Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Sư muội yên tâm tu luyện đi, ta hộ pháp cho ngươi.
Từ Huyền nói dứt lời, liền nhắm mắt lại.
Độ tinh khiết của linh khí trong Bí Cảnh không gian cao như thế, hắn tự nhiên muốn lợi dụng cơ hội tu luyện một phen.
Hắn đầu tiên tu luyện bí quyết thổ nạp, từ tầng thứ nhất tu luyện tới tầng thứ chín.
Khí quan cùng lỗ chân lông ở bên trong quá trình này, trong cơ thể hắn đều sinh ra biến hóa rất nhỏ, mặc dù không có thu nạp thiên địa linh khí, nhưng mà Từ Huyền cảm giác thân thể giống như ngâm trong suối nước nóng, một luồng gió nhẹ thổi qua người, đều là nhu hòa thoải mái như vậy.
- Tu luyện ở bên trong Bí Cảnh, hiệu quả thực không bình thường, ta nhất định phải nắm chặt thời gian.
Trong nội tâm Từ Huyền có chút hưng phấn.
Theo như xu thế này, mười ngày công phu, đột phá Luyện Khí cửu trọng, sẽ không có vấn đề.
Ngày đầu tiên, Từ Huyền cứ như vậy tu luyện bí quyết thổ nạp nhiều lần, từ tầng thứ nhất đến tầng thứ chín, càng phát ra trôi chảy thuần thục, dần dần đạt đến đại viên mãn.
Bắt đầu từ ngày thứ hai, Từ Huyền nhảy xuống mặt đất, tu luyện Long Xà Cửu Biến biến thứ chín, trừ biến thứ tám Khiếu tự quyết, chiêu thức còn lại đều ôn tập mấy lần.
Đương nhiên, trọng điểm vẫn là đệ cửu biến Nhiếp tự quyết.
Bởi vì cách nhau khá xa, ba người Nhạc Phong chỉ có thể mơ hồ thấy động tác luyện thể của Từ Huyền.
Mà chiêu thức của đệ cửu biến, không có bao nhiêu động tác kinh thế hãi tục.
- Từ sư huynh thật là kỳ quái, không trùng kích Luyện Khí kỳ, lại tiếp tục luyện thể.
Dương Tiểu Thiến hơi khó hiểu nói.
- Có thể ở luyện thể tu luyện tới bát trọng trở lên, có thể thấy được căn cốt của Từ sư đệ rất tốt, bản thân hắn linh căn thiên phú bình thường, ngược lại rất thích hợp đi võ đạo.
Nhạc Phong hơi tán thưởng nói.
- Có lẽ Từ sư đệ đã bước lên con đường võ tu, bất quá những chiêu thức này của hắn, thoạt nhìn ngược lại là rất cổ quái.
Cổ sư huynh hiếm thấy lên tiếng nói.
Ba người tập trung nhìn vào, chỉ thấy thân hình Từ Huyền cúi về trước, hai tay hiện lên hình dáng long trảo, một mũi chân chống đất, một chân khác vểnh lên giống như đuôi cánh.
Xa xa nhìn lại, giống như xà không phải xà, giống như Long không phải Long.
- Động tác này. . . hình như đã từng quen biết!
Trong lòng Nhạc Phong nhảy dựng, bỗng nhiên nghĩ tới ngày ấy ở trong động quật, Từ Huyền cũng làm động tác này trong một sát na.
Một sát na kia thật sự quá nhanh, đến cùng xảy ra chuyện gì, Nhạc Phong suy đoán không thấu, nhưng mà biết rõ Từ Huyền từng dùng sức một người, chấn nhiếp mấy trăm con dơi, cuối cùng tiêu diệt.
Ngày nay, Từ Huyền kiên trì không ngừng tu luyện Nhiếp tự quyết.
Toàn thân tinh khí huyết của hắn áp súc vận hành quỷ dị, ở dưới những động tác kỳ lạ kia, tâm thần bay xa một chút, giác quan càng ngày càng mạnh.
Cho đến cuối cùng, hắn cảm giác lực lượng thân thể huyết nhục, siêu thoát hạn chế nào đó, hóa thành một cổ uy hiếp tinh thần vô hình.
Cổ uy hiếp tinh thần này, thoáng cái có thể khuếch tán phương viên một hai chục mét, nhưng lại có thể trong khoảnh khắc rút cạn nguyên khí trong người Từ Huyền.
Bịch!
Từ Huyền mệt mỏi nằm rạp trên mặt đất, âm thầm may mắn ngày đó không có tiếp tục duy trì chiêu thức này.
Đợi cho tinh thần no đủ về sau, Từ Huyền lại bắt đầu nếm thử.
Hắn cẩn thận tìm hiểu cảm ngộ cùng tâm đắc tu luyện kiếp trước, để thân hình bày biện ra thời khắc long xà lột xác lần nữa, cổ tinh thần uy hiếp cường đại kia được thu liễm sâu sắc.
