Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tham kiến sư phụ”.
Thanh Phong đạo nhân gật đầu rồi trao đứa bé trên tay cho đại đệ tử của mình.
“Sự phụ, đây là?”
“Người ta mới thu nhận. Ngươi lo liệu rồi sắp xếp cho nó lấy một chỗ nghĩ ngơi”
“Dạ”. Trung Quân có chút mơ hồ nhưng không dám hỏi.
“Sư nương của ngươi đâu”
“Dạ sư nương biết người sắp về nên đang vào bếp chuẩn bị ạ”
“Ừm”. Phong đạo nhân chậm rãi bước về phòng.
Tây Phong Lĩnh là một trong năm ngọn nũi chính của dãy Hoàng Liên. Không phải là ngọn núi cao nhất nhưng lại toát lên một vẻ đẹp mà khó có ngọn núi nào có được. Một vẻ đẹp vừa nguyên thủy hoang sơ lại vừa huyền bí thơ mộng thật là nhân gian mỹ cảnh.
Trời đã về khuya, ngoài trời gió hiu hiu lạnh. Một trung nhân niên đang đứng trên gác dõi mắt về xa xăm suy tư.
“ Mệt mỏi nhiều ngày rồi, chàng nên vào nghĩ sớm đi”. Người vợ mang chiếc áo ấm khoác lên vai chồng mình ân cần bảo.
“Ỷ Lan trời lạnh nàng còn ra đây làm gì”
“Chàng có tâm sự à”
Người chồng im lặng không trả lời.
Hồi lâu vị phu nhân mở lời phá tan không khí tĩnh mịch:
“Đứa nhỏ hôm nay chàng đưa về khả ái đáng yêu quá!”
“Ồ. Nàng cũng thích à”
“Vâng…Nghe nói chàng vì nó mà cãi nhau trên đại điện phải không?”
“Cũng không hẳn”
“Đứa nhỏ có quan hệ gì với chàng à?”
“Không”
“Còn giấu thiếp, có phải là hậu quả thời trai trẻ phong lưu của chàng không? Khai mau”. Người vợ tinh quái lườm chồng.
“Huyên thuyên. Ta vì lý do khác”
“Chàng còn chối à, không vậy chàng dấu thiếp làm gì”
“Ta… ta vì lời hứa mẹ y thôi”
Người vợ “ồ” lên.
Thanh Phong đạo nhân hơi ngượng ngùng chẳng biết có phải tại lời nói của mình dễ gây hiểu lầm không nữa. Rồi đem chuyện Ma Vương tự bạo kể với vợ.
“ Chẳng lẽ đứa nhỏ này sống sót dưới lửa tự bạo ư?” Người vợ sửng sốt khó tin.
“ ừ, mà không chỉ có mình y. Khi ta đi tìm tung tích của hai viên Ma Châu thất lạc thì thấy phía xa xa trong đống hoang tàn một bà mẹ đang ôm hai đứa con trên mặt đất. Lại gần thì phát hiện bà ta vẫn còn sống và còn nhờ ta cứu hai trẻ”
“Sau đó thì sao”
“ Dứt lời bà ấy tan biến như …vô hình vậy”
…
“hai đứa nhỏ vậy còn một đứa nữa đâu?” Ỷ Lan chợt nhớ ra.
