Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ Huyền liên tục dặn dò.
Từ Huệ Lan cũng là người thông minh hơn, minh bạch lợi hại trong này, quyết không có thể xem nhẹ.
Lúc này, Từ Huyền cho Từ Huệ Lan ăn Tẩy Tủy Đan, cũng tự mình làm hộ pháp.
Dược lực của Tẩy Tủy Đan, thần kỳ cường đại, có thể sinh ra xúc tiến thật lớn đối với thân thể người, cải thiện thể chất Phàm sĩ trên phạm vi lớn, cũng ở trong ngắn hạn đạt tới hoặc là tiếp cận Luyện Thể thất trọng.
Khoảng chừng ăn đan dược vào một ngày, Từ Huệ Lan một lần hành động đột phá Luyện Thể tứ trọng, vượt qua bình cảnh mà vô số Phàm sĩ không cách nào vượt qua.
Hơn nữa dược lực này, mới chỉ tiêu hóa nhất thời nữa khắc, lột xác cùng cải thiện đối với thân thể, vẫn còn trong tiếp tục.
Từ Huyền thậm chí không rảnh phân thân, phái Tống Hằng lên thị trấn mua một ít linh đan, linh dịch phụ trợ, để tăng cường dược lực tiêu hóa.
Thoáng chớp mắt, ba ngày thời gian trôi qua.
Thể chất của Từ Huệ Lan, đã tới gần Luyện Thể ngũ trọng.
Từ Nguyên cùng Dương Tiểu Thiến lục tục trở lại Phong Vũ Tiên Môn, mà Từ Huyền thân là nội môn đệ tử, thời gian xuống núi tối đa có thể được năm ngày.
Ba ngày này, hắn cơ hồ hoàn toàn hộ pháp cho muội muội, phân không ra tinh thần.
Cũng may lúc này, dược lực của Tẩy Tủy Đan, cơ bản tiến vào trong cơ thể Từ Huệ Lan, dược hiệu còn sót lại, sẽ tiếp tục tác dụng một hai tháng.
Từ Huyền dặn dò nàng, thời khắc bình thường, nhất định phải giấu diếm tu vị, cũng truyền thụ một ít pháp quyết thu liễm khí tức ở kiếp trước.
- Dùng tiến độ lúc này của muội muội, trong hai tháng nhất định có thể đạt tới Luyện Thể thất trọng, chẳng lẽ linh căn thiên phú của nàng rất không tồi?
Nhìn qua muội muội đang khoanh chân tu luyện, ánh mắt Từ Huyền lập loè không ngừng.
Ý niệm tới đây, Từ Huyền dứt khoát đem Tiên Tu Nhập Môn Pháp trân phẩm ở kiếp trước, là bí quyết Tiên Pháp Thập Tam Giải truyền cho nàng một bộ phận. Pháp quyết trân quý bực này, so với pháp quyết mà Chân truyền đệ tử Phong Vũ Tiên Môn tu luyện, cũng cao minh hơn vài lần, hắn thậm chí không dám viết ra giấy.
Sau khi xử lý xong những xự tình này, Từ Huyền lưu lại không ít linh thạch, cũng cáo tri Tống Hằng, có rảnh giúp muội muội Huệ Lan đi thị trấn mua một ít tài liệu luyện trận.
Kế tiếp một hai ngày thời gian, Từ Huyền tiếp tục vào trong núi sâu tu luyện biến thứ tám Khiếu tự quyết, lần lượt tu luyện làm cho tu vi Luyện Thể bát trọng của hắn, càng phát ra vững chắc.
Dù sao biến thứ tám Khiếu tự quyết thanh thế quá lớn, về sau ở bên trong tiên môn, không thể đơn giản tu luyện.
Cho đến một ngày này, kỳ hạn rời núi của hắn đã đến, cùng người nhà từ biệt, chạy tới Tinh Vũ Sơn.
Cũng trong ngày này, Từ Huệ Lan ở dưới sự trợ giúp của Tẩy Tủy Đan trân quý cùng với bí quyết luyện thể cao minh, một lần hành động đột phá đến Luyện Thể ngũ trọng, nhìn xu thế như thế, tương lai trong hai tháng, đột phá Luyện Thể thất trọng, căn bản là sự tình ván đã đóng thuyền.
Nàng dựa theo ca ca phân phó, dùng pháp môn đặc thù, che giấu khí tức, Phàm sĩ bình thường chỉ có thể nhìn ra nàng là hai ba trọng, cho dù là tiên sĩ, dưới tình huống không tận lực sử dụng tiên pháp, cũng nhìn không ra hư thật.
- Ca ca, ta nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng, trở thành Luyện trận sư cao minh.
Trong mắt Từ Huệ Lan một mảnh kiên cường cùng chờ mong.
. . .
. . .
Mà thời điểm Từ Huyền trở lại Tinh Vũ Sơn, lập tức cảm nhận được một cổ hào khí ngưng trọng gấp gáp hơn dĩ vãng.
