảo đảo thối lui đến chỗ bóng mát dưới mái hiên. Ở chỗ râm dưới mái hiên không có ánh mặt trời chiếu vào, cảm giác đau đớn ở cổ cũng đỡ hơn. Hắn thở hổn hển văng mấy câu chửi thề, rồi lập tức cởi chiếc áo ra, lấy một ống tay áo quấn mấy vòng che kín cái bướu thịt ở tại cổ, rồi nghĩ xem nên làm như thế nào .
Lại thấy chỗ hành lang phía đông sân nhỏ, ba gã hộ viện của Vạn gia đầu đội khăn xanh, một trước hai sau đi về phía bên này. Đi ở đằng trước là một người trung niên mặc áo vàng, Lục Vũ thấy có vài phần quen mắt.
Đợi họ đến gần hơn, lúc này hắn mới nhìn rõ, người trung niên mặc áo vàng đi ở đàng trước kia đúng là Vạn Trung, nhị quản sự của Vạn gia hộ viện .
Chỉ thấy lúc này Vạn Trung đã dùng một cái khăn vải xanh bao lấy nửa đầu, ở dưới hàng lông mày thô rậm gần kề mắt là một cái nốt ruồi đen bằng hạt gạo. Nhìn thấy cái nốt rồi này mới khiến hắn nhận ra.
Mà Vạn Trung này ngày thường đối với Lục Vũ cũng không tệ, mỗi lần gặp mặt đều cười hì hì hỏi thăm hắn vài câu, hơn nữa khi nghe Vạn Khôn Thắng nhắc tới Vạn Trung thì vẻ mặt rất là kính nể. Người này mặc dù không có linh căn nhưng võ công cực kỳ cao minh, là người có võ công cao số một số hai ở Vạn gia (ở đây là Vạn gia toàn là người thường). Nghe nói, chỉ cần là người tu chân chưa đạt đến tầng ba công pháp Huyền Linh luyện khí thì đều không phải là đối thủ của hắn, cho nên Vạn Trung cũng coi như là nhân vật số hai trong Vạn gia hộ viện.
Mà chức tổng quản Vạn gia hộ viện sẽ do người của Vạn gia có linh căn và tu luyện đến Trúc Cơ kỳ cứ hai năm một lần thay phiên nhau đảm nhiệm, đây cũng là sợ làm trễ nãi việc tu luyện của tu chân giả nên mới quy định như vậy.
Lục Vũ hồi tưởng chỉ trong thoáng chốc, hắn thấy trung niên mặc áo vàng là Vạn Trung liền dựa vào tường rồi lớn tiếng gọi: "Vạn Trung đại ca, mau tới đây, ta ở chỗ này, ta ở chỗ này. . . . ."
Vạn Trung nghe thấy hắn gọi thì lập tức cùng với mấy người phía sau chạy vội tới chỗ hắn. Khi đến chỗ mái hiên nơi Lục Vũ đang đứng, Vạn Trung nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, sắc mặt hắn đầy lo lắng nói: "Tiểu Vũ, ngươi, ngươi cũng bị cái thứ quỷ quái kia hại à?"
Lục Vũ sững sờ, hắn vốn đang phân vân không biết có nên nói ra chuyện mình gặp quỷ hay không, giờ nghe Vạn Trung đại ca nói thế, hình như không phải chỉ có mỗi mình mình bị bướu thịt có hình mặt người thì sợ hãi nói: "Sao cơ, chẳng lẽ Vạn Trung đại ca cũng gặp quỷ à?"
Vạn Trung thở dài một hơi rồi cau mày nói "Ài, gặp quỷ hay không thì ta cũng không biết, chỉ biết trong vòng một đêm Vạn phủ cao thấp lớn nhỏ khoảng chừng trăm người đều bị nổi cục thịt có hình mặt người rất đau nhức. Ngươi nói là gặp quỷ hay trúng tà cũng không sai. . . . ."
Lục Vũ kinh hãi, hai con mắt trợn trừng, một lúc sau mặt mũi vẫn toát ra vẻ sợ hãi mà nói: "Toàn bộ, chẳng lẽ toàn bộ đều bị vật kia?"
Vạn Trung cùng hai người đứng phía sau không hẹn cùng khẽ gật đầu.
Lúc này chỉ thấy Vạn Trung nhẹ nhàng kéo một góc khăn xanh buộc trên đầu, Lục Vũ nhìn vào chỗ hắn vừa kéo ra thì thấy lờ mờ ở phía dưới tai hắn mọc ra một khối thịt đỏ lòm lớn bằng lòng bài tay, giống với cái cục thịt ở phía sau cổ hắn mà hắn thấy lúc soi gương. Cũng vẫn hình dáng giống như mặt người, tai mắt mũi miệng đều rõ ràng, giống như có một cái đầu người treo ở phía sau.
Vừa nãy Lục Vũ ở trong phòng mình do ánh sáng chiếu vào kính làm chói mắt nên không nhìn kỹ, lúc này đây vừa mới nhìn rõ cái khối thịt hình mặt người kia thì tự nhiên lông tóc dựng đứng, hắn sợ quá lùi lại mấy bước kêu lên một tiếng "A...a...a".
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~~~~~~~
Long Vân lĩnh Thôn Vân phong, Thiên Huyền nhai.
Trong một gian thạch thất u tĩnh.
Lục Phong đang ngồi khoanh chân, hai tay bắt quyết đặt trên đùi, nhắm mắt điều tức dựa theo khẩu quyết tu luyện tầng thứ hai của Huyền Linh Luyện Khí Kinh.
Đột nhiên ngoài động phủ vang lên một tiếng tiếng xé gió, làm cho trong động bị vang vọng một lúc rồi mới tiêu tán, rõ ràng là bên ngoài có người đang ngự khí phi hành.
Cự thiền đang ngủ say ở một góc khuất trong thạch thất cũng từ từ mở một con mắt, nhúc nhích thân hình cồng kềnh vài cái rồi mới mở mắt còn lại, mà Lục Phong ở một bên dường như không bị ảnh hưởng chút nào, hai mắt vẫn nhắm chuyên tâm tu hành.
Nửa khắc sau, bên ngoài động lại vang lên những tiếng xé gió "Vèo vèo. . . . ." liên tiếp.
Hai tiếng tiếng xé gió lần này dường như ở rất gần động phủ nên thanh âm so với lần trước lớn hơn rất nhiều. Cự thiềm bị kinh động nên hai mắt mở ra, cái miệng nó lập tức kêu lên hai tiếng "Ộp ộp" rất khó nghe, giống như là phàn nàn cái tên nào đó làm cho nó mất giấc ngủ.
Lục Phong cũng nhướng mày, nhưng ánh mắt vẫn không loạn, chỉ là trong lòng hắn nổi lên một chút bất an, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra. . . nhưng nghĩ đến chuyện mình nếu không luyện thành tầng ba của Huyền Linh Luyện Khí kinh thì ko được xuống núi gặp đệ đệ, hắn vội tập trung tinh thần tiếp tục tu luyện.