“Nó bị quỷ vương mang đi. Ta lúc đó đang trọng thương nên không phải đối thủ của y”
“Vậy chàng tính sắp xếp cho thằng bé sau này thế nào”
“Nàng nói xem”
Suy nghĩ một hồi Ỷ Lan phu nhân đáp: “ Theo thiếp chàng đã có tâm ý với thằng bé thì nên cho nó một danh phận. Chàng mới có bốn học trò chi bằng noi theo sư tổ nhận y làm đệ tử thứ năm đi”
Hoàng Trần Đạo mỉm cười, trong lòng cũng có chút đắc ý vì lời này của vợ. Nhưng ngay đó như nghĩ ra điều gì đó:
“ Chỉ là lúc ta tới gần thằng bé toàn thân nó đỏ hồng phát ra hồng mang. Hai viên Ma châu trước đó cũng không thấy bóng dáng. Ta e rằng nó đã nhập vào người thằng bé”
Ỷ Lan kinh ngạc: “ Chàng nói chuyện này cho chưởng môn chưa”
“Nói ra nàng nghĩ nó còn giữ được cái mạng đến bây giờ không. Nhìn mẹ nó như vậy ta không đành lòng để y chết. Vả lại ta tin dù cho nó bị Ma châu nhập thể nếu được giáo dục tốt cũng sẽ không sa vào bàng môn tà đạo”
“ừm, chàng nghĩ phải lắm. Nếu vậy cũng đừng dạy thằng bé võ công tránh sau này gây nguy hiểm cho nó”
“ừ, là nàng suy nghĩ vẹn toàn”.
Hai vợ chồng sau khi tung hứng xong thì thắm thiết dìu nhau vào phòng.
Lúc này ở cuối dãy phòng. Tiểu Nam đang chìm đắm trong giấc ngủ dài Trong giấc mơ bắt gặp hình ảnh một người phụ nữ đang ôm hai đứa nhỏ mà một trong số chúng là nó. Một ngọn lửa khủng khiếp chớp nhoáng ập đến chỗ ba người. Nó hét lên “ không...a... không” rồi giật mình tỉnh dậy. Vẫn còn mệt mỏi nhưng không thể nào chợp mắt được nữa. Vì cứ mỗi lần nhắm mắt là bóng dáng người phụ nữ nọ lại hiện lên.
Nó xuống giường đi ra ngoài lan can rồi ngồi đó nghĩ miên man. Người phụ nữ đó là ai nhỉ? Rồi nó cố nhớ xem mình là ai. Nhưng cứ nghĩ đến thì đầu lại đau như búa bổ. Không biết làm gì nó ngồi ngơ ngẩn ngắm cỏ cây rồi thiếp đi lúc nào không biết.
Một bàn tay lay lay vai Tiểu Nam, nó mở mắt ra.
“Tiểu huynh đệ sao lại ngồi đây ngủ hả. Mau chuẩn bị theo ta đến gặp sư phụ”
Trong sảnh đưởng Ỷ Lan phu nhân hỏi Tiểu Nam đứa nhỏ:
“Hài tử ngươi tên gì?”
“Con không biết. Cứ mỗi lần nghĩ đến mình là ai thì đầu đau như búa bổ không nhớ được gì cả”
“Ài, thật đáng thương. Cha mẹ ngươi gặp chuyện không may qua đời. Phu quân ta tình cờ đi ngang qua cứu được ngươi. Ta nghĩ ngươi và phu quân ta có duyên phận với nhau như vậy liệu ngươi có nguyên ý nhận ông ấy làm sư phụ không?”
“Dạ”. Tiểu Nam nghe phu nhân nói thì không hiểu gì cho mấy nên chỉ biết vâng dạ.