Vừa mới bắt đầu, là bán kính 10m, rồi sau đó tiến thêm một bước thu nạp, khống chế càng chính xác, thuần thục nắm chắc.
Thoáng chớp mắt ba ngày thời gian trôi qua.
Lực tinh thần uy hiếp trên người Từ Huyền, như ý lưu chuyển toàn thân, thậm chí có thể làm được không mang theo một tia tiết ra ngoài.
Hô!
Hắn nhẹ nhàng vận khí, cổ tinh thần uy hiếp vô hình vô chất kia, bỗng nhiên phóng ra ngoài, trong hư không bán kính 10m, phảng phất giống như ngưng trệ, trở thành thế giới tĩnh mịch, không khí đình chỉ lưu động, lá cây đình chỉ thanh âm sàn sạt, con kiến dưới chân ở nguyên tại chỗ sợ run.
Trong thế giới giác quan, rõ ràng sáng ngời, hết thảy vận chuyển, đều lộ ra chậm chạp như thế.
Thần quang trong đôi mắt Từ Huyền càng phát ra kinh nhiếp bức nhân, trong quá trình tinh thần uy hiếp không ngừng kéo lên, không khí khu vực quanh thân, ẩn ẩn run rẩy, đến cuối cùng, cổ lực lượng vô hình kia bỗng nhiên co lại đến mức tận cùng, như bàn tay Thiên Long, bễ nghễ bá đạo, hung hăng xỏ xuyên qua gông cùm xiềng xích nào đó...
- Oanh!
Từ Huyền chỉ cảm thấy trong đầu truyền đến một hồi nổ mạnh, toàn thân như sấm kích, cổ tinh thần uy hiếp phóng ra ngoài này, bỗng nhiên đột phá một cửa khẩu.
Ông…
Trong hư không mơ hồ hình như có một hồi âm thanh Long ngâm quanh quẩn, làm cho người ta hãi hùng khiếp vía, một cổ khí tức kinh hồn đáng sợ từ trên người Từ Huyền phát ra, làm cho tất cả sinh linh phủ phục sợ run.
Cả người hắn hiện lên vẻ long xà biến hóa, phảng phất hóa thân thái cổ Thiên Long, từ trên chín tầng trời bao quát đại địa.
Cơ hồ là đồng thời.
- Thanh âm gì!
Đám người Nhạc Phong ở trong trướng bồng đối diện đang tu luyện, đột nhiên kêu rên một tiếng, mở to mắt, vẻ mặt rung động.
U-a..aaa ~
Một hồi thanh âm trầm thấp giống như Long ngâm, như có như không quanh quẩn trong hư không, lại làm cho linh hồn ẩn ẩn bất an run rẩy. Này giống như chủng tộc cấp thấp như con sâu cái kiến, gặp phải sinh linh cao đẳng, lúc kia thật là hèn mọn cùng nhỏ bé. . .
- Ngươi cũng nghe đến thanh âm kia? Ta cảm giác cũng không chân thực, còn tưởng rằng là ảo giác.
Cổ sư huynh cũng bị giật mình tỉnh lại.
- Thanh âm?
Dương Tiểu Thiến có chút trắng bệch, lòng còn sợ hãi nói:
- Ta cũng nghe không rõ ràng, nhưng mà toàn thân không được tự nhiên, giống như gặp ác mộng, bị người áp chế, không thể nhúc nhích, thật sự khó thở.
Thanh âm kia là từ đâu truyền đến?
Ba người nhìn nhau, ánh mắt đồng thời nhìn lại phương hướng Từ Huyền.
Giờ khắc này, chỉ thấy Từ Huyền lại hiện ra tư thái Long Xà biến hóa, chỉ là quanh thân hắn cũng không có bất kỳ dấu hiệu gì.
Sau khi Từ Huyền đột phá tầng cửa khẩu kia, liền lập tức sinh ra cảm ứng. Một khắc này sinh linh bốn phía yên tĩnh, hắn thậm chí có thể cảm ứng được vô số sinh linh trong núi rừng phủ phục run sợ, giống như đang triều bái.
Hắn liền vô ý thức thu hồi lực lượng của Nhiếp tự quyết.
- Không thể nào, thân thể huyết nhục nhân loại, không có khả năng có lực lượng này.
Cổ sư huynh lắc đầu nói.
Mà ánh mắt của Nhạc Phong lại có chút lập loè, trong đầu lại lần nữa nhớ lại ngày đó trong động quật, đối mặt tình hình mấy trăm con dơi liều mình một kích, khi đó hắn tựa hồ cảm nhận được một cổ khí tức cùng loại.
Cho dù Từ Huyền thu liễm khí tức rất nhanh, nhưng mà hắn vẫn đánh giá thấp uy năng của đệ cửu biến Nhiếp tự quyết như trước.
Thời điểm hắn tấn chức đệ cửu biến, ở bên trong phiến sơn dã này, vô số sinh linh đều hồi hộp, rung động lắc lư.