Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Xảo Mai vừa nghe đã hiểu ý, cười duyên khẽ nói: "Cái huynh này không biết làm ca ca kiểu gì nữa, tự mình không quản giáo cho tốt lại bảo ta tới quản, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Hì hì, ta lại cứ muốn để cho huynh đau đầu đấy. . . . vì thế cho nên. . ."
"Không được, không được. Ca ca đã quản ta suốt cả ngày rồi, giờ đến Mai nhi tỷ tỷ cũng muốn quản ta, ta đã làm gì mà hai người ai cũng muốn quản ta chứ. Hừ, đợi đến mai ta sẽ bỏ ra ngoài, dọn đến chỗ khác, để cho Mai nhi tỷ với ca ca ngốc ở cùng với nhau, để xem hai người thích quản người khác về sau ai sẽ quản ai."
Trần Xảo Mai nghe được những lời này lập tức đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu cả buổi nói không nên lời.
Lục Phong cũng xấu hổ một lúc lâu, tiến lên hai bước tóm lấy Lục Vũ ghì chặt vào trong ngực, giơ tay cốc lên đầu của hắn vài cái thật đau."Để xem tiểu tử ngươi còn dám nói lung tung nữa không?"
"Ôi, ôi, đau, đau, ca ca bắt nạt người nhá..., cứu mạng." Lục Vũ ăn mấy cái cốc vào đầu, lại bị ghìm chặt, nhưng vẫn khua chân múa tay không chịu ở yên một chút nào .
Một lúc sau, Trần Xảo Mai mới làm bộ tức giận nói: "Lục lão yêu, từ giờ ta sẽ mặc xác tên tiểu tử nhà ngươi. . . . ." Nói xong nàng liền cầm lấy chậu quần áo bằng gỗ trên mặt đất rồi đứng dậy bước tới.
Trần Xảo Mai đi tới trước mặt Lục Phong, nhìn thấy sợi dây bên hông Lục Phong có buộc hai con chim cu núi, nhân tiện nói: "Ai da ~ Sao hôm nay lại chỉ bắt được hai con chim. . . . .thế này thì làm sao đủ ăn. . ."
Lục Vũ định ngắt lời kể lại chuyện bị Trần Nhị Lại cướp mất con thỏ thì bị Lục Phong siết một cái nói không lên lời.
"Ta phải về nhà rồi, huynh cầm lấy cái này đi. . ." Nói xong Trần Xảo Mai liền lấy ra một củ khoai lang to từ trong chậu gỗ rồi nhét vào tay Lục Phong.
Lục Phong trong lòng ấm áp, dưới trời chiều chỉ thấy bọt nước trên mặt Trần Xảo Mai càng trở lên nổi bật, lóe lên một chút ánh sáng nhạt, cùng với khuôn mặt thanh lệ của nàng tạo thành vẻ đẹp không gì diễn tả nổi, khiến hắn không khỏi si ngốc nhìn đến ngây người.
Trong lúc này Lục Vũ chỉ cảm thấy cổ tay mình bị ca ca siết càng lúc càng chặt, đau quá liên tục kêu to : "Ai da ~~ muốn siết chết người sao, buông ra, mau buông ra..."
Đêm khuya. . .
Một tiếng sấm vang lên, chân trời mây đen cuồn cuộn. Ban đêm, giờ hợi, trong thôn trời lại đổ mưa.
Lục Vũ nằm trên giường đất, lật qua lật lại vẫn không thể nào ngủ được, quay về phía ca ca đang ngồi bện lại giày ở bên cạnh hỏi: "Ca ca, bên ngoài trời mưa phải không. . . .?"
Lục phong đang bận, trả lời hàm hồ một tiếng: "Ừ!"
Lục Vũ lại nói: "Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ không thể lên núi sao?"
Lục Phong thở dài một hơi, từ từ nghiêng đầu nhìn Lục Vũ rồi nói: "Ừ, đúng là không đi được rồi, gió bắc thổi tới, mưa sẽ không tạnh ngay đâu, chắc còn mưa thế này vài ngày nữa."
Lông mày Lục Vũ hơi nhíu lại, đang định trả lời thì đột nhiên có tiếng chó sủa từ bên ngoài vọng đến, tiếp theo là những tiếng ồn ào nổi lên.
Âm thanh ồn ào kia thỉnh thoảng nổi lên từng hồi, vọng lại lúc càng lớn, giống như ở gần đó rồi. "Mau mau, Nhị Cẩu mau tới . . . . ."
". . . Sơn thần gia. . . đến mau. "
"Ôi chao, con mẹ nó. . .Mau tới nhìn thử xem đấy là cái gì. . . ."
Hai người ở trong nhà nghe cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy hình như ở bên ngoài có rất nhiều người đang kéo đến.
"Hình như đã xảy ra chuyện gì, ta ra ngoài xem thử một chút." Lục Phong bỏ đôi giày trong tay xuống, dặn dò Lục Vũ rồi đứng lên, đi về phía cửa.
Lục Vũ cũng không đáp lời, liền nhảy xuống giường đi theo ra khỏi nhà.