Ở bên trong sơn môn, cho dù là ban ngày, tiên sĩ cùng đệ tử tuần tra, so với dĩ vãng gia tăng lên không chỉ một lần.
Vừa đến Bắc Nhai Tiểu Các, còn không có ngồi vững vàng, Vạn Phúc Sơn ưỡn lấy bụng mỡ đi đến, cười híp mắt nói:
- Từ sư đệ, hai tháng không thấy, sư huynh ta thật là có chút ít tưởng niệm ngươi rồi.
Tưởng niệm?
Từ Huyền khoan thai ngồi ngay ngắn, không mặn không nhạt nói:
- Vạn sư huynh có chuyện gì, nói thẳng đi.
Hai người giờ phút này đều là nội môn đệ tử, thân phận địa vị ngang hàng, Từ Huyền đối với hắn căn bản không có nửa điểm khách khí.
Vẻ lo lắng trên mặt Vạn Phúc Sơn lóe lên tức thì, cưỡng chế không vui trong lòng, làm ra vẻ nói:
- Mấy ngày gần đây, tông môn càng thêm tuần tra đề phòng, nhân thủ không đủ, cần ở trong nội môn triệu tập càng nhiều đệ tử hơn nữa, thay phiên tuần tra. Đại bộ phận nội môn đệ tử, đều có trách nhiệm này.
- Không phải là tuần tra sao?
Từ Huyền nhấp một miếng trà, bộ dạng rất nhạt.
Thấy bộ dạng này của hắn, Vạn Phúc Sơn càng là tức giận không có chỗ phát tiết, trong nội tâm hận càng thêm hận.
Bất quá trên mặt đầy mỡ của hắn, lại cố nặn ra vẻ tươi cười:
- Từ sư đệ cùng ta rất có duyên, lần này an bài nội môn đệ tử tuần tra, chúng ta cùng ở bên trong một tiểu đội. Sư huynh ta bất tài, là tiểu đội phó tuần tra, cố ý tới thông tri ngươi, thời gian là. . .
Vạn Phúc Sơn bô bô nói một mảng lớn, đều là về sự tình tuần tra chấp pháp.
Bất quá, Từ Huyền chỉ là uống trà, mặt không biểu tình, làm cho Vạn Phúc Sơn buồn bực cùng ngạc nhiên: tiểu tử này hoàn toàn không có phản ứng, chẳng lẽ là bị sợ?
- . . . Từ sư đệ hiểu ý của ta không.
Vạn Phúc Sơn thật vất vả nói xong, liếm liếm bờ môi hơi có vẻ phát khô, trong tươi cười sáng lạn ẩn hiện một tia âm lãnh:
- Hừ, chờ đến tiểu đội tuần tra, xem ta chỉnh ngươi như thế nào!
Rồi sau đó ở ánh mắt Vạn Phúc Sơn hơi có vẻ mong chờ.
- Ân, minh bạch.
Từ Huyền vô ý thức gật đầu, đặt chén trà xuống, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì:
- Đúng rồi sư huynh, ngươi không phải muốn nói sự tình tuần tra sao?
Vạn Phúc Sơn nghe vậy, khuôn mặt hung hăng run rẩy thoáng một phát, sắc mặt tái nhợt một mảnh.
Đưa mắt nhìn Vạn Phúc Sơn nổi trận lôi đình vung tay áo ly khai Bắc Nhai Tiểu Các, Từ Huyền lộ ra một dáng tươi cười âm lãnh.
Dùng hết thảy thủ đoạn, khiến cho địch nhân của mình bị lửa giận che mất lý trí, cái này là một loại sách lược, còn có thể sinh ra khoái cảm không hiểu.
Không hề nghi ngờ, hôm nay Từ Huyền đã từ tầng dưới chót tiên môn trổ hết tài năng, hắn có được thực lực chân chính, căn bản không sợ Vạn Phúc Sơn kia.
- Tuần tra sao? Vạn Phúc Sơn này còn có thể chơi ra trò gì.
Từ Huyền càng cân nhắc là, như thế nào gạt bỏ Vạn Phúc Sơn này, mà không làm cho tiên môn nghi ngờ.
Nhưng Vạn Phúc Sơn từ khi tiễu phỉ trở về, tu vị đột phá đến Luyện Khí nhị trọng, còn được một kiện pháp khí hạ cấp, thực lực tăng nhiều, muốn giết hắn cũng thập phần khó khăn.
Huống hồ, chết đi một nội môn đệ tử, đối với tiên môn mà nói, cũng không phải chuyện đùa.
Dĩ nhiên đối với Vạn Phúc Sơn mà nói, lúc này muốn đối phó Từ Huyền, cũng có chút khó giải quyết cùng khó khăn.
Đây là một hồi so sánh thực lực cùng mưu trí, mà Từ Huyền tin tưởng, thắng lợi chắc chắn thuộc về mình, thời gian kéo càng lâu, đối với hắn càng có lợi. Bởi vì tư chất tiềm lực của Vạn Phúc Sơn cực kỳ có hạn, mà hắn có được trí nhớ cường giả đỉnh phong ở kiếp trước, tiềm lực vô hạn.