“ừm ngoan lắm! Mau ngươi mau hành lễ với sư phụ đi”
Tiểu Nam quỳ thi lễ với vị trung niên thủ tọa sảnh đường. Thanh Phong đạo nhân mỉm cười gật đầu :
“ Được rồi, từ này ngươi đã là đệ tử của Hoàng Liên Môn, cũng là đệ tử thứ năm của lão phu. Vi sư là chủ quản đời thứ một trăm lẻ một của Tây Phong Lĩnh này. Tên ta là Hoàng Trần Đạo tự là Thanh Phong. Ngươi giờ làm đệ tử chính thức của bản phái rồi cũng nên lấy một danh tự mới”
Ngẫm nghĩ một lúc Thanh Phong đạo nhân nói tiếp: “ ta đặt cho ngươi cái tên mới là Nghĩa Bình. Ngươi nên nhớ môn phái ta là chính đạo trong tu tiên giới, con người phải ngay thẳng hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt bạo. Nếu sau này ngươi dám phản bội lời tổ huấn, làm chuyện thất đức thì đừng trách ta vô tình”
“Dạ con xin ghi nhớ kỹ”
“Ừm môn quy và phép tắc trong bổn môn ta sẽ bảo người dạy ngươi sau. Giờ ngươi theo ta vào tĩnh đường thắp hương cho các bậc liệt tổ liêt tông”
Hôm nay đã là ngày thứ mười lăm Tiểu Bình đến Tây Phong Lĩnh. Hắn đã bắt đầu quen dần với cuộc sống ở đây. Vài ngày đầu khi gặp mọi người còn rụt dè nhưng giờ cũng đã làm quen được khá nhiều. Nói vậy chứ thực ra ngoài những đệ tử ngoại môn thì đệ tử chính thức của Thanh Phong đạo nhân trừ hắn ra cũng chỉ có bốn người thế nên thân quen nhau cũng dễ dàng. Trong bốn người thì hắn thân nhất là đại sư huynh Trung Quân. Người này trầm ổn ít nói nhưng luôn tạo cho hắn cảm giác gần gủi rất xứng danh là anh cả. Còn nhị sư huynh Hoàng Bách được coi là quân sư quạt mo trong đám đệ tử vì y thông minh và biết khá nhiều. Tam sư huynh Thạch Tùng thì nghe nói là người có công pháp thâm hậu nhất, nó nghe mang máng là đã luyện tới tầng kiếm nhị gì đó. Hắn thích nhất là vị tứ huynh Bảo Minh hoạt bát, vui vẻ tối ngày nói cười kia. Hơn nữa y rất tinh thông y thuật mấy ngày này Tiểu Nam không còn mơ thấy ác mộng đều là do viên Thanh Tâm đan mà y cho.
Tuy đã quen nhưng nhiều lúc Tiểu Bình thấy khá buồn tẻ. Hắn không hiểu sao sư phụ một mực không cho hắn luyên công pháp. Chỉ bảo hắn theo sư nương học nghệ, mà sư nương cũng chỉ bảo hắn phụ mấy việc lặt vặt. Rằm hôm nay là ngày lễ lớn của môn phái. Sư phụ và các sư huynh đều đã lên Hồng Lĩnh tham dự.Tai núi chỉ còn sư nương, hắn và một số đệ tử ngoại môn ở lại. Không có việc gì làm nên hắn quyết định đi ngũ sớm.
Đúng lúc sắp tới giường thì toàn thân loạng choạng chao đảo.Cả người nóng gian, tay chân liên tiếp nổi lên những lằn gân đỏ như máu, mắt thì nóng ran.Các cơ bắp thịt trong người phình to lên xé toạc tới một nữa y phuc. Hắn hét lên một tiếng lớn rồi mất đi cảm giác.
Ỷ Lan phu nhân nghe thấy tiếng hét từ phòng Tiểu Bình liền chay tới. Lúc này trên nóc phòng Tiểu Bình bà thấy một quái nhân đang khua tay khua chân kêu gào. Nhìn thì giống Tiểu Bình nhưng lại giống như quỷ dữ, con ngươi hai mắt thì đỏ ngàu. Nhìn bộ y phục rách nát trên người quái nhân đúng là y phục thường ngày của Tiểu Bình Ỷ Lan phu nhân thập phần kinh nghi. Bà cất tiếng gọi lớn: “Tiểu Bình”
Quái nhân nọ hơi ngưng lại một chút sau đó tiếp tục kêu gào và bay về hướng rừng sâu. Ỷ Lan phu nhân phi thân đuổi theo. Đến gần thì bị quái nhân quay lại tung một quyền tấn công. “Binh” Hai chưởng chạm nhau.Ỷ Lan phu nhân cảm thấy dường như có thứ gì đó đang muốn hút máu trong cơ thể mình. Cùng lúc bị lực phản chấn đánh văng ra xa thổ ra một ngụm huyết lớn. Quái nhân lại gào thét dữ dội và phóng xa khỏi tầm mắt Ỷ Lan phu nhân.