Đi ra khỏi nhà, chỉ thấy dọc theo con đường thôn khúc khuỷu có mấy bó đuốc chợt lóe lên, bởi vì gió núi thổi tới thổi trúng mấy bó đuốc này khiến chúng lúc sáng lúc tối.
Tuy vậy hai huynh đệ vẫn có thể nhìn thấy rất rõ, có khoảng chừng hơn ba mươi người đang đứng ở khắp nơi, đông một đám, tây một nhóm, có người thì đứng ở ven đường, còn có mấy người đứng dưới đồng ruộng. Trên con đường thôn còn có hai ba người đang chạy rất nhanh, thế nhưng do đường núi bị mưa thấm ướt nên rất trơn, một người trong đó không để ý, "Ai da" một tiếng liền ngã xuống mương dưới ruộng.
Tiếng nhao nhao tiếng la hét ầm ĩ cứ vang lên từng đợt bên tai, Lục Vũ kéo ống tay áo ca ca hỏi: "Làm sao vậy ca ca, đã xảy ra chuyện gì?"
Lông mày Lục Phong khẽ nhíu, quay đầu lại nhìn đệ đệ, giơ tay lên từ từ chỉ về phía tây bắc khu rừng rậm sâu trong núi.
Lục Vũ nhìn theo phương hướng mà hắn chỉ, chỉ thấy một vùng núi rừng đen kịt, trên đỉnh núi có một mảnh hào quang màu đỏ tía.
Hắn định thần nhìn kỹ, thấy ánh hào quang kia giống như đang nhúc nhích, lúc thì chậm chạp vặn vẹo xoay tròn, lúc thì bắn thẳng đến bốn phía, lúc mạnh lúc yếu, sự quái dị đáng sợ không thể nào tả hết được. Trong lòng hắn run lên, bất chợt túm góc áo ca ca hỏi: "Cái kia là thứ quỷ quái gì thế. . .?"
Lục Phong còn chưa kịp trả lời thì đột nhiên một tiếng nổ "Ầm" truyền đến, chỉ thấy từ trên đỉnh núi phiến hào quang màu đỏ tía kia đột nhiên bắn ra bốn phía khiến cho xung quanh ánh lên một màu đỏ tía.
Trong thôn, tất cả mọi người nghe thấy tiếng nổ mạnh này lại càng hoảng sợ, "Ai da" "Ối", những tiếng kinh hô gần như phát ra cùng lúc.
Có mấy người nhát gan thoáng một cái đã nhanh chân chạy mất. Cũng có mấy người quỳ trên mặt đất, miệng không ngừng niệm "Bồ Tát phù hộ. . . . ." "Sơn thần phù hộ. . ." .
Ở trên đỉnh núi, ngay sau tiếng nổ lớn, phiến hào quang đỏ tía kia bắt đầu di chuyển rất nhanh, bắn thẳng về phía thôn, thỉnh thoảng truyền đến những tiếng "Răng rắc" "Rắc" của cây cối bị đứt gãy.
Một thanh âm già nua khàn khàn hô lên: "Sơn thần gia nổi giận rồi, ngài muốn bắt người thu mệnh, mọi người, mọi người chạy mau lên!" Thanh âm này mặc dù không lớn thế nhưng lúc này lại là ban đêm cho nên mọi người ai cũng nghe thấy rất rõ, đây đúng là tiếng của lão thôn trưởng.
Các thôn dân vốn đã bị dọa cho vỡ mật, giờ lại nghe thấy lão thôn trưởng hô lên, chẳng cần quản ba bảy hai mươi mốt gì nữa lập tức chạy trốn tứ phía. Tiếng chó sủa, tiếng trẻ con khóc, tiếng kêu sợ hãi thoáng cái đã vang lên khắp bốn phương tám hướng, trong thôn lúc này biến thành trường hỗn loạn.
Nghe thấy lão thôn trưởng hô lên như thế, Lục Phong cũng giật mình vội kéo đệ đệ quay vào trong nhà, cầm lấy cung và áo tơi, đem cung tên đeo lên trên người, áo tơi thì mặc cho đệ đệ rồi nói: "Theo sát ta, tuyệt đối đừng rời xa."
Lục Vũ trong lòng cũng sợ hãi loạn cả lên, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, khi nghe ca ca dặn liền "Vâng" một tiếng rồi túm thật chặt tay ca ca, vội vàng theo hắn chạy ra bên ngoài.
Hai người bọn hắn không mang theo đuốc, thấy phía trước có mấy người đang chạy trốn cùng nhau, một người trong đó có cầm bó đuốc bèn đuổi theo, cùng chạy trốn với nhóm người kia.
Lúc này Lục Vũ chỉ cảm thấy sau lưng mình thỉnh thoảng vang lên những tiếng "Rắc rắc" của cây cối bị đứt gãy, xem ra nghe còn rõ hơn lúc nãy, hiển nhiên là khoảng cách với cái thứ ko biết là sơn thần gia hay quái vật kia càng lúc càng gần. Trong lòng hắn vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, lại thêm lúc này sắc trời đen kịt, mưa rơi như trút, con đường thôn trở nên rất trơn và lầy lội, Lục Vũ không để ý dẫm lên một tảng đá xanh liền bị trượt chân ngã xuống đất.
Hắn lảo đảo bò dậy định đứng lên, chợt cảm thấy từ chân trái truyền đến một cơn đau nhức kịch liệt, thiếu chút nữa lại té ngã, may mà ca ca đỡ kịp hắn mới miễn cưỡng đứng vững, định chạy tiếp nhưng không thế nào chạy nổi.
Mắt thấy ánh đuốc đang xa dần, Lục Vũ vội la lên: "Làm thế nào bây giờ ca ca, chân đệ đau quá không chạy được ."
Lục Phong thấy vậy cũng không nhiều lời, cúi người xuống vác hắn lên lưng rồi an ủi nói: "Không có việc gì đâu, ca ca cõng đệ "
Sau khi cõng Lục Vũ, Lục Phong nhanh chóng đuổi theo mọi người ở phía trước. Mặc dù phải cõng đệ đệ trên lưng nhưng thể lực hắn rất tốt nên chỉ một lát sau đã đuổi kịp mọi người. Hắn cảm giác được ánh hào quang đỏ tía ở sau lưng càng lúc càng gần, càng ngày càng mạnh, đem bóng mọi người phía trước phản chiếu thật dài.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hoảng hốt, càng thêm cuống quýt. Đột nhiên từ sau lưng một trận kình phong đánh tới, chỉ thấy bóng đen lóe lên, "bịch" một tiếng, một người bên cạnh liền lăn ngã xuống đất.
Lục Phong lách qua bên cạnh người nọ, chân vẫn tiếp tục chạy về phía trước. Sau đó, một tiếng kêu thê lương thảm thiết đến cực điểm từ phía sau truyền đến. . .
Lục Vũ ở trên lưng ca ca nghe được tiếng kêu thảm thiết kia thì sợ hết hồn hết vía, hai mắt nhắm chặt lại, nhưng dù sao cũng vẫn hiếu kỳ muốn nhìn xem sơn thần gia kia rốt cục là có hình dáng gì. Một lát sau liền nhịn không được, hắn run run rẩy rẩy quay đầu nhìn lại, tức thì sợ đến ngây người.
Chỉ thấy ở trung tâm hào quang đỏ tía phía sau lưng là một cái đầu rắn có bớt đỏ khoảng tầm hơn mười trượng, đỉnh đầu có sừng, toàn thân màu đỏ tươi, vảy phủ kín toàn thân giống như giáp sắt, mà chỗ đuôi rắn lại có một cái vòng tròn kỳ quái, vòng tròn lóe ra ánh sáng màu đỏ tía, khiến cho vảy ở chung quanh ánh lên màu đỏ tươi như máu.
Một cái miệng to như chậu máu hơi mở ra, lộ ra hai cái răng nanh trắng hếu sắc bén như đao, cái cổ lúc này đang nhúc nhích, trên khóe miệng treo một nửa đùi người thò ra bên ngoài, một lát sau chân người nọ liền bị nuốt vào trong miệng.
Sao Sơn Thần gia lại đáng sợ như vậy, Lục Vũ sợ hãi kêu lên "A. . . . ! !"
Lục Phong nghe thấy tiếng thét của đệ đệ, giật mình biết rõ là không ổn, đang muốn chạy nhanh hơn, nhưng cảm thấy có một luồng hấp lực cực lớn hút lấy hai chân của mình, kiến cho nửa bước cũng không đi nổi. Chợt sau lưng vang lên một tiếng "loạt xoạt" lớn, một cái bóng đen mãnh mẽ nhào tới.
Hàng ngày hắn thường đi săn cho nên có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với việc bị mãnh thú tấn công, mắt thấy mình bị hút lại khó có thể thoát thân, ngay lập tức trọng tâm dời sang bên, cố gắng quay người lại rồi thuận đường lăn xuống sườn dốc bên cạnh.
Hắn chỉ cảm thấy thân thể cùng với đôi má bị va vào đá nhọn dưới mặt đất nên rất đau, đệ đệ cũng không biết đã lăn đến đâu. Trong lòng hắn rất lo lắng, vừa lăn xuống đến nơi lập tức tung người đứng lên nhìn bốn phía xung quanh.
Chỉ thấy ở bên trên sườn dốc cách đó khoảng bảy tám trượng, đệ đệ nằm nghiêng dưới một cây đại thụ, hiển nhiên là vừa rồi trong lúc lăn xuống đệ đệ bị cái cây kia chặn lại. Lục Phong vừa định chạy đến chỗ đó, chỉ thấy chỗ đệ đệ thò ra một cái đầu rắn có bớt đỏ cực lớn, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Đệ đệ bị dọa khóc hu hu, hai chân đạp loạn, dường như muốn bò dậy nhưng bất luận thế nào cũng không đứng thẳng lên được. Nghe được tiếng kêu khóc thảm thiết của đệ đệ, Lục Phong chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy thẳng vào tim, mắt thấy cái miệng của con cự mãng kia từ từ mở ra, cái đầu cực lớn ngửa ra sau rồi đột nhiên bổ về phía đệ đệ.